Ngọc Tiêu Hồn

Chương 6




Năm xưa trên đỉnh núi phía xa, ban ngày hiện ra tiên cảnh của Bích Lan cung. ẩn sau mây mù trắng xóa lượn lờ, giống như cảnh trong mộng vừa hiện ra.

Bích Lan cung, là nơi vô cùng bí ẩn, ẩn sâu trong núi, sơn đạo uốn lượn, địa thế hiểm trở, ở dưới chân núi vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy lầu các ẩn hiện sau sương mù, nhưng dù có men theo phương hướng kia đi lên, lại chỉ thấy núi rừng cây cối xanh biếc, trong giang hồ Bích Lan Cung nổi tiếng về luyện ám khí, sâu trong núi trùng trùng điệp điệp ẩn dấu giày đặc những cơ quan cùng mật đạo, thật sự là thần bí khó lường.

Truy hồn đao, vô ảnh thần châm, kéo sầu kết… Mỗi một kiện ám khí  vào giang hồ, đều sẽ dấy lên một cơn sóng to gió lớn, không biết bao nhiêu người đối Bích Lan cung hận thấu xương, cũng không biết bao nhiêu người đã từng bước vào tiên cảnh trong mây ẩn trong núi, phát thệ muốn san bằng Bích Lan cung, nhưng mà đều là bại trận, căm hận mà trở về.

Tuy rằng luyện là ám khí giết người, Bích Lan cung cung chủ Ly Tạm lại có nguyên tắc làm người thật khó hiểu: Nếu không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thương tổn tính mạng người khác.

So với lên tự mình động thủ, nhiễm một thân huyết tinh, hắn càng  thích làm người đứng xem, đứng ở trên cao nhìn hồng trần, xem thế nhân đánh đánh giết giết, thản nhiên tự vui mừng.

Cho nên cho dù có người tùy tiện xâm phạm, Bích Lan cung chủ cũng chỉ là đem người bắt đùa giỡn một phen, chơi chán lại đem trục xuất khỏi đại môn thôi.

Ly Tạm bề ngoài ôn nhu thân thiện, giọng nói chuyện nhẹ nhàng ôn hòa, tướng mạo cũng khá là tuấn mỹ tao nhã, những người đã từng gặp qua hắn không người nào là không khen ngợi cảm thán: Không ai nghĩ tới những hung khí độc ác kia, lại là xuất ra từ trong tay con người ôn nhã thong dong, nam nhân không màng thế sự ấy.

Đáng tiếc hắn tuy rằng bề ngoài nhu hòa, tính cách lại kiêu căng cuồng ngạo, tùy ý mà đem tôn nghiêm của kẻ khác đạp nát dưới chân, hắn biết rõ những nhân sĩ giang hồ kia cam tâm tình nguyện chết trong Bích Lan Cung cũng không muốn nhẫn nhục mà chạy trối chết, nhưng là hắn lại cố tình để bọn họ sống sót, chịu đủ sự cười chê chế nhạo mà bộ mặt mất hết, sau đó cứ vậy uất nghẹn mà đi gặp lão Diêm Vương.

Ngần ấy nhục nhã, so với  cái chết càng còn khổ sở hơn.

Sau khi Ly Tạm kế nhiệm, ngắn ngủi mấy năm, Bích Lan cung đã có vô số cừu gia, rốt cục tại mười lăm năm trước, trong một buổi tối người ta nghe đến mà mặt biến sắc, một tổ chức sát thủ điều khiển kiếm môn theo dõi Bích Lan cung, liên hợp đông phái cừu gia, dùng thiên la địa võng vây quét tàn sát Bích Lan Cung.

Bích Lan cung không ứng phó kịp, cơ hồ bị tắm máu trong một buổi tối, Ly Tạm bị thương nặng rớt xuống vách núi, thi thể không tìm được.

Lúc đó, Nam Cung gia, Giang Nam Hoa gia, Hoài Nam Sở gia đều xuất thủ cứu giúp, nhưng đáng tiếc lúc này đã muộn, chỉ cứu được hài tử 5 tuổi là con trai của Cung Chủ Ly Tạm—— Ly Ánh Chu.

