Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 47: Cô thật không biết xấu hổ




“Rốt cuộc em sao vậy? Có phải mấy người đó lại ép em uống rượu?” Hạng Chương đoán bừa.

“Sau này chúng ta không uống nữa, anh nghĩ cách điều em đến văn phòng nhé? Tuy lương hơi thấp, nhưng không cần xuất đầu lộ diện, cũng không cần cả ngày uống say mèm nữa.”

“Giờ ít nhiều anh cũng là phó phòng, tiền lương tăng, em cũng không cần cực khổ như vậy nữa, được không?”

Hạng Chương vừa nói vừa đỡ tôi ngồi xuống sofa.

Tôi có chút động lòng.

Trước đây cùng đồng nghiệp chạy tới chạy lui, uống chút rượu không vấn đề gì, nhưng lần này gặp phải người như Nhạc Long, tôi có hơi sợ.

“Có thể điều không? Có ảnh hưởng xấu đến anh không?” Tôi nhìn hắn với bộ dạng đáng thương.

Hạng Chương mỉm cười sờ đỉnh đầu tôi: “Ngốc ạ, chỉ cần muốn thì luôn có cách.”

“Cách gì?” Tôi có chút mơ hồ.

“Giao cho anh, em chịu đựng thêm một thời gian nữa, nếu thật không được thì em từ chức, từ từ tìm một công việc thích hợp khác, dù sao giờ anh cũng nuôi nổi em mà.” Hạng Chương vỗ ngực nói.

Tôi gật đầu, ôm cánh tay hắn cọ cọ: “Chồng, em dựa cả vào anh đấy.”

Hắn vỗ vỗ tôi, rút cánh tay lại: “Ngoan, em vừa về, ở nhà nghỉ ngơi chút đi, anh đi mua đồ về làm món ngon cho em.”

Hạng Chương đi rồi, tôi cất hành lý xong sau đó đến phòng tắm, cởi đồ soi gương cẩn thận.

Vết đỏ, dấu răng, vết bầm tím…

Tên súc sinh Cố Thanh Thiên!

Tôi mở nước nóng, kỳ cọ sạch sẽ mấy lần từ đầu đến chân, mãi đến khi chính mình cũng không ngửi thấy mùi cỏ xanh nữa thì mới mặc nghiêm chỉnh rời khỏi phòng tắm.

Mấy ngày nay bị Cố Thanh Thiên đùa bỡn không nghỉ ngơi tốt, tôi nằm xuống rất nhanh đã ngủ.

Lúc Hạng Chương gọi tôi dậy, tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, ngửi được mùi thơm thức ăn mới cảm thấy mình rất đói bụng.

“Ăn xong ngủ tiếp.” Hạng Chương nói với tôi.

Tôi đứng dậy đến phòng tắm rửa tay rửa mặt, sau đó đến phòng khách dùng cơm với Hạng Chương.

Sườn non kho tộ, thịt dê nướng bột, súp lơ xào, súp trứng rong biển, cơm, bữa cơm nhà bình thường còn ngon hơn gấp trăm ngàn lần so với trong nhà hàng.

Tôi ăn ngấu nghiến hai bát cơm, Hạng Chương đau lòng nhìn tôi: “Đừng vội, nếu muốn ăn mai lại nấu cho em, dù sao giờ chúng ta cũng mới ăn.”

“Ừm.” Tôi ôm cái bụng no tròn ngồi trên ghế gật đầu.

Bình thường hai chúng tôi về nhà đều là một món mặn, một món canh, hôm nay ba món mặn một món canh quả thực phong phú hơn nhiều, tôi thích.

Ăn no xong hắn ngồi trên sofa xem đá bóng, tôi đi lại trong phòng tiêu hóa thức ăn một chút.

Chuông điện thoại vang lên, hắn cũng không quay đầu lại nói: “Mẹ gọi em này.”

Tôi giật mình, đi tới nghe điện thoại: “Alo, mẹ…”

“Kha Kha à, công tác về rồi ư? Có mệt không?” Giọng mẹ dịu dàng muốn chết.

