Ngoảnh Mặt Lại Thấy Người Thương

Chương 19: Lâm Việt than thở




Về tới khu nhà nghỉ, Lục Quân đã mệt đứt hơi rồi,nhìn người đàn ông dựa vào anh ngủ ngon lành thì trách móc như bà mẹ trách con,ăn cái gì mà nặng vậy.Minh Đan ngồi chờ ở đại sảnh mấy tiếng đồng hồ, thấy Lục thiếu dìu Mặc của mình về vừa vui mừng nhưng cũng lo lắng “Mặc sao vậy?”.

Lục Quân trình bày lại ngắn gọn, đã lược bớt nhiều cảnh, dìu Sở Thiên Mặc về phòng dùm cô bạn gái, cô chỉ đành theo sau.Lục Quân quăng bạn lên giường, giơ hai tay lên làm động tác dãn cơ rồi dặn dò Minh Đan chăm sóc bạn trai cho tốt,chính mình thì về phòng tắm lẹ rồi lăn ra giường ngủ.

Hai nhà hàng nào đó vẫn còn hai cặp vợ chồng chưa chiến xong với đồ ăn.

Ở nhà hàng chuyên về trà sữa bánh ngọt nổi tiếng nhất vùng, Lâm Việt với vợ thi nhau ăn hết dĩa bánh thập cẩm, Lăng Huyên quất xong cái cuối, lấy ly trà sữa lên uống một ngụm, dựa vào lưng ghế thở ra hơi, vuốt vuốt cái bụng đã căng cứng, thỏa mãn cơn thèm ăn.Còn Lâm Việt đáng thương, ráng cầm cái bánh cuối cùng mà dạ dày không cho phép chứa nữa, trong cổ họng lại muốn trào ngược ra ngoài, đành bỏ cái bánh matcha xuống, chấp nhận chịu thua lần thứ n.Anh ngửa cổ uống hết ly trà sữa, than với vợ “Ngày nào cũng đi ăn như vậy có ngày anh biến thành ông mập xấu xí mất thôi”.

Lăng Huyên xót chồng, an ủi ”Ngày mai không bắt anh ăn nhiều nữa, được chưa?Đàn ông gì mà hở chút lại than với vợ ”.

Lâm Việt với Lăng Huyên cười với nhau, chuẩn bị dắt tay nhau đi về.

Bên trong phòng VIP nhà hàng BBQ, Hiểu Lam cầm ly hút trà đào, đầu dựa vào vai Cảnh Luân.Còn Cảnh Luân thì xoa bụng vợ cho dễ tiêu.

Đợi cô uống xong thì cả hai quyết định đi dạo một vòng rồi mới về ngủ.

-------------------------------------------------Chuyển cảnh-------------------------------------------

Hai vợ chồng Cảnh Luân đi dạo xong,đang phóng xe về nhà thì Cảnh Luân thấy bên kia đường, Lâm Việt đang dắt tay Lăng Huyên về, anh chạy sát vào lề,kêu “Việt, xe đâu mà đi bộ?”.

Lâm Việt thấy bạn mình chạy chiếc xe motor hồi nãy thì đã đoán trúng phóc”Đi bộ tốt cho sức khỏe, đồng chí nên bắt chước theo tôi, nên dắt tay vợ đi như này này, lãng mạn biết bao nhiêu”.

Lăng Huyên bất ngờ, nhớ lại soái ca đi motor hồi nãy thì la lên”Không phải chứ, tại sao lại là Cảnh thiếu với chị Hiểu Lam, nãy xẹt qua 2 đứa em, em còn tưởng soái ca chở mỹ nhân nào đó, không ngờ luôn!”.Lâm Việt nhìn vợ mình nói cứ như mới phát hiện ra được kỳ quan mới của thế giới vậy.

Hiểu Lam ngồi đằng sau,bật mắt kính lên”Hai người đi ăn sao? Ăn ở đâu mà tới giờ mới về thế?”. Cô tưởng chỉ có cô cùng Luân là về trễ nhất, ai dè lòi ra cặp này.

Lăng Huyên hai ngón tay chọt chọt vào nhau, mặt thẹn thùng,nũng nịu nói với Cảnh Luân”Cảnh thiếu gia ơi, cho em nhờ tý được hông?”

Cảnh Luân tắt máy, gật đầu với Lăng Huyên”Được, em nói đi!”

Lâm Việt nghi ngờ, cô nàng của mình bắt đầu giở trò gì đây.

Lăng Huyên nói toạc ra tiếng lòng của mình”Có thể cho hai vợ chồng em mượn xe của anh chạy một tí được hông Cảnh thiếu, chỉ một tý thôi, tụi em sẽ gửi xe cho anh đàng hoàng “.

Đôi mắt tròn xoe, ngập nước chớp chớp cộng thêm mái tóc bum bê kẹp tóc kitty phụ họa theo, ý tứ anh đừng cự tuyệt sự dễ thương này mà.Lâm Việt bó tay, Cảnh Luân gật đầu ngay, không hề do dự”Vậy em kêu Việt chở đi, anh với Lam nhi đi bộ về là được”.

Hiểu Lam nãy giờ cũng không có ý kiến, Cảnh Luân gạt chống xe, giúp vợ đi xuống, cởi bao tay, tháo nón của mình đưa cho bạn,Hiểu Lam thì đưa nón cho Lăng Huyên.Cô nàng vẻ mặt hớn hở, cảm ơn ríu rít”Cảnh thiếu tốt bụng ghê, sau này cần tụi em giúp đỡ cứ hú tụi em, tụi em có mặt liền”.

Cảnh Luân nghe khen vậy chỉ để một nắm tay lên trước môi, nhắm hai mắt lại cười mỉm, Hiểu Lam thì dặn dò Lăng Huyên”Nhớ nhắc Lâm thiếu đi đường cẩn thận, về sớm một chút, em là con gái đó”.

Lâm Việt thầm khen hai vợ chồng này rồi nói giọng điệu chắc như đinh ”Yên tâm đi, thằng nào dám đụng vào vợ tôi, tôi sút thằng đó luôn.Haha”.

Bàn giao chuyển nhượng chiếc xe tạm thời cho Lâm Việt xong, nhìn hai người vút xe chạy đi rồi Cảnh Luân với Hiểu Lam mới đan tay vào nhau cùng đi bộ.