Bích Lan cung trăm năm cơ nghiệp hủy hoại trong một ngày, mọi người khiếp sợ, ba vị đương gia ba nhà lúc đó đứng ra làm chủ, đem tín vật Thương Long khóa của Bích Lan cung cung chủ tách ra thành bốn khối, Tam gia cát giấu một khối, còn có một miếng giao cho Ly Ánh Chu bên người bảo tồn, đợi đến hắn tiếp nhận Bích Lan cung cung chủ thời điểm, lại đem bốn tấm lệnh bài hợp lại làm một.

Chuyện này chỉ có mấy người trong cuộc là biết bí mật này, Nam Cung Liễu lúc đó bảy tuổi, nhớ tới cha hắn từ Bích Lan cung trở về  đối với chuyện này giữ kín như bưng, sau đó Ly Ánh Chu được gửi nuôi tại Sở gia, hắn mới nhận thức Ly Ánh Chu.

“Sở đại thúc đối Ánh Chu coi như con đẻ, ta vốn cho là hắn sẽ ở Sở gia trưởng thành, không nghĩ tới hắn mười tuổi năm ấy, vẫn là bị quản gia đón trở về Bích Lan cung.”

Nam Cung Liễu thở dài, “Kỳ thực, nếu như có thể bỏ xuống ân oán trong quá khứ, lưu lại Hoài Nam cũng không có gì là không tốt, nhưng đáng tiếc hắn dù sao cũng là nhi tử của Ly Tạm.”

Tính tình lại cũng không khác gì cha hắn, luôn muốn báo thù cho cha, hắn là nhi tử, làm sao dễ dàng bỏ qua cho thù diệt môn đây?

Lúc đó Tam gia hiệp định, đem việc này chôn sâu trong lòng, lặng thinh không đề cập tới, đợi đến thời điểm Ly Ánh Chu thành niên, sẽ đem Thương Long khóa ngọc bội ngọc về với chủ, hợp lại ngọc bài, đưa Ly Ánhs Chu lên làm cung chủ Bích Lan Cung.

“Kỳ thực, dùng thế lực Bích Lan cung, lại có nhiều thủ hạ cùng tai mắt trên giang hồ như vậy, dù muốn tiêu diệt bọn họ cũng không đến mức bị diệt môn như vậy.”

Nam Cung Liễu vỗ về hộp gỗ, lắc đầu than nhẹ, Ly Cảnh đem tay hắn bắt lại, đem hộp gỗ kia ném lại trong bao quần áo, hỏi: “Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi đừng thừa nước đục thả câu.”

Yêu quái này, nhẫn nại kém đến khiến người đau đầu a, Nam Cung Liễu bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: “Ngoại trừ Ly Tạm tiền bối tính cách bên ngoài khác hẳn với người thường, chỗ chết người nhất chính là hai mươi năm trước, hắn làm một việc trái với nguyên tắc của mình.”

Ấn theo quy củ giang hồ, Bích Lan cung làm ra ám khí vô luận bán cho bang phái hoặc cá nhân, đều không được tiết lộ thân phận của đối phương, Ly Tạm coi như bị vô số người giang hồ hận đến nghiến răng, nhưng chưa bao giờ chân chính tham dự qua giang hồ phân tranh, mọi người mặc dù kiêng kỵ hắn làm ra ám khí, sợ nhất vẫn là những ám khí thần bí xuất từ Bích Lan cung.

Nhưng mà hai mươi năm trước, hắn đắc ý tác phẩm “Chấn Minh bảo đao” bị Trường Giang Xích long mua đi, vốn là ngân phiếu hai bên đã thoả thuận xong, buôn bán đã thành, không nghĩ tới không lâu sau, Ly Tạm lại tự mình xông vào Xích long  tổng đà, huyết tẩy Xích Long môn không còn một ai sống sót, “Chấn Minh bảo đao” từ đây không rõ tung tích.

Không ai biết lý do là gì, cho dù biết, Xích long đến một người sống cũng không còn, cũng không còn ai biết được lí do trong đó.

