Ngoan Vương Kĩ Phi

Chương 54: Luyến tiếc




Edit: Toma hai mặt

Trì Ngạo Dịch đi đến bên người nàng, ôm lấy nàng kiên định nói ở bên tai nàng: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Khúc Huyễn Yên gật đầu đi vào bên trong với hắn.

Hắn đóng cửa lại, xoay người ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng nói: “Huyễn Yên……..”

Khúc Huyễn Yên bị hắn ôm đột nhiên ngẩn ngưởi, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Hắn ôm nàng chặt hơn. “Hoàng thượng hạ lệnh, ngày mai muốn ta mang binh khởi hành đi đánh giặc.” Hắn miễn cưỡng nói ra.

“Cái gì? Đánh giặc? Khúc Huyễn Yên kinh ngạc hỏi, hắn cư nhiên muốn đi đánh giặc?

“Ân. Không sai biệt lắm khoảng một tháng.” Trì Ngạo Dịch rầu rĩ nói, muốn hắn rời khỏi nàng thật sự rất khó khăn.

Khúc Huyễn Yên trầm mặc. Một tháng. Hắn phải rời khỏi nàng một tháng?! Như vậy… đứa nhỏ cùng nàng sẽ phải dựa vào đâu?

Thấy nàng không nói lời nào. Trì Ngạo Dịch buông nàng ra, thương tiếc nhìn nàng nói: “Huyễn Yên… ngươi làm sao vậy?”

“Không sao, chỉ là tin tức đến đột ngột quá.” Thanh âm của Khúc Huyễn Yên có chút thay đổi. Nàng thật luyến tiếc hắn!

“Thật xin lỗi, ta không thể ở bên cạnh nàng.” Trì Ngạo Dịch cảm thấy có lỗi nói, hắn làm sao có thể bỏ lại nàng?

Khúc Huyễn Yên lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Sao có thể trách ngươi đây? Ngạo Dịch… ta hát cho ngươi nghe được không?”

“Ân.” Trì Ngạo Dịch gật gật đầu.

Khúc Huyễn Yên đi đến gần đàn tranh ở trước mặt. Bắt đầu hát.

Thiên hạ đi xa sơn nước từ trên núi chảy xuống thủy lộ mấy trọng

Đưa quân ngàn dặm cũng chỉ có một tiếng trân trọng

Bao nhiêu dặn dò bên tai thanh thanh ở phiêu đưa

Nói vậy sau này kêu gọi đều ở mộng hồn trung

Sợ nhất ly biệt thiên ti vạn lũ tình thiết thiết

Vó ngựa tung bay chỉ sợ thiết y lạnh như tuyết

Tiếng kèn lý anh hùng chí khí làm kịch liệt

Đừng vọng khuê phòng có người vọng mặc vân cùng nguyệt

Trì Ngạo Dịch chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn nàng đánh đàn….

Khúc Huyễn Yên vẫn như cũ đem những lời muốn nói thành lời ca hát cho hắn nghe. Nước mắt… cứ từng giọt từng giọt rơi xuống…

______________

Lại một ngày, hôm nay là ngày hắn xuất chinh.

Cửa Vương phủ.

Trì Ngạo Dịch đứng ở trước mặt Khúc Huyễn Yên, lưu luyến không rời nhìn nàng.

Khúc Huyễn Yên cũng nhìn hắn, tuy rằng luyến tiếc, nhưng… không thể không tách ra.

“Huyễn Yên, bảo vệ con của chúng ta thật tốt, có biết không?” Trì Ngạo Dịch ôn nhu căn dặn, đứa nhỏ cùng với nàng là vướng bận duy nhất của hắn.

Khúc Huyễn Yên gật đầu nói: “Đã biết, ngươi yên tâm, ta sẽ liều mạng bảo vệ con của chúng ta.”

“Ân, như vậy thì ta an tâm. Đừng chỉ lo cho đứa nhỏ, cũng phải chiếu cố cho bản thân thật tốt biết không?” Trì Ngạo Dịch ôn nhu nhìn nàng, Huyễn Yên… ta thật luyến tiếc ngươi.

“Ân, ngươi yên tâm.”

“Như thế…. Huyễn Yên, ta đi đây.” Trì Ngạo Dịch không chịu buông tha, chậm rãi lui lại phía sau.

Khúc Huyễn Yên cầm tay hắn nghẹn ngào nói: “Ngạo Dịch, nhớ trở về sớm một chút.”

Trì Ngạo Dịch đem nàng kéo vào trong lòng. Hung hăng hôn lên môi của nàng, hắn phải nhớ kỹ hương vị của nàng.

Triền miên hồi lâu. Hắn buông nàng ra. Kiên quyết lên ngựa rời đi.

“Ngạo dịch! Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố chình mình và đứa nhỏ thật tốt!

Ngươi nhất định phải bình an trở về!”

Nàng vừa khóc vừa lớn tiếng nói vọng về hướng hắn đi.