Ngoan, Đều Nghe Em

Chương 33




Không khí trong hội trường tức khắc nóng lên, thi đấu vẫn còn đang tiếp diễn.

Trên khán đài, học sinh của Cửu Trung đột nhiên dâng trào cảm xúc, hiếm thấy người nào có thực lực trâu bò như thế này cho nên mấy trăm đôi mắt đều vừa khẩn trương lại chờ mong nhìn trận đấu, cổ vũ nhiệt tình cho Thẩm Thần.

Từ lúc hắn lên sân khấu thì tình huống lập tức xoay chuyển, bọn họ giống như được tiêm máu gà, biểu tình vô cùng kích động, không còn trạng thái uể oải buồn ngủ như lúc trước, liều mạng vẫy vẫy cờ trong tay, đồng loạt cổ vũ cho hắn.

"Thẩm Thần! Thẩm Thần! Thẩm Thần!"

Anh hùng của bọn họ!

Mà đám học sinh của Nhất Trung sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc ở trên sân khấu thì liền xôn xao một trận, còn quên mất là trận đấu đang tiếp diễn, sôi nổi hít sâu một hơi.

"Trời ạ, tôi không nhìn nhầm chứ, Thẩm Thần kìa!"

"Tôi nghe nói hắn tới Cửu Trung học, còn tưởng là tin giả cơ."

"Hắn biến hóa thật lớn, cao hơn nhiều rồi, đã thế lại còn rất đẹp trai, lần cuối tôi nhìn thấy hắn hắn vẫn còn là một tiểu shota* chưa nẩy nở."

*Shota: Một loại ngôn ngữ của Nhật Bản dùng để chỉ mấy cậu bé còn chưa tới tuổi dậy thì.

"Aizz thật đáng tiếc, nếu không phải xảy ra chuyện kia thì hắn vốn là người của trường chúng ta."

"Không biết Sở Trú đối đầu với hắn sẽ có kết quả như thế nào..."

"Sở Trú nhất định sẽ không thua! Thẩm Thần có lợi hại như thế nào đi nữa thì cũng đã là chuyện của quá khứ rồi, bằng không sao hắn lại đến tận Cửu Trung để học chứ? Học tùy tiện một trường nào đó cũng tốt hơn nhiều so với Cửu Trung mà."

Học sinh của Nhất Trung bùng nổ, ánh mắt nhìn Thẩm Thần cực kỳ phức tạp, vừa thương lại vừa hận, là tiếc hận.

Dưới sân khấu, Ngô Mạnh Chu đã thi xong và đang ngồi ở trong thính phòng nghỉ ngơi trông thấy một màn này, nhịn không được cười, "Ha ha, tôi biết là cậu ta sẽ ra mặt mà!"

Cậu ta đứng từ xa giơ ngón tay cái với Thẩm Thần.

Đàm Vũ Hạ ngây người vài giây, rất nhanh liền nói: "Vậy thì thế nào, cho dù là Thẩm Thần cũng không có khả năng thắng được Sở Trú."

Hàng đầu tiên của khán đài, Vương Thúy Mộng ngẩng đầu nhìn thiếu niên ở trên sân khấu tỏa sáng chói lọi, biểu tình biến hóa không ngừng, âm trầm đến đáng sợ.

"Ha hả."

Trái ngược hoàn toàn với bà ta, lão hiệu trưởng lại cười đến không khép được miệng, trên mặt đều hiện ra nếp nhắn, ông phấn khởi nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Hiệu trưởng Vương này, cô phải bình tĩnh, Thẩm Thần của chúng tôi chính là người đạt giải quán quân cuộc thi tính nhẩm toàn quốc, tuy có khả năng là bây giờ không còn được như thời kỳ đỉnh cao, nhưng đối phó với Phương Đồng vẫn dư sức, bại dưới tay nó, các người cũng không cần cảm thấy mất mặt."

Ông đem toàn bộ lời chế nhạo lúc trước trả lại nguyên si cho bà ta.

"Còn có, chúng tôi cũng không keo kiệt như các người đâu, làm chủ nhà ấy mà, cũng nên nhường mọi người vài điểm mới phải đạo."

Ông lại cười tủm tỉm bổ thêm một đao.