Lúc đó giang hồ nổi sóng, người người bất an, một sợ Ly Tạm tiết lộ thân phận người mua, hai sợ người kia như đối phó họ giống như Xích long, đem bọn họ từng người giết tới, trong lúc nhất thời, Bích Lan cung thanh hiển hách, trăm năm cơ nghiệp bị hủy trong một ngày.

Nhưng mà sau lần huyết tẩy kia, Ly Tạm lại biến mất vô tung vô tích, nhiều năm như vậy, lại chưa từng xuất hiện lại.

Phá đi quy củ Bích Lan cung, làm đến như vậy thật là tự làm hại mình, huống hồ Ly Tạm tính cách quỷ dị, hỉ nộ vô thường, vô số người muốn diệt trừ hắn mới yên lòng, mưu đồ đã lâu, nhẫn lại nhiều năm, rốt cục vào một ngày mười lăm năm trước quyết tử huyết tẩy Bích Lan Cung.

Mặc dù không có tự mình trải qua, Nam Cung Liễu nghe trưởng bối nói về tình cảnh năm đó không nén nổi mà khiếp sợ cùng kinh hãi, nhưng đáng tiếc Bích Lan cung bao nhiêu năm cơ nghiệp, liền chỉ còn có một mình Ly Ánh Chu.

“Ồ? Hắn lớn lên như thế nào?” Ly Cảnh chua xót hỏi, nghĩ thầm trải qua nhiều năm như vậy, Nam Cung Liễu còn không tiếc vì người kia trèo non lội suối, thực sự làm cho người phu quân này lo lắng đề phòng.

Bất quá câu nói này của y nghe vào trong tai Nam Cung Trĩ Liễu, liền biến thành một tư vị khác —— cái này háo sắc gia hỏa, tới chỗ nào đều nhớ mãi không quên người khác tướng mạo như thế nào, trong lòng hắn không khỏi có chút chua xót, đáp: “Năm ấy hắn mới năm tuổi, tuấn tú trắng nõn, Ly Tạm tiền bối trên giang hồ nổi danh mỹ nam tử, hiện tại Ánh Chu vừa tròn hai mươi, dung mạo tất nhiên càng hơn một bậc, bất quá ngươi cũng đừng có ý đồ với hắn, vạn nhất bị thủ hạ Bích Lan cung nghe được dùng ám khí đả chết, ngươi dù có là lão yêu ngàn năm cũng chưa chắc chạy đi nổi.”

Ly Cảnh xì cười một tiếng, như là nhìn thấu tâm tư hắn, nói: “Ngươi yên tâm, ta cũng không phải kẻ yêu thích trêu hoa ghẹo nguyệt a.”

Nam Cung Liễu đỏ mặt, giấu đầu hở đuôi cuối cùng thấp khụ một tiếng, quay lại đề tài chính: “Mười sáu tháng bảy là sinh nhật hai mươi tuổi của hắn, cũng là thời điểm hắn chính thức kế thừa Bích Lan cung, ta gấp rút lên đường như vậy, chính là mong trước lúc đó chạy tới, đem tín vật giao trả lại hắn.”

Không nhìn ra Nam Cung Liễu này lá gan không lớn, tư chất cũng kém cỏi, nhưng là người thủ tín, Ly Cảnh vỗ về cằm, cau mày nói: “Người nhà ngươi sao dám thả ngươi đi như vậy, võ công của ngươi kém đến đáng thương, ngàn dặm bôn ba, lại là chuyện nguy hiểm đến như vậy, rõ ràng là tự đi tìm chết?”

“Ngươi nói cái gì đó!?” Nam Cung Liễu quát khẽ một tiếng, sắc mặt có chút đen lại, giả vờ buông lỏng nói: “Gia phụ tuổi tác đã cao, ta thường ngày cũng không giúp được gì, lần này là ta xung phong nhận việc, muốn vì phụ thân phân ưu giải phiền một chút.”

