Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 18: Nụ hôn nàng tiên cá




Ngày ngày vẫn êm đềm trôi qua.

Vì ko còn phải lo tránh mặt ai đó nữa, Hạ Dương nàng vô tư lo chuyện học hành vui chơi.

Chẳng qua ko được chơi hết mình, yêu hết tình vì có những chuyện ko thể trốn tránh.

Ngày thi học sinh giỏi thành phố sắp đến rồi.

Nàng với Lê Vân cùng Tắc kè hoa đang chạy cong mông lên vì mấy tác phẩm văn học đó.

Đích thực là nàng theo học khối D nhưng Văn học lại là môn đỉnh của nàng.

Nếu ko phải vì bố mẹ thay đổi thì bây giờ nàng đã là nhân tài lớp chuyên văn rồi.

Cũng may, đồng thau ko thể lẫn lộn, nàng là vàng nguyên chất đó, dù ở trong hoàn cảnh nào cũng luôn luôn tỏa sáng.

Khoan nói chuyện bên lề, tập trung vào chủ đề đi.

Tình hình là rất tình hình...

Trong khi bà con cô bác gần xa đã an cư ở nhà nghỉ ngơi, xả hơi, nàng vẫn phải dốc sức mình vượt sông vượt suối để đến trường ôn thi.

Nói thật ko ngoa, đường Hà Nội bây giờ thật chẳng khác suối nước là bao a.

Chính là do cơn mưa bất ngờ ập xuống đêm thứ 6 vừa rồi, hiện giờ ko chỉ đường phố mà trường nàng ấy đang ngập trong biển nước mênh mông.

Lò dò đạp xe đến trường, huy động hết toàn bộ trí nhớ để tránh ổ gà ổ trâu, cống thoát nước, đứng trước cổng trường mà tâm chấn động.

Này là phải kéo váy mà lội vào lớp thôi.

Nằm trong số những trường may mắn có công văn gửi về kịp, các nàng đã được nghỉ 4 ngày mưa gió chờ thoát nước.

Bất quá, 1 số con người chăm chỉ , điển hình là nàng đây vẫn phải hi sinh thân mình chiến đấu với Thủy tà.

- Nay là thứ 3 mà, ko phải được nghỉ sao? Anh tưởng mai mới bắt đầu học tiếp mà? Anh Nam đứng trước cửa phòng bảo vệ, quần xắn đến gối, ngạc nhiên nhìn nàng.

- Anh vừa đi bắt cá về sao? ko trả lời câu hỏi mà hảo ý trên đuà, tình hình là bà xã sẽ được ăn cá rán, cá kho, co hấp, cá nướng rồi đến canh cá đủ loại anh nhỉ?

- Ko chỉ vợ anh, em cũng phải lo đi. Anh sợ em chẳng có cá mà ăn đấy chứ, thử tìm xem người nào tình nguyện bắt cá cho em xem hắn ở đâu? Đánh đúng điểm yếu của nàng ta rồi.

Bên cạnh nàng tuyệt ko có người nào sẵn sàng đi bắt cá nha.

Anh Tùng đi vào nam vẫn chưa về, kêu đi 1 tuần mà giờ đã sang tuần thứ 2 rồi.

Haiz....!

- Thôi, em ko dám vượt mặt chị dâu họ ạ, cô Phượng đến chưa anh?

- Chưa, có chuyện gì à?

- Ko, chỉ là em bị lôi đến ôn thi thôi, bà này thật quá, nhìn ngó xung quanh thăm dò tình hình, đường xá thế này mà ko tha cho tụi em.

- Chết nhé! Công khai nói xấu người ta kìa. ko sợ cô giáo nghe được à? ( Nàng ấy quay ngang quay ngửa tìm hiểu rùi anh ạh.) Chẳng qua muốn tốt cho bọn em thôi, cố mà thi cho tốt, được giải anh sẽ đến ăn tiệc cho, ko sợ ế đâu? haha.

( hắc hắc, tưởng anh sẽ đến tặng quà chứ hóa ra đến ăn hộ à?)

- Dạ, biết rồi, nàng dài giọng, em lên phòng đợi đây, bái bai. Vẫy vẫy tay thay hôn gió.

Từ ngày xem qua mặt chị dâu, thật bất đắc dĩ phải thay đổi cách tạm biệt anh Nam.

Nếu ko muốn khuôn mặt bị tạt axit thì yên phận khua tay là được rồi.

Hiện tại chính là...

Hạ Dương nàng tay xách dép, lưng đeo ba lô, chân chầm chậm mò từng bước.

Thật khổ thân mà, ngày thường ko để ý, giờ ko biết đâu lồi đâu lõm ở trong sân trường ngập nước như vầy.

- Ủa, Hạ Dương, em đến trường làm gì vậy?

Mắt đang dò đường, nghe thấy tiếng ai đó, nhanh chóng ngẩng đầu lên, cười nhẹ:

- Em đến ôn thi, thầy sao phải đến trường vậy?

- À, có 1 số việc cần làm thôi, giờ xong rồi, thầy đang chuẩn bị về.

- Vậy ạ, thầy đi cẩn thận nhé. Nhìn Phong ca tay xách nách mang giống mình, thực muốn mói khích mấy câu.

Phong ca trông thật ngộ nghĩnh đáng yêu, bất quá, có thuyền bè ở đây thì tốt hơn, nàng sẽ thoải mái ngắm trai đẹp mà ko lo đường đi ghồ ghề.

Sự đời quả muốn trêu ngươi.

Hạ Dương nàng phải nhận quả báo ngay sau khi có dã tâm chưa thành.