Tôi hé miệng nhìn bóng lưng Hạng Chương, trả lời: “Không mệt ạ, ngủ một buổi chiều, tối Hạng Chương còn làm đồ ăn ngon nữa.”

Nghe thấy tôi nhắc tên hắn, Hạng Chương quay đầu liếc nhìn tôi, tôi cười với hắn, hắn thấy không có chuyện gì lại quay đầu xem tivi tiếp.

“Tiểu Chương nhà mình rất biết thương người.” Mẹ chồng tuy đang cười, nhưng tôi có thể nghe ra sự ghen tị của bà.

Âm thầm thở dài, tôi nghĩ bà lại bắt đầu kiểu cũ rồi, liền ngậm chặt miệng lại.

Quả nhiên, bà căn bản cũng không muốn nói gì với tôi, dứt khoát nói: “Kha Kha, công việc này của con quá dở rồi, động một tí là đi công tác, thế thì làm sao mà yên tâm sinh em bé với Tiểu Chương được? Con phải biết là cơ hội sinh con cũng chỉ mấy ngày này, con đi chuyến này thì bỏ lỡ rồi, chớp mắt cái đã qua cả tháng rồi, con nói có đúng không?”

“Có điều mẹ tính giúp con, hôm nay con về thật đúng lúc, vừa khớp với ngày rụng trứng của con, con cố gắng giữ lấy Tiểu Chương, nghe thấy không?”

Tôi hơi nóng mặt, cho dù là mẹ ruột tôi khi còn sống tôi cũng không nói chuyện riêng tư như vậy với bà.

“Mẹ…”

“Xa cách thì mới nhớ nhung, cha mẹ đợi tin tốt của hai đứa. Kha Kha, không phải mẹ nói con, Tiểu Chương nhà ta trung thực, bình thường cũng chủ động nhiều chút, mua thêm vài bộ quần áo đẹp đẹp, đừng mặc xám xịt suốt ngày, giờ Tiểu Chương ít nhiều cũng là lãnh đạo, con không thể làm mất mặt nó biết chưa hả?”

Mẹ chồng nói càng ngày càng hỗn loạn, nhưng thật ra trọng điểm tóm lại đó chính là sinh con! Sinh con!

Khó khăn lắm đợi đến lúc mẹ nói xong, tôi khách sáo tạm biệt bà.

“Mẹ nói gì thế?” Hạng Chương hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm tivi.

Tôi có chút ngượng ngùng nói: “Mẹ nói giờ anh là lãnh đạo rồi, bảo em mua vài bộ quần áo đẹp đẹp, ra ngoài đừng khiến anh mất mặt.”

“Đừng nghe mẹ!” Hạng Chương nói: “Bình thường em ăn mặc cũng đẹp lắm rồi, không cần phải đổi.”

Tôi gật đầu qua quýt, không biết có nên nói lại với hắn lời của mẹ không.

“Đúng rồi, lúc anh về đến nhà hình như nghe thấy chuông điện thoại của em.” Hạng Chương đột nhiên nói.

Trong lòng tôi hơi giật mình, vội vàng tới bàn tivi lấy di động trong túi ra.

“Là Gia Tiên hỏi em đã về chưa.” Tôi cầm di động giải thích.

Hạng Chương gật đầu: “Ừ.”

“… Em về phòng nghỉ ngơi trước đây?”

“Được.” Hạng Chương vẫn nhìn tivi không chớp mắt mà nói.

Tôi cầm di động đi nhanh về phòng ngủ, lúc đóng cửa lại, tim đập cực nhanh.

Trong di động đâu có tin nhắn của Trình Gia Tiên, wechat chỉ có một tin chưa đọc, đến từ Cố Thanh Thiên.

Hai từ ngắn gọn: trả lời.

Tôi do dự có nên trả lời anh hay không, không trả lời lại sợ anh sẽ dây dưa không rõ.

“Có chuyện gì sao?” Tôi do dự mãi, vẫn là trả lời anh.

