Ngốc Quá Vợ À

Chương 20: Anh không cần cố gắng nữa! em tin anh!




Tắm qua và thay một chiếc váy ngắn ngang đùi màu ngọc bích, Linh bứic xuống nhà, nhìn Huy đang đỏ lựng mặt vì vẻ...sexy của cô. Ơ mà thế cũng xinh mà, chỉ là cái đầu đen tối của ai đó thêm thắt vài chi tiết thôi.

Huy lắp bắp:

- E...em dậy rồi à?

- Vâng!

Huy bất ngờ. "Vâng!" nghe êmmm tai quá! Lẽ nào...

- Anh, không cần cố gắng nữa! Em tin anh! Em... yêu anh.

Huy mừng rỡ chạy đến ôm lấy Linh, hôn nhẹ lên mái tóc còn vương hơi ẩm của nước nóng.

- Linh thối, anh yêu em còn nhiều hơn cả em yêu anh mà.

Phía sau cầu thang, năm bạn trẻ mang tên Hiền My Chi Minh Khang phải bụm miệng nén cười một cách khổ sở đến mức miệng thì cứ chun chun lại mà cứ lăn ra đất mà bò lăn lộn vì cái màn sến súa kia. Cơ mà công nhận Linh cũng yêu Huy thật cơ!

Hôm đó, hai bạn trẻ kia lượn khắp Hà Thành bằng chiếc Cadilac "đủng đỉnh" của bạn Linh. Linh thì cứ lái bhuwng miệng vẫn mải lải nhải vài chuyện tào lao với Huy. Đương nhiên là cái miệng liến thoắng của anh cũng đáp trả lại bằng vô số chuyện tạp nham khác. Hai người cứ rong ruổi khắp nơi với hai cái miệng không ngừng nói và hơn mấy chục gói snack khoai luôn sẵn sàng "ứng chiến".

Cuối ngày, Huy đưa Linh ra bờ hồ hóng gió.

Gió mát vờn trên mái tóc của Linh. Cô nhắm mắt hưởng thụ. Chợt, cánh môi anh đào hé mở:

- Huy, chụp cho em một tấm hình.

Huy cười lớn. Anh thật muốn nổ tim mà. Ai bảo cô cứ nói chậm rãi làm anh cứ...

Huy cũng đứng dậy rút con Iphone 6s ra "tách!" phát và đứng nhìn vợ nhỏ cứ lim dim mà cười...

Bỗng từ đâu xuất hiện một đám "ruồi bọ" ăn mặc phải nói là không thể thiếu vải hơn nữa bâu lấy Huy. Anh thì nhân cơ hội này mà trêu Linh luôn! cứ cười nói vui vẻ với "ruồi bọ". Linh phát tức lên, chạy lại định đẩy chúng ra thì kết quả lại ngược lại.

"KÉTTTT!!!!!RẦMM!!!!!"

Hai âm thanh chói tai ghê rợn vang lên.

Máu.

Máu.

Máu kìa. Đấy, máu, thứ Linh ghét nhìn nhất. Đấy, giờ thì Linh phải nhìn nó kĩ, nhìn kĩ à nha. Máu loang lổ, cứ thế đập vào mắt cô một màu đỏ tươi.

- LINH!!!!!

Huy gầm lên. Anh vội vã chạy lại bế Linh lên. Không khí xung quanh như lắng xuống, thời gian như ngưng lại. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt trời phú của Hoàng Minh Huy.

- Linh, Linh, em nói gì đi... Làm ơn! Gọi xe cấp cứu đi! Làm ơn!

...

Rất nhanh, Linh được đưa đến viện của Nguyên gia và cấp cứu.

Huy ngồi chờ. Lần thứ 2. Lần thứ 2, Huy không bảo vệ được Linh. Anh hận chính bản thân. Hận chính anh! Là anh, là anh đã hại cô! Nếu anh không trêu tức cô thì giờ đây, có lẽ Huy không phải khóc, có lẽ Linh đã được vui vẻ với anh...

Huy bất lực. Cắn chặt môi đến bật máu, nắm chạt tay đến tím tái...

Không lâu sau, ông Quang và bà Bắc cũng tới sau khi được bệnh viện thông báo.

Bà Bắc gào khóc khản cổ. Nhìn thấy Huy là bà lao vào đánh, đấm, cào, cấu anh. Anh cứ để im. Nước mắt cứ giàn giụa. Ông Quang nhìn Huy cảm thông, ông an ủi bà Bắc:

- Bà nó à, đừng quá xúc động.

- Ông bỏ tôi ra!!! Ông có biết con gái tôi đang ở trong kia không hả!!! Đứa con gái tôi mang nặng đẻ đau đang ở trong kia đấy!!

- Chẳng lẽ nó không phải con của tôi!!! Nó là một sinh linh nhỏ bé mang dòng máu của tôi!!! Tôi cũng lo lắng lắm! Huy cũng lo lắm chứ!!! Tất cả đâu còn có đó bà đừng quá xúc động!!!

Bà Bắc lặng người. Đúng vậy. Ông Quang nói hoàn toàn đúng. Bà rúc vào lòng chồng, vừa sụt sịt vừa nói:

- Hức... hức. Ông phải cứu nó.

- ..