Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 17




Đêm qua tham dò được Lục Vương gia ở kinh thành đã ẩn náu trong Hổ Chưởng Bang nhiều ngày, càng làm cho hắn cảm giác được chuyện phát sinh lần này quyết không phải chỉ đơn giản tiêu diệt Phong Vân Bảo.

Trong hơi thở của Việt Vân trấn lộ ra nguy cơ tứ phía, hắn chỉ muốn đem Đàm Tiểu Hâm đến nơi an toàn.

” chúng ta lại ở vài ngày được không.” – người này sao lại còn tiết kiệm hơn cả ta, tiếp xúc lâu như vậy, Đàm Tiểu Hâm mới biết được Mộ Vân Long nhà lớn nghiệp đại, khắp cả nước các nơi đều có cửa hàng của Mộ gia, Mộ gia tuy là võ lâm thế gia, nhưng cũng là phú thương vùng Giang Tây, kinh doanh vải vóc cùng lá trà. Cha Mộ Vân Long sau khi qua đời, do Mộ Vân Long là con trưởng, đầu óc thông minh, biết dùng người, làm cho sản nghiệp Mộ gia mở rộng sang nước khác.

Bảo bối cất giữ nhiều năm của Đàm Tiểu Hâm và của sư phụ để lại cho cũng chỉ là một cọng lông trâu so với Mộ gia mà thôi, soái ca ca như vậy mà không giữ chặt, là ngốc tử được không.( ra là chị này cũng có tính toán trong đầu rồi)

Mấy ngày liền, Đàm Tiểu Hâm đối với Mộ Vân Long cũng dịu dàng hơn, sửa lại bộ dạng lưu manh vô lại thường ngày. Mặc dù có khi những lời nói ra, chính nàng cũng cảm thấy ghê tởm không chịu nổi, nhưng vì vàng, vàng a, thanh âm êm tai cỡ nào, nàng cũng muốn giả bộ đến cùng.

Thay đổi của cô gái nhỏ, Mộ Vân Long cũng rất thích, chỉ là hắn vẫn thích bộ dáng tự nhiên đơn thuần trước kia hơn.

” không được, chúng ta phải rời đi, nàng tốt hơn nên nghe lời ta.”

Phong Vân Bảo lần này bị tổn thất nặng, hãng buôn các nơi đều đến đây trợ giúp, bị võ lâm hiểu lầm cũng không quan trọng, chỉ khó hiểu vì sao triều đình cũng nhúng tay vào. Mộ Vân Long một bên phái người đi điều tra việc này, đồng thời cũng biết được tin tức tiểu đệ, cũng biết được Mộ Vân Phi cũng đã tới Việt Vân trấn.

” muốn đi, cũng phải chờ ta đến, lại cùng nhau đi. ” – đang nói chuyện, Mộ Vân Phi từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

” Mộ Vân Phi!” - Đàm Tiểu Hâm kinh hỉ kêu lên.

Không dự đoán được tiểu đệ lại nhanh chóng tìm đến bọn họ .

” mấy ngày nay, đệ đi đâu vậy .” – sau khi gặp chuyện không may, liền không có tin tức tiểu đệ.

” ngày đó, đi ra ngoài lọt ngay vào vòng vây của một đám quan binh, nói Phong Vân Bảo chúng ta phi pháp tụ hội, ý đồ lật đổ triều đình. Đệ còn chưa kịp phản bác, chỉ nghe một tiếng nổ, nên cái gì cũng không biết . Chờ khi đệ tỉnh lại, đã ở chỗ sư phụ.”

Ba người ngồi quanh bàn cảm thấy tình thế không hề giống như bọn họ suy nghĩ.

” Vân Thường đâu?” – nhị tỷ sao lại không ở chung cùng họ.

” gặp rồi, nàng đang một mình ở trong động!” – tình cảm ngọt ngào, làm cho Mộ Vân Long hoàn toàn quên việc vẫn còn một muội muội.

” trong động?” – sao lại thế này, nhị tỷ ở trong động gì, hoàn toàn không rõ. Mộ Vân Phi vẻ mặt khó hiểu.

“nói ngươi đừng đi xem náo nhiệt, không nghe, sau này lại bị người theo dõi.” Mộ Vân Phi quở trách sự thờ ơ của Đàm Tiểu Hâm .

” có bản lĩnh, kêu hắn theo đi!” – đoàn người ở phía trước trên đường hướng đến núi bảo bối, đằng sau vài nam tử lén lút đi theo.

” đến nhanh vậy .” – Đàm Tiểu Hâm chỉ Tiểu Kim Môn của nàng, trong lòng thầm nghĩ người đến chỗ này nhiều quá, bảo bối phải tìm nơi nào cất giấu tốt một chút, tâm huyết nhiều năm mà.

” ta đi xử lý bọn họ.” Mộ Vân Phi nói.

Đàm Tiểu Hâm nói chắc chắn,” yên tâm, để bọn họ cùng qua đây.”

Mộ Vân Long cũng không biết Đàm Tiểu Hâm muốn làm trò quỷ gì,” Tiểu Hâm”

” cẩn thận.” – Mộ Vân Phi nhìn đại ca liếc mắt một cái, cho là nhận được chỉ thị, xoay người đi đến chỗ những người đó.

” ngươi làm gì chứ?” Đàm Tiểu Hâm giữ chặt hắn, khó chịu hỏi, không tin năng lực của nàng sao?

” làm người a?” Mộ Vân Phi khó hiểu nhìn hai người.đồng dạng vẻ mặt nghi hoặc.

” đại ca không phải mới vừa bảo đệ cẩn thận sao? Vài tên mao tặc này đệ xử lý được.” – có chuyện sao, hai người cổ cổ quái quái này.

” ha, ha ” – thật buồn cười, Đàm Tiểu Hâm cười lớn, mà Mộ Vân Long sắc mặt lúng túng đi ra chỗ khác.

” ách, các ngươi ai giải thích cho ta một chút. “

Đàm Tiểu Hâm vừa nghe, càng cười đến thoải mái.

Đuổi theo Mộ Vân Long,

“ta đã nói ngươi đừng gọi ta là Tiểu Hâm, cứ thế này thật sự có người cẩn thận mất.” ha ha, thật buồn cười.

(chỗ này là do khi Long ca gọi Tiểu Hâm, phát âm chữ Tiểu Hâm giống với ‘cẩn thận’ nên Phi ca hiểu nhầm)

” Tiểu Hâm. ” – Mộ Vân Phi nghiền ngẫm kỹ câu này, khẳng định hắn đã bỏ qua một trò hay. Nhìn hai người đi vào cánh rừng đen, cũng nhanh chóng đi theo.