Dường như trong nháy mắt, tin nhắn của Cố Thanh Thiên liền truyền đến: ba tiếng đồng hồ, Đồng Kha Kha, cô giỏi lắm.

Tôi nhìn kỹ, thời gian anh gửi tin không phải là vừa đúng ba tiếng sao?

“Em đang ngủ.” Tôi giải thích.

Bên kia im lặng một hồi.

Đúng lúc tôi cho rằng Cố Thanh Thiên sẽ không liên lạc lại cho tôi, tin nhắn của anh lại hiện lên: Đồng Kha Kha, cô đúng là không biết xấu hổ, đừng quên tôi đã nói gì với cô!

Tôi sửng sốt mấy giây, lập tức hiểu ý của anh, chắc là anh tưởng rằng tôi ngủ với Hạng Chương.

Nếu nói không biết xấu hổ, ai có thể không biết xấu hổ bằng anh cơ chứ?

Tôi tức đến mức thở không ra hơi, tựa vào đầu giường, nghe tiếng tivi từ phòng khách truyền tới, tôi cắn răng, trả lời anh cực nhanh: “Cố tổng, lẽ nào anh chưa nghe nói, xa cách thì mới nhớ nhung sao?”

Nhìn dòng chữ gửi đi trên màn hình, tôi cười lạnh một cái.

Đúng, tôi là “vò mẻ lại thêm sứt”, tôi ước gì Cố Thanh Thiên nổi trận lôi đình một cước đạp bay tôi, vậy tôi liền được giải thoát rồi.

Như mong ước, trên màn hình không có tin nhắn mới nào gửi tới.

Tôi nhanh chóng xóa đi toàn bộ lịch sử trò chuyện giữa tôi và anh, đỡ phải thấy mà chướng mắt.

Tâm tình bình ổn lại, tôi gửi tin cho Trình Gia Tiên nói tôi đã về, Trình Gia Tiên lập tức gọi lại.

“Cậu về lúc nào đấy?”

“Hôm nay, ngủ cả buổi chiều, đây không phải là vừa sống lại liền gửi tin cho cậu sao.”

“Khà khà, cậu đây là dưỡng tinh thần chuẩn bị chiến đêm hả.” Tiếng cười của Trình Gia Tiên nghe có chút kỳ quái: “Kha Kha, có phải cậu đã chuẩn bị để tối kiểm tra xem Hạng Chương nhà cậu có còn dư năng lượng hay không?”

“Trình Gia Tiên, cậu nói chuyện càng lúc càng lớn mật rồi!” Mặt tôi nóng lên nói.

Trình Gia Tiên cũng rất tỉnh bơ nói: “Sao hả? Lẽ nào chuyện này không phải bình thường sao? Cậu xấu hổ gì chứ, đừng quên cậu là người đã kết hôn một năm rồi!”

“Hơn nữa, tuy cậu nói người phụ nữ kia là Diệt Tuyệt sư thái của công ty các cậu, nhưng phụ nữ trẻ như vậy, ít nhiều gì cậu cũng có chút nguy cơ, buổi tối kiểm tra kỹ càng Hạng Chương nhà cậu đấy, nếu anh ta không giao ra năng lượng được, vậy chứng minh đã cho người khác rồi!”

“Không đâu!”

Tôi còn chưa dứt lời, cửa phòng đã mở ra, Hạng Chương thò đầu vào nghe ngóng: “Sao thế? Em vừa gọi anh hả?”

“Không không, em gọi điện cho Gia Tiên mà.” Tôi vội khoát tay nói.

Trình Gia Tiên ở bên kia điện thoại cười một cái: “Được rồi, không tám với cậu nữa, quấy rầy thời gian hạnh phúc của hai người là tội lỗi lớn của tớ. Bye bye, tối nay cố gắng nhé.”

Cô ấy nói xong cũng cúp điện thoại, còn tôi chỉ có vẻ mặt lúng túng đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Hạng Chương.

“Em cãi nhau với Trình Gia Tiên? Sao mặt em đỏ thế?”