Vương Thúy Mộng nhìn trên sân khấu, không biết nhìn thấy gì, sắc mặt khó coi chậm rãi thu lại, ngồi trở về ghế, hai chân bắt chéo lạnh lùng nói: "Ngài cũng đừng cao hứng quá sớm, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu."

Lão hiệu trưởng nghe vậy liền nhìn qua, chăm chú nhìn một chút mới phát hiện trên sân khấu lại nhiều thêm một người.

Hiện trường trận đấu.

Đông Lộ thấy Thẩm Thần mất có vài giây đã kéo cân lại số điểm giữa hai đội, nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi buông ra bàn tay đang siết chặt, lúc này mới phát hiện trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

Cô thi đấu thua cũng không cảm thấy gì, nhưng liên lụy tới thanh danh của trường học thì cô rất khó có thể tha thứ cho chính mình.

Cô vẫn là xem thường Nhất Trung rồi, cứ cho rằng chỉ cần nỗ lực là sẽ có kết quả, nhưng sự thật cuối cùng vẫn có chút chênh lệch, vô luận có nỗ lực như thế nào cũng không thể bù lại được.

Đông Lộ nhìn Thẩm Thần, còn đang muốn nói gì thì đối diện bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân, không nhanh không chậm, ngay ngắn có quy luật.

Đông Lộ nâng mắt, Sở Trú đang chậm rãi đi về phía bọn họ, biểu tình nhạt nhẽo, màu da trắng lạnh, khí chất cao lãnh tự phụ, hắn ta rất cao, dáng người mảnh khảnh đĩnh bạt, mặc đồng phục màu đen, nếp gấp đều được là phẳng chỉnh tề, đến nút áo cũng được cài đến nút trên cùng, lộ ra mười phần hơi thở cấm dục.

Đông Lộ bỗng nhiên hiểu rõ, vì cái gì mà có nhiều nữ sinh điên cuồng vì hắn ta như vậy.

"Xem đủ chưa?"

Một thanh âm khó chịu truyền đến lỗ tai, chua tới tận trời.

Đông Lộ còn chưa có hoàn hồn, cằm đột nhiên bị người nắm một cái, cô bị ép ngẩng đầu lên, đối mặt với con mắt đen như mực của Thẩm Thần.

Hắn nhìn cô chăm chú, thanh âm trầm xuống, "Không cho nhìn nam nhân khác như vậy."

Đông Lộ vừa xấu hổ vừa tức giận, hất tay hắn ra, hạ giọng mắng: "Cậu điên à?"

Vẫn còn đang ở trên sân khấu đó!

Trong sân, theo từng bước chân của Sở Trú, nhiệt độ ngày càng nóng lên.

Phương Đồng nhìn thấy hắn ta, biểu tình rõ ràng an tâm hơn rất nhiều.

Không khí dần dần an tĩnh lại.

Hai bên giằng co, không khí vô cùng căng thẳng.

Đông Lộ nhìn thoáng qua Thẩm Thần, tuy rằng thần sắc hắn không có biến hóa gì lớn, thế nhưng cô biết là trong lòng hắn nhất định không bình tĩnh như vậy, bởi vì bàn tay hắn nắm lấy tay cô đột nhiên gia tăng lực độ.

Lòng bàn tay dán vào nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.

Sau khi hắn lên sân khấu không lâu liền nắm lấy tay cô, lúc ấy cô sợ ảnh hưởng tới trạng thái của hắn cho nên cũng không hất ra, vì thế vẫn luôn nắm tới bây giờ.

Đông Lộ cảm giác được ngón tay hắn đang run rẩy.

Chẳng lẽ là hắn đang hồi hộp?

Đông Lộ khẽ mím môi, không biết nên nói gì an ủi hắn, ngón út nhẹ nhàng cào một cái qua mu bàn tay hắn, giống như là cào ngứa.

Thẩm Thần kinh ngạc cúi đầu nhìn cô, sau đó bật cười, ngón tay ngừng run rẩy, gắt gao nắm chặt lấy tay cô.

"..."

Đông Lộ đỏ mặt, mắt nhìn thẳng, làm bộ cái gì cũng không biết.

Người chủ trì nhìn thấy Sở Trú liền có chút không rõ tình huống, "Cậu muốn lên sân thi đấu sao?"

"Ừm." Sở Trú nhàn nhạt gật đầu, liếc Phương Đồng một cái, "Cậu xuống trước đi."