“Tiểu tử ngốc!” Ly Cảnh hừ lạnh một tiếng, “Chuyện nguy hiểm như vậy để người không hiểu gì về giang hồ đi làm, rõ ràng cho thấy là con tốt chết thay, chỉ có ngươi tên ngu ngốc còn vui vẻ cho là thật.”

“Ngươi câm miệng!” Nam Cung Liễu nhảy khỏi ngực của y, tức giận mà nhìn y chằm chằm, nói: “Ngươi không được nói bậy về người nhà ta!”

Là thật không hiểu hay chỉ là lừa mình dối người mà lảng tránh sự thực?

Nam Cung Liễu còn nhớ phụ thân thởi điểm nhận thiệp mời Bích Lan cung, một đêm không ngủ, nhìn tấm thiệp kia than thở, trầm ngâm lẩm bẩm chỉ có một câu nói: Sự tới, cũng không thể tránh được.

Một phần tư Thương Long khóa kia, lại như củ khoai lang  nóng bỏng tay, tại Nam Cung quý phủ ẩn sâu mười lăm năm, hiện tại, cuối cùng cũng thời điểm tới vật quy nguyên chủ.

Nhưng là, làm sao đưa đến?

Biết rõ chuyến này hung hiểm khó dò, biết rõ phía trước là đầm rồng hang hổ, song lời hứa đáng giá nghìn vàng, Thương Long khóa lại là tín vật đại trọng yếu, không dám dễ dàng giao phó người khác, cho nên tại thời điểm phụ thân do dự, Nam Cung Liễu lại tự đề cử mình, ôm lấy khó khăn lần này.

Nam Cung gia ở trên giang hồ thanh danh hiển hách, lại sinh ra kẻ vô dụng như hắn, đã là gia môn bất hạnh rồi đi, như vậy lần này, liền để hắn ít nhất tận một ít sức mọn, báo đáp ơn nuôi dưỡng hai mươi hai năm của Nam Cung gia đi.

Nam Cung Liễu cúi đầu, che đậy bi thương trong mắt, hắn còn nhớ rõ thời điểm hắn muốn đi nhận lấy miếng khoai lang bỏng chết người kia, phụ thân lại như là trút đi được một gánh nặng.

Hắn là con thứ, mẫu thân qua đời sớm, hắn lại tầm thường vô vị như vậy, luôn luôn không được phụ thân sủng ái, cùng huynh trưởng quan hệ cũng là lãnh lãnh đạm xa cách, quanh năm suốt tháng cũng không thể nói được mấy câu.

Cùng với nói hắn là Nam Cung gia Nhị thiếu gia, hắn càng giống như kẻ boe đi của Nam Cung gia, tùy ý được gửi nuôi ở bên ngoài.

Đại ca chính là viên minh châu hào quang tuyệt mỹ, mà hắn lại chỉ là một viên đá ven đường, dù có như thế nào cũng tốt, nếu có thể bảo vệ Nam Cung gia, dù có mất mạng, cũng không có gì đáng giá tiếc hận.

Cho nên, lần này xuất hành, hắn cũng không có cảm thấy khổ sở chút nào, trái lại còn cảm thấy được giải thoát, vô luận đối với mình, hay là Nam Cung gia mà nói, đều là giải thoát.

Ly Cảnh thu hồi thần sắc châm chọc khiêu khích, đưa tay ôm lấy hắn, Nam Cung Liễu hai má dựa vào bờ vai y, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người y, trêu nói: “Không nghĩ tới trên đường còn gặp được chuyện tốt, phong lưu một hồi, thực sự là niềm vui bất ngờ.” (Ta nghĩ tới cún nhỏ J)

“Phùng má giả làm người mập.” Ly Cảnh cười nhẹ một tiếng, tỉ mỉ hôn lên thái dương hắn, ngực mạn thượng mấy phần chua xót, nghĩ thầm tiểu tử đáng thương cha không muốn nương không cần này, may là gặp được lão tử, bằng không đã sớm biến thành cô hồn dã quỷ rồi, đúng là một đoạn anh hùng cứu mỹ nam đi. (Bây giờ ta biết Ly Cảnh hắn bị ảo tưởng sức mạnh không còn thuốc chữa rồi.)

