Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 19: Kỵ xạ [Thượng]




*Kỵ xạ: Cưỡi ngựa bắn cung

Đầu lưỡi nóng ẩm xâm nhập vào miệng nàng, như trường thương xâm lược, muốn đem môi lưỡi nàng tất cả đều chiếm giữ.

Hắn ít làm, không có nghĩa là hắn không thông thạo.

Hôn chỗ nào, hôn ra sao, lúc nào nên nhu, khi nào nên sâu, hắn rất rõ ràng giống như cực kỳ lão luyện vậy.

Nàng hơi thở dốc.

Lại làm cho hắn hôn càng mãnh liệt.

Bàn tay đang kìm chế nàng dời xuống xưới, một phen rút đi ngọc khóa bên hông nàng.

Tay áo rộng rãi của quan phục rũ xuống bên cạnh bàn, bàn tay luồn vào ống tay áo tiến vào bên trong sờ vào nàng, làn da nhẵn nhụi, bóng loáng mịn màng, một đường hướng lên trên, dùng răng cắn mở vạt áo trước quan phục, môi dán lên ngực nàng.

Đầy đặn như thế, mềm mại như thế, lại mê người như thế.

Làm sao ngờ được bên dưới kiện áo bào là một thân thể như vậy.

Hắn dừng lại không tiếp tục di chuyển nữa, chỉ cảm thấy càng cắn sâu vào thì toàn thân vừa đau vừa ngứa, lửa nóng toàn thân dồn lại chỗ ba tấc dưới thắt lưng, hừng hực như muốn đốt cháy tim hắn.

Hắn chưa bao giờ căm hận bản thân như lúc này, tại sao không để lại mấy nữ nhân trong cung hoàng thái tử.

Bằng không sao có thể dễ dàng bị nàng trêu chọc đến tình trạng vứt bỏ khôi giáp như vậy.

Cái thứ dưới thắt lưng bên trong quần hắn vì nàng mà nhẹ nhàng vặn vẹo.

Mà hai quả hồng trước ngực nàng đang sừng sững run rẩy trước mắt hắn.

Hắn nhắm mắt, lại mở to ra, nhìn thấy áo nàng vẫn còn che lại một nửa thân thể, cả người trơn bóng mềm mại như nước, vô cùng ẩm ướt, vô cùng mất hồn.