Thanh âm của hắn mát lạnh, giống như nước sôi để nguội, nhàn nhạt man mát, giống hệt như con người của hắn, không có chút gợn sóng.

"Cố lên." Phương Đồng tựa như rất tin tưởng hắn, không chút do dự xoay người xuống sân khấu, đem sân khấu nhường lại cho hắn.

Thẩm Thần thấy thế cũng nói với Đông Lộ: "Cậu dẫn bọn họ xuống trước đi, nơi này giao cho tôi."

Tưởng Học Phái đặc biệt phản cảm với loại khẩu khí cuồng vọng này của hắn, "Một mình cậu có được không thế?"

Không đợi Thẩm Thần trả lời, một tuyển thủ khác đã nói: "Nếu cậu ấy không được thì chúng ta lại càng không được."

Bọn họ hợp sức lại còn không thắng được Phương Đồng, giờ đứng ở đây cũng chẳng khác gì vật trang trí.

Tưởng Học Phái im lặng.

Đông Lộ gật đầu, đạo lý này cô hiểu rõ, chỉ là...

"Vậy cậu có thể buông tay tôi ra không?"

Cô mặt không biểu tình hỏi.

"Chờ một chút." Thẩm Thần thở dài một hơi, không hề buông tha, lôi kéo bàn tay nhỏ nhắn non mềm của cô đung đưa vài cái, "Rốt cuộc thì sau này cũng sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa."

Tưởng Học Phái cùng tất cả tuyển thủ khác: "..."

Bọn họ thật sự phải đem tương lai của trường giao cho loại người này sao?

Theo một tiếng "Chuẩn bị" của người chủ trì, cho dù bọn họ có hoài nghi thì cũng đều phải đi xuống.

Ai nấy đều thấy được, Sở Trú chỉ muốn thi với Thẩm Thần.

Cũng chỉ có Thẩm Thần mới có thể trở thành đối thủ của hắn.

Hiện tại, trong sân trừ người chủ trì ra thì cũng chỉ còn lại có hai người Thẩm Thần và Sở Trú.

Trận quyết đấu có một không hai sắp sửa bắt đầu.

Tất cả mọi người đều đồng loại nín thở.

Hai tay Thẩm Thần đút ở trong túi, lười nhác cười cười với Sở Trú, "Đã lâu không gặp, vẫn luôn muốn đấu một trận với cậu."

"Cậu thay đổi rất nhiều." Sở Trú nhàn nhạt nhìn hắn, không tỏ ý kiến.

Thẩm Thần nhún vai, "Trên đời này có cái gì là không thay đổi chứ?"

...

"Các bạn đã sẵn sàng hết chưa?" Người chủ trì hỏi.

"Chờ một lát." Sở Trú mở miệng, hỏi Thẩm Thần: "Nhân chia thêm nhiều đơn vị, không có vấn đề gì chứ?"

"Bao nhiêu đơn vị?"

"Sáu số khởi động đi."

Thẩm Thần nhướng mày cười, "Cậu vui là được."

Sau đó Sở Trú liền đi về phía ban giám khảo xác nhận lại đề thi một lần nữa.

Giám khảo nghe xong liền khiếp sợ trợn mắt, "Các cậu nghiêm túc?"

Ông có vẻ không tin lắm, nhưng nhìn hai người Sở Trú và Thẩm Thần thì lại cảm thấy đề bài bình thường không thể thỏa mãn được bọn họ, vì thế liền bảo bọn họ đợi một chút, ông cùng những vị giám khảo khác cần thương lượng.

Người xem xung quanh kỳ quái nhìn lên sân khấu, cũng không biết vì cái gì mà bọn họ chậm chạp không bắt đầu thi đấy, một lát sau, liền thấy có một vị giám khảo đột nhiên đi về phía khán đài, tìm hai bạn học sinh kê hai cái bàn tới, đặt ở trước mặt Thẩm Thần với Sở Trú, đồng thời cũng chuẩn bị cả giấy bút.

Làm cái gì vậy?

Mọi người đều không rõ nguyên do.

Lão hiệu trưởng với Vương Thúy Mộng cũng không hiểu lắm, túm lấy hai học sinh vừa mới đi kê bàn trở về hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Hình như giám khảo muốn đổi đề ạ." Học sinh đó nói.

Đổi đề?

Đổi thành cái gì?

