Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 8: Tôi đến gặp cố tổng




Vừa về tới văn phòng, giám đốc Trần liền nở nụ cười rạng rỡ chúc mừng tôi.

Tôi buồn bực: “Sao vậy? Đơn đặt hàng thành công rồi sao?”

“Chúc mừng chồng cô thăng chức đó!” Giám đốc Trần tươi cười nói: “Mới đi làm hơn một năm đã thành phó giám đốc bộ phận nhân sự, chồng cô đúng là tiền đồ vô lượng! Đồng Kha Kha, cô đúng là kiếm được người chồng tốt!”

Tôi sửng sốt, trong tai truyền đến những âm thanh hỗn loạn, những lời giám đốc Trần nói tôi hoàn toàn không nghe được, trong đầu chỉ còn chuyện Hạng Chương thăng chức mà thôi.

Sao đột nhiên lại như vậy?

Không hiểu vì sao, tôi lại nhớ tới những lời Cố Thanh Thiên nói hôm qua, anh nói tôi vì muốn thăng chức cho Hạng Chương mới đến quyến rũ anh …

Nhưng trên thực tế không phải như thế!

“Đồng Kha Kha, Đồng Kha Kha!”

Tôi lấy lại tinh thần, nhìn thấy giám đốc Trần khoát tay trước mặt tôi: “Này, cô vui quá đến phát ngốc rồi sao? Tôi nói với cô nãy giờ cô nghe thấy không đó?”

“Thật xin lỗi, tôi vừa nãy… hơi kinh ngạc quá mà thôi…” Tôi lắp bắp nói.

“Được rồi, đừng kinh ngạc nữa, buổi tối tan ca về nhà hãy cùng chồng cô ăn mừng đi.” Giám đốc Trần tỏ ra vui vẻ.

Tôi gật đầu: “Vậy tôi đi làm việc.”

“À, đừng vội, Cố tổng nói hôm qua lúc cô đi đến đó chỉ xin chữ kí, chưa báo cáo công tác, Cố tổng gọi cô qua đó một chút.” Giám đốc Trần gọi tôi lại nói.

“Anh nói gì cơ?” Tôi kinh ngạc kêu lên.

Giám đốc Trần kì quái liếc tôi một cái: “Sao cô phải kích động vậy?”

“Không, tôi đâu có kích động!” Tôi bối rối cụp mắt xuống: “Chỉ là tôi cảm thấy chuyện báo cáo công tác như vậy thì giám đốc Trần đi là được rồi, một nhân viên quèn như tôi đi đến chỗ sếp tổng làm gì chứ…”

“Tuy nói là như vậy, nhưng Cố tổng đã tự mình mở miệng, cũng không thể cự tuyệt được! Cô có lá gan này, nhưng tôi không có! Hay cô tự mình đi lên nói với Cố tổng như vậy đi!” Giám đốc Trần cũng có chút bất đắc dĩ.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải đáp ứng, xoay người rời khỏi văn phòng.

Bởi vì tôi thực sự không muốn đi, nên chậm rãi đi lại trong hành lang, cố ý trì hoãn thời gian, nhưng vừa đi tới cửa thang máy thì nhanh chóng bị người bên trong lao ra, ôm tôi vào ngực.

“Kha Kha! Kha Kha! Anh thăng chức rồi! Anh được thăng chức rồi!”

Tôi có chút kinh ngạc, tôi chưa bao giờ thấy Hạng Chương vui vẻ ra mặt như thế, hơn nữa hắn còn chủ động ôm tôi, tuy chỉ có một lúc.

“Ông xã…”

“Kha Kha, em tới đây!” Hạng Chương có lẽ cũng phát hiện ra bản thân có chút thất lễ, kéo tôi vào trong cầu thang.

“Kha Kha, anh được thăng chức rồi, vừa tuyên bố xong, hiện giờ anh là phó phòng nhân sự.” Hạng Chương kích động không ngừng.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn, chúc mừng một cách khô khốc: “Đúng vậy, đúng vậy! Em có nghe nói rồi! Chúc mừng chồng em nhé!”

“Kha Kha, lương của phó phòng cao hơn chức vụ cũ rất nhiều, sau này chúng ta có thể sống tốt hơn rồi!” Hạng Chương vẫn kích động như cũ, nhất thời hắn đã vẽ ra một tương lai rực rỡ cho cả hai chúng tôi.

Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, nghe hắn tả về tương lai tươi sáng, những lời tôi định nói đều phải nuốt trở về.

“Kha Kha, sao em lại không nói gì? Em không vui sao?”

Thấy tôi không nói gì, Hạng Chương có chút nghi hoặc.

Tôi vội vàng lắc đầu, hốc mắt hơi ướt: “Không! Em rất vui vẻ! Chồng ơi, em tự hào vì anh! Anh là niềm kiêu hãnh của em! Vừa nãy giám đốc Trần còn nói với em, anh là phó phòng nhân sự trẻ tuổi nhất công ty chúng ta từ trước tới nay đó.”

“Giám đốc Trần thật biết nói chuyện, anh cũng đâu có ưu tú như vậy…” Hạng Chương đỏ bừng mặt, có chút ngại ngùng xen lẫn tự đắc.

Tôi thở sâu, bất ngờ ôm hắn một cái, khoảng một giây sau, không đợi hắn tránh thoát, tôi đã buông tay ra, cười nói: “Chồng à, giám đốc Trần bảo em đi lên báo cáo công tác với sếp tổng, em phải đi rồi, chồng em giỏi nhất, tối nay em sẽ làm đồ ăn ngon chúc mừng!”

“Không! Tối nay chúng ta ra ngoài ăn tiệc!” Hạng Chương phấn chấn bừng bừng nói ra.

Tôi gật đầu đồng ý, cùng hắn đi vào thang máy, hắn đi đến bộ phận nhân sự, mà tôi ngồi thang máy lên đến tầng hai mươi.

“Thư ký Lương, tôi tới gặp Cố tổng…”

Đứng ngoài cửa phòng làm việc, tôi có chút kinh sợ nói với Lương Hảo Ly.

Cô ta kinh ngạc liếc tôi một cái: “Lại là cô?”

“Vâng, giám đốc Trần bảo tôi tới tìm Cố tổng…”

“Đi vào đi, Cố tổng đang chờ đó!” Cô ta nói vẻ không quan tâm, sau đó lại cúi đầu bận bịu với công việc của mình.

Tôi đi đến cửa phòng làm việc của Cố Thanh Thiên, thở sâu, gõ cửa.

Nhưng cửa đột nhiên mở ra.

Thật ra tôi mang theo tức giận mà tới, nhưng khi cửa mở ra, tôi suýt nữa co cẳng bỏ chạy.

Nghĩ đến người bên trong là Cố Thanh Thiên, tôi lập tức không còn can đảm bước vào.

“Ồ? Đồng Kha Kha, cô không đi vào sao?” Sau lưng truyền đến tiếng của Lương Hảo Ly.

Đứng ngây ngốc ở đây thật khó coi, tôi quay lại cười gượng với cô ta, thấy được vẻ đồng tình trên mặt Lý Hảo Ly.

Có lẽ cô ta nghĩ là tôi tới đây để ăn mắng tiếp…

“Ha ha…” Cố gượng cười, tôi cắn răng, đi thẳng vào phòng của Cố Thanh Thiên.

Không đợi tôi thấy rõ tình hình trong phòng, cửa sau lưng đột nhiên đóng lại, phát ra tiếng vang nặng nề.

Trong lòng tôi vô cùng căng thẳng, cả người lập tức bị bao phủ bởi mùi cỏ tươi…