Ngốc Phúc Tấn

Chương 4-1




Tông Nhân Phủ.

Miên Dục tao nhã cầm chén nước lên uống, nhưng người ngồi bên cạnh lại mồ hôi chảy ròng ròng, đứng ngồi khó khăn.

"Bối lạc gia, chuyện này sợ không tốt lắm!" Một bên là hoàng tôn bối lạc gia, một bên là tôn thất thân vương, bên này cũng không thể đắc tội.

"Vì sao không tốt?" Miên Dục vô cùng thân thiết hỏi, cánh môi hơi gợi lên nụ cười.

Nụ cười kia khiến cho Tông Lệnh rùng mình, ông xoa mạnh hai tay giải thích, "Ngũ cách cách là cách cách phủ Lễ thân vương, cho nên..."

"Cho nên thế nào?" Miên Dục tiếp lời hỏi.

"Nếu, nếu phúc tấn chỉ bị bệnh nhẹ, bối lạc gia, người xem không bằng chính ta mời Ngũ cách cách tới cửa xin lỗi phúc tấn, như vậy có được không?"

Vẻ mặt Miên Dục như bừng tỉnh, thân thiết nói: "A..., ta hiểu rồi, bởi vì đối phương là Lễ thân vương, bởi vậy ngươi không dám bắt người, cho nên là do phúc tấn của bản bối lạc đáng chết, không chết là do nàng ấy mạng lớn, ý của ngươi là như vậy sao?"

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của hắn, trong lòng Tông Lệnh kinh hãi, cuống quýt xua tay, "Không, không, bối lạc gia, hạ quan tuyệt đối không có ý đó, hạ quan chỉ cho là mọi chuyện dĩ hòa vi quý, cho nên mới, mới có ý định khuyên bối lạc gia việc lớn hóa nhỏ."

Bàn về tước vị, tất nhiên thân vương lớn hơn, nhưng vị Miên Dục bối lạc gia này là huyền tôn được thái hậu sủng ái nhất, đồng thời cũng là tôn tử được hoàng thượng coi trọng nhất, nghe nói sau khi hắn bình định Chuẩn Cát Nhĩ trở về, vốn là hoàng thượng muốn phong hắn là Dự thân vương, nhưng hắn lại coi như trao đổi, thỉnh cầu hoàng thượng ban một cung nữ cho hắn làm chính phúc tấn, bởi vậy có thể thấy, hắn yêu thương cô gái kia biết bao nhiêu.

"Phúc tấn của ta dạo qua quỷ môn quan một chuyến, thái y phải hao tốn rất nhiều sức lực, rất không dễ dàng mới cứu được nàng trở về, hiện giờ vẫn còn rất yếu phải nằm trên giường đấy! Tông Lệnh, ngươi nói xem chuyện này hóa nhỏ kiểu gì?" Miên Dục nhẹ giọng từ từ nói.

"Này, này..." Tông Lệnh sợ hãi không nói ra lời.

"Hay là ngươi cho rằng bản bối lạc không được coi trọng, cho nên tốt nhất là dừng lại, đừng không biết lượng sức mình là đi truy cứu chuyện ngũ cách cách có ý đồ giết hại phúc tấn của ta, muốn nói phúc tấn của ta mệnh tiện, xứng đáng bị người khác khi dễ đến trên đầu cũng không dám nói một tiếng."

Tông Lệnh run rẩy vội vàng cúi người, "Hạ quan không dám, hạ quan không dám." Hiện giờ Miên Dục không chỉ là hoàng tôn được coi trọng nhất, hoàng thượng đã phong hắn là thống lĩnh thị vệ đại nội, là đại quan nhất phẩm, đâu có chỗ nào không được coi trọng, hơn nữa khi hắn đã cố chấp, nghe nói ngay cả hoàng thượng cũng không có cách nào, cho nên mới để cho hắn cưới một cung nữ làm phúc tấn.

Lại nói năm hắn mười sáu tuổi đã lập được quân công, thân thủ mạnh mẽ có thể nói là đệ nhất dũng sĩ, ai dám xem nhẹ hắn.

"Ngươi sợ cái gì?" Liếc mắt một cái, trên mặt Miên Dục vẫn là nụ cười, ấm giọng hỏi: "Ta hỏi ngươi, gia hại hoàng thân phải bị tội gì?"

"Nên, nên xử tử."

Hắn hỏi lại: "Phúc tấn là thê tử của ta, có tính là hoàng thân quốc thích không?"