Ngay khi hai vị hiệu trưởng còn đang rối rắm thì người chủ trì rất nhanh công bố luật chơi.

"Theo như yêu cầu của tuyển thủ dự thi, giám khảo quyết định nâng cao độ khó cho đề bài, cũng thêm 20 câu để phân định thắng bại."

"Wow~"

Toàn trường oanh động, tràn đầy chờ mong đối với phần thể hiện này, xác thật là bảo Thẩm Thần với Sở Trú thi có một câu thì rất lãng phí, phải thêm nhiều câu nữa mới kích thích.

Người chủ trì cầm điều khiển từ xa chĩa vào màn hình lớn: "Đề bài chuẩn bị hiện lên, tuyển thủ sẵn sàng."

Thẩm Thần với Sở Trú song song đứng ở trước bàn, ngón tay thon dài cầm bút, thân thể hơi đổ về phía trước, biểu tình nghiêm túc lại chuyên chú.

Màn hình chợt lóe, đề bài đầu tiên rất nhanh được hiện lên...

"76602929628÷296529."

Hai người lập tức cúi đầu viết đáp án.

Người xem lại không trấn định như bọn họ, đều có vẻ mặt mơ hồ, xem đến trợn mắt há mồm.

"Ôi đệt, đây là thứ con người có thể tính toán được sao? Xác định không phải trò cười chứ?"

"Số chia nhìn qua còn dài hơn so với chim cánh cụt của tao..."

"Loại đề này có cho tôi giấy bút tôi cũng chẳng tính ra, huống chi là tính nhẩm!"

"Thần tiên đánh nhau... à không, làm bài..."

"Bọn họ là con người thật à?"

"..."

***

Đông Lộ đứng ở dưới sân khấu, ngẩng mặt lên nhìn một dãy số dài ngoằng ở trên màn hình lớn, nội tâm luôn bình tĩnh thế mà lại bị lay động.

Một cảm giác khó có thể miêu tả ăn sâu vào tâm hồn.

Cô phát hiện bản thân mình tựa như chưa từng chân chính hiểu rõ Thẩm Thần.

Quá khứ hắn từng trải qua, thế giới hắn từng sống...

Cô hoàn toàn không biết gì cả.

"Em cảm thấy ai trong hai người họ sẽ thắng?"

Một thanh âm yêu mị vang lên ở bên tai, mùi hương hoa hồng lập tức lan tràn trong không khí.

Đông Lộ hơi hơi sửng sốt, quay đầu, không biết từ bao giờ đã có một cô gái xa lạ đứng ở bên cạnh, cười khanh khách nhìn mình.

Cô gái trang điểm rất tinh xảo, môi đỏ như lửa, ngũ quan tuyệt mỹ động lòng người, cô ấy trang điểm rất đậm, một thân áo hoodie màu hồng cam kết hợp với cái quần cao bồi bó sát người làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, tóc dài phiêu dật nhuộm thành màu sợi đay, tùy ý xõa ở trên vai, nhìn vừa gợi cảm lại quyến rũ.

Đông Lộ nhíu mày, ngữ khí có chút không xác định, "Học tỷ Lương Dược?"

"Thì ra là em biết chị à." Cô gái tựa như rất vui vẻ, đôi mắt hồ ly cong cong, "Có phải do chị quá xinh đẹp làm cho em nhìn một lần liền không thể quên được không?"

Đông Lộ: "Bởi vì tên cùng ảnh của chị thường xuyên xuất hiện ở trên bảng phê bình của trường, làm cho ký ức của em cũng còn rất mới mẻ."

Lương Dược rất nổi tiếng ở Cửu Trung, người vừa xinh đẹp tính cách lại hoang dã, bỏ học, đánh nhau đối với cô ấy là chuyện thường ngày, nghe nói cô ấy còn thích chơi cùng đám người ngoài xã hội, thanh danh có vẻ không tốt lắm.

Trước kia Đông Lộ chưa từng tiếp xúc với cô ấy, sao cô ấy lại bắt chuyện với mình?

"Em thật không thú vị." Lương Dược bĩu môi đỏ, nhìn về phía sân khấu, lại hỏi một lần nữa: "Em cảm thấy ai trong bọn họ sẽ thắng?"

Đông Lộ rất có quy củ đáp: "Em là học sinh của Cửu Trung."

Đương nhiên cô đứng về phía Cửu Trung.

