Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 17: 17: Ta Thích!






Trên người Diệp Tịch Dao sát khí lập tức dao động lên, thân thủ nhanh như chớp, trong khoảnh khắc liền tấn công tới Lạc Cửu Thiên.

Trong lúc chủy thủ đã có thể sắp sửa cắt qua cổ của đối phương, nhưng nháy mắt liền bị chặn lại.
Chỉ thấy chủy thủ bị chặn lại bởi hai ngón tay trắng nõn thon dài của đối phương!
Diệp Tịch Dao liền cả kinh, lập tức buông tay, chủy thủ rơi xuống, tiếp theo năm ngón tay tạo thành trảo, hướng tới cổ của Lạc Cửu Thiên mà chộp tới!
Nhưng chưa kịp chạm vào cổ của đối phương, thì Diệp Tịch Dao chỉ thấy cổ tay truyền đến một trận đau xót, tiếp theo cả người liền bị kiềm chế.
"Ha hả~, tính tình của Diệp cô nương thật lớn.

Bất quá đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy, cũng không phải là đạo đãi khách a~!"

Bên tai truyền đến tiếng nói ôn hòa, nháy mắt Diệp Tịch Dao sắc mặt lạnh như băng.

Mà lúc ban ngày bị nội thương, vừa mới đây lại bị thiên phú thạch chấn động, lục phủ ngũ tạng nhất thời quay cuồng, phút chốc một cỗ tanh ngọt trong cuống họng muốn trào ra.
Lúc này sắc mặt Diệp Tịch Dao trắng bệch, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng nhìn Lạc Cửu Thiên trước mắt, tiếp theo liền mạnh mẽ nhấc chân đá hắn một cước!
Lạc Cửu Thiên vẫn đang ngồi trên ghế, lại đang giữ lấy tay của Diệp Tịch Dao, tuy rằng phát hiện hành động của Diệp Tịch Dao, nhưng khoảng cách quá gần nên không thể né tránh, lập tức vừa vặn liền bị đá!
Nháy mắt, khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười của Lạc cửu Thiên lập tức trầm xuống.

Mà giờ đây Diệp Tịch Dao đã không nhịn được, một tia máu tươi cứ thế từ đôi môi theo khóe miệng chảy xuống.
Yên tĩnh giống như chết, quỷ dị lại nguy hiểm.
Ánh mắt Diệp Tịch Dao không thay đổi, như trước vẫn lạnh lùng nhìn Lạc Cửu Thiên, mà Lạc Cửu Thiên vẫn đang nhìn nàng, thẳng đến một lúc sau, Lạc Cửu Thiên bỗng nhiên nở nụ cười, hơi thở bạo ngược biến mất vô tung, khuôn mặt tuấn mỹ khôi phục lại giống như phía trước, tươi cười ôn hòa như xuân.
Trong nháy mắt, Diệp Tịch Dao cũng bị lay động bởi nụ cười kia, phía sau không đợi nàng phục hồi lại tinh thần, liền thấy Lạc Cửu Thiên đưa tay vào trong lòng lấy ra vật gì đó, sau đó trực tiếp nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đồng thời trên tay dùng sức, đem Diệp Tịch Dao ôm vào trong ngực, nói:
"Móng vuốt sắc bén như vậy, cũng không phải là chuyện gì tốt.

Bất quá..

Ta thích~!"

Lạc Cửu Thiên vừa nói, một tay nâng lên lau nhẹ khóe miệng Diệp Tịch Dao, đem máu đỏ tươi chói mắt kia lau đi.

Tiếng nói kề sát bê tai, đã không giống như phía trước ôn hòa, mà giờ đây đã thay đổi môt cách dị thường vừa mị hoặc, rồi lại vừa lộ ra nguy hiểm cùng quỷ dị đến tột cùng.
Trong lòng Diệp Tịch Dao run lên, tiếp theo muốn giãy giụa, nhưng lại thấy thân thể mình được buông lỏng, quay đầu lại, dĩ nhiên phát hiện Lạc Cửu Thiên đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lạc Cửu Thiên đi rồi, Diệp Tịch Dao rốt cuộc cũng thở ra một cách nhẹ nhàng, vừa muốn đứng dậy, nháy mắt lại tê liệt ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Tới thời điểm giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Tịch Dao mới thanh tỉnh lại.
Ngực vẫn âm ỉ đau, nhưng thương thế cũng đã tốt lên rất nhiều, lúc này, Diệp Tịch Dao mới biết được, đan dược tối qua Lạc Cửa Thiên đưa cho nàng chính là dùng để trị liệu nội thương.
Diệp Tịch Dao không biết chính xác đó là cái gì, nhưng nhìn hiệu quả, nhất định không phải vật phàm, ít nhất không ngừng bỏ xa tám con phố đan dược mà Chu đại phu đã để lại.
Điều này làm cho nàng cảm thấy không thể tin được, lại càng không đoán ra rốt cuộc Lạc Cửu Thiên muốn làm gì.

Chính là làm cho Diệp Tịch Dao cảm thấy nghi hoặc hơn là, tối hôm qua ở thiên phú thạch, đang trong thời điểm nàng thí nghiệm thiên phú, nhưng vì cái gì bỗng nhiên trụ thủy tinh lại nổ mạnh?

Dù sao, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, thân thể này hẳn là không thể tu luyện mới đúng, chính mình hôm qua tới Lăng Vân đài là để xác nhận một chút, sau đó mới hết hi vọng, nhưng vì sao kết quả lại như vậy?
Chẳng lẽ thân thể hiện tại này của nàng..

Không phải không thể tu luyện?
Nghĩ đến đây, nháy mắt ánh mắt Diệp Tịch Dao liền sáng lên, lập tức ngưng thần, chậm rãi cảm nhận biến hóa của thân thể.
Nhưng thời điểm bắt đầu vẫn không có phản ứng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng ẩn ẩn truyền đến đau đớn.

Nhưng chậm rãi, Diệp Tịch Dao lại cảm nhận được bên trong thần thức, thế nhưng như có như không một cỗ sương mù..