"Tất nhiên là phải rồi." Tông Lệnh dùng ống tay lau mồ hôi chảy trên trán.

"Tốt, như vậy ngươi cứ theo lẽ phải mà xử lý là được." Đặt chén trà trong tay xuống, Miên Dục đứng dậy, lạnh lùng nói: "Nên làm như thế nào thì làm, nếu để cho ta biết ngươi làm việc trái pháp luật, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ!"

"...Vâng..." Tông Lệnh run rẩy trả lời. Cả hai bên đều không thể đắc tội, nếu như bắt ngũ cách cách, Lễ thân vương nhất định sẽ không tha cho hắn, nhưng nếu không trị tội, Miên Dục bối lạc này cũng không tha cho hắn, hắn có nên cân nhắc việc từ chức hay không?

***************

Nhân dịp thời tiết sáng sủa, cơ thể đã hồi phục không ít, Hải Lăng đi vào trong viện vừa phơi nắng vừa đọc sách, thấy hơi mệt, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Phúc tấn, cẩn thận, có ong mật."

Nghe thấy một câu cảnh báo, nàng mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy một nam tử ở trước mặt nàng vươn tay, nàng giật mình hoảng sợ, trong lòng hoảng sự, thân thể cũng ngã từ trên ghế xuống.

Thấy vậy, Ngạc Nhĩ liền vội vươn tay định đỡ nàng dậy, "Phúc tấn, người có sao không?"

Nàng sợ hãi tránh cánh tay của hắn, vẻ mặt hoảng sợ, chật vật đứng lên, còn chưa đứng vững, thì nghe thấy một giọng nói truyền đến.

"Đây là có chuyện gì?"

"Bối lạc gia." Thất chủ tử trở về, Ngạc Nhĩ vội vàng giải thích, "Thần vừa thấy có con ong bay quanh người phúc tấn, sợ nó đốt phúc tấn, cho nên tiến lên đuổi ong đi, cũng không biết sao phúc tấn lại ngã từ trên ghế dựa xuống."  Sau đó nhìn hắn giống như nhìn thấy ác quỷ vậy.

"Là như vậy sao?" Vẻ mặt Miên Dục đăm chiêu nhìn Hải Lăng.

"Ừm." Nàng gật đầu phụ họa.

Trầm ngâm vài giây, Miên Dục nhỏ giọng bảo Ngạc Nhĩ làm một việc.

"A?" Hắn khó hiểu trừng to mắt.

"Cứ làm theo lời ta nói."

"Vâng." Hắn vội vã rời đi.

Sau khi Ngạc Nhĩ rời đi, Miên Dục ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, vẫy tay bảo nàng lại gần, "Hôm nay thấy sao rồi?"

"Đã tốt rồi." Thấy ánh mắt quan tâm của hắn, môi hồng của nàng khẽ cười. Trải qua chuyện ngã xuống hồ, đối với nam nhân trước mắt này, nàng đã không còn cảm thấy xa lạ, cho nên sẽ không phản kháng lại hắn như trước, buổi tối khi hắn ôm nàng ngủ, nàng cũng có thể an tâm ngủ.

"Nàng đang xem sách gì vậy?" Thấy sách trong tay nàng, hắn hỏi.

"Thủy Hử truyện."

"Hay không?" Hắn phát hiện nàng vô cùng thích xem sách, thường thường vừa xem liền vô cùng nhập tâm.

"Rất hay, Cập Thời Vũ Tống Giang, Hoa hòa thượng Lỗ Trí Thâm,... Chuyện về những người này rất đặc sắc." Nói đến sách đang xem, hai mắt Hải Lăng như phát sáng lên, vẻ mặt cao hứng, "Bối lạc gia, người đã xem sách này chưa?"

"Gọi ta là Miên Dục." Hắn nhíu mày nói.

"Hả?" Nàng nháy mắt mấy cái nhìn hắn, giống như không hiểu ý của hắn.

"Ta nói gọi ta là Miên Dục, nàng là phúc tấn của ta, đừng gọi ta là bối lạc gia." Nhiều ngày nay nàng đã không còn sợ hắn như trước, điều này khiến hắn vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn còn chưa đủ, bọn họ còn chưa thật sự trở thành phu thê. Chẳng qua là hắn không dám nóng vội, chỉ sợ lại khiến cho nàng sợ hãi.

"Nhưng..." Nàng có chút xấu hổ không biết phải làm sao.

"Nàng không biết hai chữ này sao?" Hắn nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng hắn, "Nhìn môi của ta, gọi Miên, Dục."