"Chậc, đúng là không thú vị mà." Lương Dược lười biếng bắt chéo hai tay ra sau đầu, híp mắt nhìn thân ảnh thanh tuyển cao lãnh ở trên sân khấu kia, ánh mắt hơi chớp động, cô ấy nâng cằm chỉ chỉ Sở Trú, cười đến rất có tự tin, "Chị cược một trăm tệ, hắn sẽ thắng, em thì sao?"

Đặt ở tình huống bình thường, Đông Lộ nhất định sẽ không để ý tới cuộc cá cược nhàm chán này, nhưng mà hiện tại...

Cô lẳng lặng nhìn Thẩm Thần, trên người hắn phát ra ánh hào quang phảng phất như có thể chiếu vào mắt cô.

"Em cược một ngàn tệ." Cô nói.

Lương Dược cong mắt cười, "Rất có tiền nha."

Hai người bên này vừa mới kết thúc cuộc đối thoại, kết quả trên sân khấu đã hiện lên, Sở Trú dẫn đầu viết đáp số lên giấy trước, đáp án là ~ "258332."

Thẩm Thần tính chậm hơn so với hắn ta, nhưng đáp án lại giống nhau.

Đều đúng.

Giám khảo tuyên bố: "Một điểm cho Nhất Trung."

Thính phòng lập tức thổn thức một trận.

"Thế mà bọn họ cũng có thể tính ra."

"Bọn họ quả nhiên không phải người mà."

"Sở Trú vẫn lợi hại hơn một chút nhỉ."

"Tôi lại cảm thấy Thẩm Thần có thể làm ra đáp án đã là không tồi rồi."

...

Ngô Mạnh Chu nhìn thấy kết quả này, thở dài: "Thần Thần chậm hơn rất nhiều so với trước kia."

Phương Đồng ôm ngực hừ lạnh: "Này còn phải nói sao, mấy năm nay hắn khẳng định không luyện qua nữa."

Thi đấu tiếp tục, Thẩm Thần sau khi thua một điểm xong lại tiếp tục thua hai điểm nữa, mỗi lần đều chậm hơn nửa nhịp, điểm số hiện tại là 0:3.

"Em xem đi, chị biết chắc kết quả sẽ là như vậy mà." Lương Dược đắc ý dào dạt.

Thần sắc Đông Lộ vẫn rất bình tĩnh, "Thi đấu còn chưa có kết thúc."

Trên sân khấu, vô luận những người xung quanh có nghị luận thế nào đi nữa thì Thẩm Thần vẫn trầm ổn như cũ, trên mặt không có lấy một tia hoảng loạn, thực bình tĩnh.

Sở Trú cũng vậy, không cao ngạo không nóng nảy, tâm thái vững vàng, cho dù hắn ta có dẫn đầu đi nữa thì cũng không hề lộ ra nửa phần cao hứng.

Là một đối thủ không chê vào đâu được.

Thẳng tới câu thứ năm, bước ngoặt mới bắt đầu xuất hiện.

"25538x312."

Cơ hồ là chỉ vừa nhìn thấy đề, bút Thẩm Thần đã bắt đầu động, viết ra đáp án nhanh hơn so với Sở Trú, trên giấy trắng xuất hiện mười mấy con số dài khiến cho người xem hoa cả mắt.

Hắn rốt cuộc cũng hòa nhau một ván, làm cho tâm mọi người đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Bên ngoài là tiếng hoan hô không ngừng.

Nhưng mà hai người đang thi đấu lại không hề bị ảnh hưởng.

Những phép tính tiếp theo đều là nhân các số với nhau, mà Thẩm Thần lại tính nhanh hơn Sở Trú một chút.

Trận đấu đã đến mức này, ngay cả là kẻ ngốc xem cũng hiểu rõ, Sở Trú am hiểu phép chia, còn Thẩm Thần lại am hiểu phép nhân hơn, hai người có thế lực ngang nhau, không ai nhường ai, trải qua một cuộc đua kịch liệt, điểm số đã lên tới 9:9.

Người chủ trì nói: "Vì để công bằng, đề cuối cùng sẽ lựa chọn bốc thăm."

Không ai có ý kiến.

Rốt cuộc thì ai cũng thấy được, đã thi tới đây rồi, thắng thua hoàn toàn là xem vận khí, phép nhân thì Thẩm Thần nhất định sẽ thắng, phép chia thì chắc chắn Sở Trú sẽ không thua, so với dự báo thời tiết còn chuẩn hơn.