- Aaa, nghiêng ngả chao đảo.

- Cẩn thận! Hét lớn.

Ùm.

Chính tại nơi 2 người đi qua nhau, Hạ Dương giẫm phải hòn gạch vô duyên nào đó.

Trượt chân, mất thăng bằng, tay giơ nhặng lên bám víu.

Định mệnh sắp đặt, nàng ko bám cái gì lại bám vào vạt áo người qua đường. ( Hạ Dương thanh minh: Làm gì có gì bám được nữa đâu?)

Phản ứng ko kịp, tay ko đỡ được người ở lại, cư nhiên còn bị người ta lôi theo xuống nước.

Ùm 1 cái, 2 thân ảnh hơi chồng chéo lên nhau tí xíu.

Môi chạm môi, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.

Nhưng mà...

Đáng lẽ ra, sự cố như vậy, ngay lập tức phải đẩy người ta ra mới đúng.

Tiếc là nàng tức thì bị điện giật, người cơ hồ cứng đờ cũng sững sờ, ngỡ nàng, chỉ biết trố mắt ra nhìn.

Nụ hôn đầu tiên ra đi như thế này sao?

Cũng thiệt là lãng mạn nha, hôn nhau dưới nước đó, ko sợ ngạt thở a.

Nàng tiên cá cùng chàng hoàng tử đang mi nhau kìa.

May mắn, kéo lại được Phong ca, dù gì cũng là người trưởng thành, đáy mắt thoáng tia bối rối, lồm cồm đỡ nàng đứng dậy.

- Xin lỗi em, ko sao chứ? Nhìn nàng từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên quan tâm.

- Dạ, , em ko sao. May là bên dưới toàn nước, nếu ko thì bàn tọa cũng chẳng còn nguyên vẹn, tại em ko cẩn thận mà.

- Về nhà đi, thầy xin nghỉ cho. Như Phong đột nhiên lên tiếng quyết định thay nàng, trong khi mắt nhìn theo hướng khác.

- Ân? cảm động wa, em thực ko sao mà, vẫn học được mà.

- Thật ư? Quay lại ái ngại, em nhìn lại mình xem.

Nghe lời thầy, cúi xuống xem xét.

Tay chân ko trầy xước, phần nào phần đấy còn nguyên đai nguyên kiện.

Nhưng mà...

Hỡi ôi!

Nàng dừng lại ánh mắt nơi nào đó.

Hiện tại nàng đang mắc đồng phục của trường nha.

Váy ngắn kẻ sẫm, có ướt chút cũng ko sao, sẽ nhanh khô thôi.

Còn cái kia...?

Áo trắng bị ướt, dường như trở nên trong suốt.

Vấn đề tai hại là bên trong 1 màu xanh rì lồ lộ hiện ra trước bàn dân thiên hạ, ẩn nấp sau 1 màn trắng mỏng manh.

Nàng thực đã từ bỏ con mèo đen, cất kĩ bộ đó ở đáy tủ.

Nhưng sở thích vẫn là sở thích, ko thể thay đổi dễ dàng.

Nội y của nàng, cái nào cái nấy màu sắc sặc sỡ, ko xanh thì hồng cánh sen, ko đen thì vàng màu lá, tuyệt ko có màu trắng nào cả.

Vậy nên mới đẩy nàng vào tình cảnh tiến thoái luỡng nan như bây giờ.

Nam mô a di đà phật. Thiện tai! Thiện tai.

Sắc giới là 1 trong những điều cấm kị của nhà Phật.

Cảnh xuân trước mắt cũng chỉ là phù du thoáng qua.

- Thế nào? nhiệt tình tốt bụng giúp nàng hỏi lại.

- Dạ em về. Quyết định dứt khoát, thầy cho em đi nhờ xe nhé?

Ko thể thế này mà đi ngoài đường được, hic.

Ko khéo sẽ mang tiếng dâm đãng lả lơi, mồi chài ong bướm.

- Được ko ạ? ko phải thầy sợ bẩn xe đấy chứ? Em sẽ lau lại mà. Xuống nước cầu xin, rối bời lo lắng khi Phong ca ko nói lời nào.

- ko phải, ...ngập ngừng 1 chút, hôm nay thầy đi xe máy.

Hả?

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa a!

Đi xe máy ko phải vẫn khoe hàng sao?

Gào thét dữ dội.

Ông trời thật nhẫn tâm đi.

- Nghĩ ra rồi, đợi thầy chút.

---

Làm theo sáng kiến của Phong ca, nên hiện tại tình hình chuyển biến theo hướng tốt hơn chút xíu.

Dù đường vẫn ngập đến ngang bánh xe, nhưng trời lại ko mưa nữa, nên Hạ Dương nàng 1 mình xài hàng độc, ngồi sau xe mặc quần áo mưa kín mít cũng khiến người ta hiếu kì nha.

Thiết nghĩ, nếu cứ thế đi về ko biết số người nhìn nàng có nhiều hơn bây giờ hay ko?

Chưa kể Phong ca thật là tay lái tồi đi, cưỡi "chém gió" mà vẫn chậm rì, hại nàng lọt vào ko biết bao nhiêu con mắt bên ngoài nữa. ( Thông cảm cho huynh nha, ta đố nàng đi nhanh được trong tình trạng đường phố như vậy.)

Chẳng biết sao trong người lại cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, tuyệt im lặng ko hé răng nói nửa lời.

Môi mím chặt đau khổ, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Nụ hôn đầu đời của mình sao có thể trao nhầm như vậy?

Số phận ngang trái quá đi, nếu anh Tùng biết thì sao?