Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 114: Một chút tâm ý




"Chuyện Kinh Phong lâu không cần quá lo lắng, ta nói rồi, ngươi có thể ăn cá nhưng không cần phải nhớ bắt cá như thế nào . . . . . ."

Diệp Linh Cẩm cảm thấy chút chua xót, hắn vẫn biết nàng đang tranh đấu và sợ hãi điều gì.............

"Kỳ thật...........Dáng vẻ hiện tại của ngươi nhìn vẫn tốt nhất............." Nhan Nhiễm Y lại sờ sờ đầu nàng giống như là đang vuốt đầu chó.

"................" Trong nháy mắt mọi cảm xúc đã bay sạch.........

"Đi ngủ sớm đi............Cây dù này...........Ha ha...........Ta sẽ cầm đi........." Nhan Nhiễm Y cầm lấy cây dù cười ôn nhu với Diệp Linh Cẩm.

Nháy mắt Diệp Linh Cẩm đã hiểu lời nói của hắn: sau này..............ngươi xem xem ta xử lý như thế nào.........

Nhan Nhiễm Y đi rồi, Diệp Linh Cẩm hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, cười cười, không tự chủ được mặt đỏ lên.

Một đêm này Diệp Linh Cẩm suy nghĩ miên man nên cơ bản là ngủ không ngon.

Ngày thứ hai lúc đi ăn cơm Diệp Linh Cẩm vẫn còn buồn ngủ.

"Đồ ngốc...........Ngươi làm sao vậy........." Địch Tinh vừa ăn vừa nhìn Diệp Linh Cẩm vẫn chưa tỉnh ngủ ngồi bên cạnh.

"A..........." Diệp Linh Cẩm ngáp một cái, dụi dụi mắt, phát hiện Nhan Nhiễm Y vẫn chưa đến.

Nhìn dáng vẻ của Diệp Linh Cẩm, Địch Tinh vui sướng khi có người gặp họa cười cười nói: "Xem ra ngày hôm qua lại bị nhà ngươi mẹ kế giáo huấn rồi. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm nhìn hắn một cái, không thèm nói chuyện, tập trung ăn cơm.

"Nhan huynh. . . . . . Chào buổi sáng. . . . . ." Quan Hoán Chi nói.

Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu, thấy hôm nay Nhan Nhiễm Y mặc toàn thân áo dài màu xanh, cả người có thêm vài phần dáng vẻ thư sinh nhưng lại không có cảm giác nhu nhược vô năng.

Xem ra những thứ mình yêu thích đều được thăm dò rõ ràng cả rồi ┭┮﹏┭┮ Diệp Linh Cẩm cảm thấy bi thương.

"Ngủ không ngon sao?" Nhan Nhiễm Y đi vào sờ sờ đầu Diệp Linh Cẩm.

Thuận theo động tác tiêu sái của Nhan Nhiễm Y, đại não của Diệp Linh Cẩm từ từ tỉnh táo lại. Suy nghĩ miên man loại chuyện như thế này thì tuyệt đối nàng sẽ không thừa nhận!

Nhan Nhiễm Y thu tay về ngồi xuống bên cạnh Diệp Linh Cẩm, cười vô cùng sáng lạn với Địch Tinh nói: "Địch huynh đêm qua ngủ có ngon giấc không?"

"Vẫn tạm được............" Khi Nhan Nhiễm Y cười ôn hòa như vậy thì Địch Tinh luôn có một dự cảm không tốt.

Nhan Nhiễm Y gật gật đầu rồi gắp cho Diệp Linh Cẩm cái bánh bao thịt, sau đó tiếp tục nói với Địch Tinh: "Hôm nay........Chúng ta có thể từ từ tâm sự rồi........."

Bỗng nhiên Địch Tinh nhảy dựng lên. "Tâm sự cái gì?"

"Tâm sự chuyện đêm hôm trước ngươi ở Bùi gia làm cái gì............" Nhan Nhiễm Y chậm rãi nói từng chữ.

"Đêm hôm trước nào?" Địch Tinh xoay xoay mắt, nghĩ nghĩ. . . . . .

"Ta. . . . . . Ta đâu có đi làm cái gì!" Đột nhiên Địch Tinh cực kỳ kích động.

Đêm hôm trước ở Bùi gia? Diệp Linh Cẩm cố gắng nhớ lại. . . . . . Lại chỉ nhớ đến Nhan Nhiễm Y muốn cùng nàng cùng giường chung gối. . . . . . ( ̄_ ̄' alt='' >' alt='' >' alt='' >) nhớ đến nàng thiếu chút nữa bị Nhan Nhiễm Y ăn luôn rồi.

"Vậy vì sao. . . . . . Ngày hôm sau lại buồn bã ỉu xìu như vậy ?"

"Chỉ là ngủ không ngon thôi!" Địch Tinh không nghĩ muốn cho người ta biết tối hôm đó mình bị Nhan Nhiễm Y tu hú chiếm tổ chim khách chiếm chính giường của mình.

Theo bản năng hắn quay đầu nhìn Quan đại nhân, lại phát hiện hắn vẫn luôn nhìn mình với dáng vẻ thẳng thắn nghiêm khắc.

"Ngươi ngươi ngươi. . . . . . ~(TロT)σ" Địch Tinh chỉ vào Nhan Nhiễm Y.

Diệp Linh Cẩm cảm thấy vô cùng sảng khoái.

"Nhan công tử. . . . . ." Một giọng nữ chen vào.

Người đến toàn thân mặc một bộ áo cánh màu tím nhạt, mặt mày đầy vẻ vui mừng - Lâm Mạc Khê.