Hay là cứ tiếp tục làm xuốngRồi ngày mai liền miễn trừ chức quan của nàng, đem nàng thu vào cung hoàng thái tử.Lòng bàn tay của hắn vừa ngứa vừa đau, ** chưa bao giờ có cảm giác không được thỏa mãn như lúc này, cảm giác buồn bực, tim đập loạn nhịp cứ xoắn xuýt như những sợi dây thừng dài mấy trượng trói hắn lại, muốn hạ thủ lại không động đậy được.Thật là điên rồi.Mình sao lại có suy nghĩ như vậy?!Nàng là trạng nguyên nữ tiến sĩ khoa mà hắn khâm điểm, là nữ tiến sĩ đầu tiên có thể vào Hàn Lâm Viện của Đại bình Vương triều.Trước đây vì có thể khiến nhóm cựu thần Đông ban đồng ý tấu nghị này, hắn phải mất bao nhiêu công sức, nuốt bao nhiêu lửa giận, mới có thể thúc đẩy chuyện này.Nhưng hắn lại không cho nàng hiểu biết chính sự, học tập chính sách, rèn luyện kỳ tài, ngược lại lại đem nàng đè dưới thân làm loại chuyện này, thậm chí trong đầu còn nổi lên ý niệm muốn miễn trừ chức quan mà giữ nàng bên người.Đây không phải điên thì là cái gì?!Hắn sao có thể tự mang đá đập chân mình.Bất quá chỉ là một nữ nhân mà thôi.Bất quá chỉ là một nữ nhân có thể khiến cho hắn có ** mà thôi.....Môi của nàng hồng nhuận, no đủ mọng nước, đáy mắt lại đen thẳm thấu triệt, không nhúc nhích nhìn hắn, hoàn toàn không còn thái độ khiêu khích lúc trước nữa.Hắn rút tay ra, chậm rãi chống người lên, cầm quan phục che lại cho nàng, đem ngọc khóa ở bên hông nàng một lần nữa cột chặt lại, sau đó nói: "Xuống đi."Nàng cũng thực nghe lời mà xuống dưới, đưa tay sửa sang lại quan phục của bản thân một phen.Hắn xoay người, đưa tay lấy giấy bút, khuynh thân viết gì đó, sau đó đưa cho nàng, lúc mở miệng thanh âm có chút ám ách cơ hồ không rõ: "Ngày mai về Hàn Lâm Viện đi, cầm cái này đi tìm Trương Nhận, nói là ta nói, để cho ngươi ở tại Biên Kiểm án, theo Phượng Hoài học tu chỉnh Tiền triều chư sử, không cần lại đến Đông Cung hầu hạ nữa."Nàng thân thủ tiếp nhận, "Ân" một tiếng, thanh âm nghe qua cũng hơi khàn.Một tiếng "Ân" này tuy thực bình thường, nhưng nghe vào tai hắn lại vạn phần mê hoặc, thật giống như những thanh âm đứt quãng nàng kêu ra lúc nàng bị hắn đè dưới thân vậy.Hắn nhìn nàng, nhưng không thấy nàng có phản ứng gì, bất giác lại cảm thấy buồn bực.Mới vừa rồi nàng còn lớn gan coi trời bằng vung, làm hắn hận không thể trực tiếp đem nàng ăn tươi nuốt sống, vì sao bây giờ lại lộ ra thần sắc đạm nhiên cung kính như vậy.Nữ nhân này....Hắn vốn tưởng rằng nàng tâm tư đủ khôn khéo, không ngoài là muốn công danh lợi lộc, lại không nghĩ nàng sẽ đến trêu chọc hắn, càng không nghĩ tới nàng sau khi làm xong chuyện vô sỉ lớn mật này lại bày ra dáng vẻ như không có chuyển gì xảy ra như vậy.Nàng đến cùng là muốn cái gì?Nàng đến cùng là có toan tính gì?Nàng lại xem hắn là gì?Nàng đem tờ giấy kia gấp lại cẩn thận, thu vào trong tay áo, sau đó đem mấy bản tấu sớ về Triều An Bắc Lộ đang rối loạn trên án thu xếp lại gọn gàng một lần nữa, nhìn hắn nói: "Thần vừa rồi quên nói, chuyện ban ngày điện hạ phân phó thần làm, thần đã làm xong."Hắn không lên tiếng, nhìn nàng chậm rãi lui ra ngoài, thực muốn mở miệng hỏi nàng, trong lòng nàng rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì!.Nhưng lại không hỏi ra lời.Vừa rồi, người "vô sỉ" đâu chỉ có một mình nàng, nếu nói về "vô sỉ",hành vi hắn lột quan phục của hạ thần mới thật gọi là vô sỉ.Nhưng, nàng đi mấy bước, lúc tới bên cạnh cửa điện mới xoay người lại, trong mắt nhu hòa, môi đỏ mọng hé mở: "Thần ở Hàn Lâm Viện không được nhóm lão thần tiếp nhận, không chịu làm việc cùng thần, lại bởi vì Trầm đại nhân quấy rối, mới đưa thần đến Đông Cung hầu hạ. Thần một lòng vì dân chúng vì Hoàng thượng, sao có thể cam nguyện hầu hạ ở hậu cung? Hôm nay có đủ loại cử chỉ đại nghịch bất đạo không phải là ý định ban đầu của thần, thực ra chỉ muốn làm cho điện hạ đuổi thần trở về Hàn Lâm Viện thôi, nay điện hạ đã cho tờ chỉ dụ này, thần liền có thể bình yên làm biên kiểm Hàn Lâm ngồi tại án xử lý công việc rồi. Thần đa tạ điện hạ, lúc nãy có chỗ đắc tội mong điện hạ có thể bỏ qua đừng trách."Hắn đứng thẳng tắp, nghe nàng từng câu từng chữ chậm rãi nói xong những lời này, trong đầu chỉ cảm thấy như bị sét đánh trúng, chấn động từng đợt tâm hỏa như bạo phong ùn ùn kéo tới.Thực sự là nên, bóp chết nữ nhân này.Hắn cho là nàng đối với hắn có tình ý.Hắn cho là những thủ đoạn mị sắc này của nàng thật là vì muốn mê hoặc hắn.Nhưng tất cả là hắn sai rồi!Nàng chỗ nào mềm mại đáng yêu? Nàng chỗ nào có tình ý với hắn?Nhìn dáng vẻ nghiêm trang lúc này của nàng, nghĩ lại những thủ đoạn gian trá của nàng từ trước tới nay, hắn sao có thể lại ngu ngốc đến như vậy, lại thật cho là Mạnh Đình Huy nàng dám lấy công danh không dễ gì có được ra để đổi lấy một lần tham hoan.Hắn chính là, bị nàng lợi dụng.Trong tâm hắn cực kỳ tức giận, trên mặt lại là vạn phần bình tĩnh, bàn tay ở sau lưng nắm chặt tới mức đau nhức, khóe miệng cũng là khẽ nhếch: "Mạnh đại nhân đi thong thả."Nàng mím mím môi, cũng mỉm cười đáp lại hắn, rồi lại hành lễ với hắn, sau đó đẩy cửa ra khỏi điện.Hắn nghe tiếng bước chân bên ngoài dần dần đi xa, lúc này mới buông lỏng nắm đấm, xoay người một cước đạp văng cái ghế cao sau án, lại vung tay áo quét hết bút nghiêng giấy tờ trên bàn.Mạnh Đình Huy.Bàn tay hắn đặt trên bàn đang phát run.Phía trên mặt bàn đá dường như vẫn còn mang theo nhiệt độ thân thể của nàng, mùi y hương nhàn nhạt dường như chưa tan, vẫn còn không ngừng quanh quẩn trong mũi hắn.Nàng quả thực là thần tử của hắn.Nàng một lòng vì bản thân, vì dân chúng, vì lợi lộc, vì thanh danh, nhưng chưa từng thật sự đem hắn đặt vào trong mắt.Nàng tâm tư giảo hoạt, không có gì không dám, nàng vì muốn đạt được mục đích mà ngay cả thân thể mình cũng đều không để ý, nàng ...nữ nhân này...Hắn cắn răng, nhắm mắt lại, trong đầu toàn là bộ ngực non mềm thơm ngát của nàng.Hắn lúc nào thì lại bị người đối xử như thế, hắn lúc nào lại bị một nữ nhân đối xử như thế...Hắn lúc nào bị một nữ nhân cấp dưới, cúi đầu xưng thần với hắn, cùng hắn bàn chuyện triều đình đối xử qua như vậy.Không thể hận, không thể yêu, không thể xa, không thể gặp.Hắn từ trước tới giờ không tin hai câu này mà phụ vương đã từng nói nói với hắn, cũng không tin phụ vương cùng mẫu hoàng hắn, hai người năm đó biết thế nào gọi là... Không thể hận, không thể yêu, không thể xa, không thể gặp.Nhưng mà đêm nay, lúc này đây, hắn đã tin.