Học sinh trên khán đài đã điên rồi.

Nhất Trung hò hét: "Chia chia chia chia chia!"

Cửu Trung lại gào đến tê tâm liệt phế: "Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân!"

Làm cho hai vị hiệu trưởng cũng hãi hùng khiếp vía theo.

Thi đấu sắp tới hồi kết, Thẩm Thần bớt thời gian liếc xuống dưới sân khấu một cái, Đông Lộ đang ngửa khuôn mặt nhỏ lên nhìn hắn, biểu tình khó có được có chút khẩn trương, tay chắp ở trước ngực giống như đang cầu nguyện.

"Cái tư thế gì thế kia?"

Thẩm Thần cảm thấy buồn cười: "Cậu cầu trời phù hộ không bằng hô cổ vũ cho tôi còn hữu dụng hơn."

Thật sao?

Vì thế Đông Lộ liền thật sự hô cổ vũ cho hắn, biểu tình nghiêm túc như đang học một bài học nào đó.

Lương Dược nghe vậy liền có chút xúc động, cũng không hề cam lòng yếu thế hô lớn: "Sở Tiểu Trú, cố lên a! Cậu mãi mãi là số một!"

Lời vừa ra khỏi miệng cô ấy liền cảm thấy hối hận, che miệng thầm kêu không ổn, lập tức khom lưng xuống.

Bên kia, Sở Trú từ lúc lên sân khấu biểu tình chẳng có chút biến hóa nào, sau khi nghe được thanh âm này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đột nhiên quay đầu qua.

Đông Lộ với Thẩm Thần nói vài câu với nhau, bỗng nhiên phát hiện Lương Dược đã biến mất, nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy đâu.

Cùng lúc đó, người chủ trì nói: "Nhóm giám khảo đã bốc thăm xong, mời tuyển thủ chuẩn bị sẵn sàng!"

Sở Trú nhíu mày, hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay đầu lại, cưỡng ép chính mình tập trung lên trận đấu.

Chỉ thấy màn hình lóe lên, cuối cùng xuất hiện một dãy số.

"221635651375÷599623."

Là phép chia!

Tâm mọi người bên Cửu Trung đều lộp bộp. còn chưa có phản ứng lại, Thẩm Thần với Sở Trú đã bắt đầu giải đề, Đông Lộ nhìn ra được, Thẩm Thần đã tận lực làm cho tốc độ mình nhanh hơn.

Nhưng cũng không có tác dụng, hắn vừa mới buông bút, Sở Trú cũng đã viết xong đáp án.

Thua rồi.

Lão hiệu trưởng mây giăng đầy mặt, đôi tay già nua siết chặt quyền trượng, Vương Thúy Mộng khoanh tay trước ngực, cười khinh thường, "Xem ra thắng bại đã định."

Người chủ trì ấn điều khiển từ xa, "Chúng ta đối chiếu đáp án một chút, đầu tiên là đáp án của Thẩm Thần, số thứ nhất khớp, số thứ hai khớp... hoàn toàn chính xác."

"Bây giờ tới đáp án của Sở Trú... A, số cuối cùng sai rồi?"

"Cái gì?"

Toàn trường lập tức ồ lên, không thể tin tưởng.

Nụ cười của Vương Thúy Mộng cứng đờ ở trên mặt.

----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhiều năm sau, lão hiệu trưởng tươi cười tràn ra khỏi mặt, gặp người nào cũng khoe: Nhất Trung thì có gì mà lợi hại, hai cái thiên tài của bọn họ không phải đều là con rể của ta sao ha ha ha!+

Cho nên bốn bỏ năm lên, vẫn là Cửu Trung của ta mạnh nhất!!

Ha ha ha, Sở Trú và Lương Dược chính là nam nữ chính trong quyển sách [Dược ngọt] của tôi, bạn nào có hứng thú thì có thể tìm đọc nha~

Đông Lộ cố lên, thì ra kêu cố lên cũng thật sự có thể chuyển bại thành thắng a ~ hí hí hí

Shmily: [Dược ngọt] đã được một nhà edit, các bạn có thể tìm đọc để biết thêm chi tiết về vị học bá cao lãnh và mỹ nữ hoang dã Lương Dược nha~