Mặc đồ tím............Quả nhiên là muốn để cho người khác nhìn thấy.........Nhìn cái hình ảnh trước mắt này thế nào cũng không vừa mắt............ Diệp Linh Cẩm lườm một cái tiếp tục ăn cơm.

"Quan đại nhân, Địch đại hiệp, Cẩm nhi cô nương. . . . . ." Lâm Mạc Khê cười cười với bọn họ.

"Lâm cô nương. . . . . ." Quan Hoán Chi và Địch Tinh chào lại Lâm Mạc Khê.

Chỉ có mình Diệp Linh Cẩm là làm như không nghe thấy. Đột nhiên Lâm Mạc Khê lại lễ phép như thế, muốn thay đổi hình ảnh rồi sao? Lại nhìn đến cái váy màu tím của Lâm Mạc Khê rồi nhìn nhìn áo xanh của Nhan Nhiễm Y, trong lòng cười lạnh, quả nhiên hai người này không có duyên phận nha.............

Lâm Mạc Khê nói: "Các ngươi tiếp tục ăn đi, ta đến tìm Nhan công tử..............Làm phiền rồi.............."

"Ngày hôm qua Lâm cô nương chơi đùa trễ như thế, hôm nay sao sớm như vậy đã dậy rồi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y lộ ra nụ cười ôn hòa.

Thấy mặt Lâm Mạc Khê đỏ lên."Hôm nay có ngôi miếu tổ chức hội rất to, ta định tìm Nhan công tử đi cùng. . . . . ."

"Cung kính không bằng tuân mệnh. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm nhìn bọn họ với vẻ mặt tò mò nói: "Hội chùa là cái gì. . . . . . Có thể ăn không. . . . . ."

"Hô hô. . . . . . Đồ ngốc. . . . . . Hội chùa không ăn được. . . . . . Nhưng là có rất nhiều có nhiều món ăn ngon để ăn!" Địch Tinh nói.

Diệp Linh Cẩm chính là muốn câu trả lời này."Ăn ngon . . . . . . Như thế. . . . . . Ta cũng phải đi. . . . . ."

"Mẹ kế. . . . . . Ta cũng phải đi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm buông đũa xuống kéo tay áo Nhan Nhiễm Y . Tối hôm qua nói tốt như vậy mà hôm nay lại cùng nữ tử khác đi hội chùa? Đối phương lại là Lâm Mạc Khê? Nếu để cho hai người bọn họ đi hội chùa thì nàng Diệp Linh Cẩm là cái gì!

Không thể nhịn nha!

Lâm Mạc Khê nhíu nhíu mày.

"Mẹ kế. . . . . . Ta cũng đi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm dùng hai tay lôi kéo cánh tay Nhan Nhiễm Y trong lòng quýnh lên.

"Buổi chiều. . . . . . Ta và Địch Tinh có việc. . . . . ." Quan Hoán Chi nói. Ý tứ là: nữ nhân của ngươi thì tự ngươi trông đi. . . . . .

Nhan Nhiễm Y nhíu mày: "Hai người các ngươi một mình đi hội chùa?"

Quan Hoán Chi : ". . . . . ."

Địch Tinh: ". . . . . ."

Diệp Linh Cẩm: ". . . . . ."

Địch Tinh hét lớn: "Chúng ta phải đi làm chính sự!"

Nếu Quan Hoán Chi và Địch Tinh có việc thì như thế Nhan Nhiễm Y càng nên mang theo mình đi rồi. Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y "Ta cũng đi. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y nhìn về phía Lâm Mạc Khê dò hỏi: "Lâm cô nương. . . . . . Ta muốn trông Cẩm nhi. . . . . . Không biết có thể mang theo Cẩm đi cùng hay không ?"

Hỏi như vậy Lâm Mạc Khê đương nhiên không có cách nào cự tuyệt, nếu không làm như thế thì nói không chừng người cần mời cũng sẽ không mời được. Nàng gật gật đầu.

"Phiền toái cho cô nương rồi. . . . . . Buổi chiều ta sẽ mang theo Cẩm nhi tới tìm cô nương. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cười ôn nhu với Lâm Mạc Khê.

Sau khi cùng ăn cơm trưa xong, Quan Hoán Chi và Địch Tinh có đôi có cặp đi ra ngoài, Diệp Linh Cẩm trở về phòng thay bộ quần áo rồi đợi Nhan Nhiễm Y đến gọi nàng.

Lúc này toàn thân nàng là màu xanh, áo ngoài, trang điểm, vẽ mi, tô môi, còn dùng lược để chải lại mái tóc. Bởi vì thường xuyên giả ngốc nên nàng ít khi để ý đến cách ăn mặc của mình, hiện tại có Nhan Nhiễm Y chịu trách nhiệm nên nàng không có gì phải lo lắng.

Nhất định là muốn đẩy Lâm Mạc Khê xuống. Nàng lại cố ý toàn thân màu xanh, nghĩ đến Lâm Mạc Khê toàn thân màu tím không đồng bộ với Nhan Nhiễm Y.

"Thùng thùng thùng"

Hiện tại thì Diệp Linh Cẩm đang ngẩn người, cửa bị gõ vang, đột nhiên Diệp Linh Cẩm cảm thấy có chút hối hận sao mình xúc động như vậy lại đi ăn mặc đồng bộ với Nhan Nhiễm Y, không biết nụ cười trên mặt hắn sẽ trở nên như thế nào .

Két... -- cửa bị đẩy ra, một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào, chiếu vào trên người Diệp Linh Cẩm đang ngồi ở trước bàn trang điểm, bỗng nhiên Diệp Linh Cẩm cảm thấy được một chút tâm tư của mình không chỗ tài che giấu dưới ánh mặt trời .