“Không.” Tôi lắc đầu, không dám mắt đối mắt với hắn.

“Rốt cuộc em sao thế? Sao mặt càng ngày càng đỏ vậy?” Vẻ mặt Hạng Chương vô cùng nghi hoặc, tiêu sái đến bên giường sờ sờ trán tôi: “Kha Kha, hình như em hơi sốt.”

Đúng lúc bàn tay anh chạm vào trán tôi, tôi ngừng thở, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Cố Thanh Thiên đã đùa giỡn cơ thể tôi thế nào, tôi cong người uyển chuyển ra sao trong tay anh, từng hình ảnh một không ngừng hiện lên liên tiếp.

Thật nhớ…

Thật nhớ Hạng Chương quá!

Tôi chợt đè tay Hạng Chương lại, hơi thở có chút rối loạn nhìn hắn.

Tôi phải thừa nhận sau khi ở bên Cố Thanh Thiên, anh đã thức tỉnh dục vọng ẩn náu trong nội tâm tôi.

Tôi hai mươi bốn tuổi, là một phụ nữ bình thường, là một phụ nữ bình thường đã kết hôn một năm.

Khi đối mặt với Hạng Chương, tôi ngượng ngùng, đối với chuyện nam nữ xấu hổ, tôi chỉ có thể ngóng trông hắn chủ động hơn chút, nhưng tôi vẫn luôn không trông được.

Mà bây giờ tôi muốn hắn.

Tôi muốn hắn dùng sức ôm tôi, hôn tôi, giống như Cố Thanh Thiên đã làm với tôi vậy.

Cho dù như thế nào, cho dù thân thể tôi còn sạch sẽ hay không, tôi vẫn muốn trao lần đầu của tôi cho hắn, tuy Cố Thanh Thiên nói tôi đã không còn lần đầu từ lâu, nhưng tôi biết trước đây tôi chưa từng làm, trước khi tôi chưa thừa nhận chịu thua với Cố Thanh Thiên, tôi muốn cho Hạng Chương.

“Kha Kha, em sao vậy? Sao em lại run thế?”

Giọng nói và ánh mắt của Hạng Chương đều lương thiện vô tội như thế, khiến tôi tự ti và mặc cảm.

“Hạng Chương…”

Tôi thật thấp giọng gọi hắn một tiếng, giơ tay lên đùng một cái tắt đèn ngủ.

Trong phòng lập tức tối lại, tôi lấy can đảm, với tư thế nhanh hơn bao giờ hết, chợt hôn miệng hắn một cái.

Tim nhảy lên tận cổ họng, giống như nụ hôn đầu tiên vậy, trên thực tế cũng không khác gì nụ hôn đầu tiên lắm, đã rất nhiều năm rồi chưa từng hôn.

“Kha Kha?”

Tôi cảm thấy Hạng Chương cố gắng hất tay tôi ra, tôi liều lĩnh níu lại, níu chặt lại, mạnh mẽ đặt tay hắn trước ngực tôi.

Chỗ này, Cố Thanh Thiên rất thích, Nhạc Long cũng vì nơi đầy đặn này mà có ý xấu với tôi, Hạng Chương chắc là cũng thích, không phải sao?

Cố Thanh Thiên thích tôi chủ động, chắc là Hạng Chương cũng thích chứ?

Trình Gia Tiên nói, muốn tôi kiểm tra rốt cuộc Hạng Chương có lăng nhăng bên ngoài hay không, khiến hắn nộp năng lượng ra, tuy tôi luôn miệng nói hắn sẽ không như vậy, nhưng tôi thực sự rất để ý.

Tiếng rên rỉ và thở dốc trước máy tính vào mỗi đêm vốn thuộc về tôi, không phải sao?

Trong đầu tôi loạn cào cào, bóng tối cho tôi can đảm vô biên.

Tôi đè tay hắn thật chặt, sáp vào hắn, phả hơi thở bên tai hắn.

“Chồng, sờ em đi, em muốn anh.”