“Yên tâm.” Ly Cảnh ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp hiếm có lúc bày ra thần sắc nghiêm túc, nói: “Sau này, ta sẽ yêu thương ngươi, bên cạnh bảo vệ ngươi.”

Nam Cung Liễu xấu hổ đến vành tai dỏ hồng, da dẻ nổi lên thật nhỏ run rẩy, lúng ta lúng túng mà nói: “Đừng… Đừng nói như vậy, thật kì lạ…”

Thái độ thân mật sủng ái như vậy, làm cho hắn khắp toàn thân cũng không được tự nhiên, thật giống đem một hòn đá nhỏ tầm thường nạm thành ngọc sức hào hoa phú quý như vậy, làm đầu óc hắn loạn choáng váng, cơ hồ quên mất chính mình chỉ là một hòn đá vô dụng.

Tên yêu quái này lại nghĩ ra chiêu mới để khi dễ mình sao? Nam Cung Liễu trong ngực một trận nóng bỏng, vừa cảm thấy ngọt ngào cùng ấm áp lại vừa cảm thấy bất an, muốn tránh ra khỏi ngực của y, thân thể lại mềm nhũn không làm gì được.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai coi trọng hắn như vậy, nghiêm túc như vậy lại đối xử với hắn thật ôn nhu, như thế… sủng hắn, Nam Cung Liễu mặt càng đỏ hơn, chỉ muốn tìm một cái hố nhỏ mà chui xuống.

Hắn kỳ quái mà dựa vào Ly Cảnh trong lồng ngực, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đến tột cùng coi trọng ta điểm nào?”

Yêu quái này pháp lực cao cường, sinh ra lại xinh đẹp như vậy, chỉ cần hắn muốn, mỹ nhân dạng nào cũng đều có thể thu vào tay, tại sao lại chấp nhất với hạng người bình thường như mình đến vậy?

Ly Cảnh con ngươi xanh sẫm nhu tình chân thành, một tay xoa gò má của hắn (=.= ta nói chứ sao lại dịch Nam Cung Liễu thành nàng vậy), cười nói: “Củ cải xanh cũng có người yêu, ta tự nhận thập toàn thập mỹ, nhưng đáng tiếc ánh mắt không quá tốt, liền tiện tay nhặt được ngươi.” (iêm thề là trong bản conver của iêm là “củ cải xanh” a *khóc ròng* thiên a người xem có liên quan sao?)

Bầu không khí kiều diễm đa tình bị y phá hoại hầu như không còn, Nam Cung Liễu có chút thẹn quá hóa giận, trừng Ly Cảnh liếc mắt một cái, quay đầu xem ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, ánh trăng mông lung, hắn cau mày, có chút hơi khó nói: “Lại trễ mất một ngày, đáng lẽ cần phải đi suốt đêm, nhưng là đêm đường gồ ghề khó đi, trong núi lại tránh không khỏi có mãnh thú qua lại…”

Ly Cảnh nhìn dáng vẻ khổ sở của hắn, thân thủ gỡ xuống trâm gài tóc trên đầu hắn, mặc cho những lọn tóc đen dài mềm mại tán lạc xuống vai lưng hắn, Ly Cảnh không để ý tới Nam Cung Liễu giãy dụa kháng nghị, sờ soạng mái tóc của hắn, nói: “Ban đêm tự nhiên là phải hảo hảo nghỉ ngơi, ta cũng không muốn chúng ta như kẻ ngốc ban đem trong rừng mất phương hướng mà loạn tìm đường.”

“Ngươi đồ ngốc này đứng nói chuyện xui xẻo như vậy.” Nam Cung Liễu xoa xoa thái dương, cảm thấy đầu một trận mơ hồ đau nhức.

Trên giường lớn mềm mại thoải mái, Ly Cảnh ôm hắn cũng vô cùng ấm áp, làm cho hắn áp chế không được ý nghĩ muốn trầm luân trong đó, nhưng là…

Ly Cảnh sớm nhìn thấu tâm tư người này cứ do dự mãi không chịu quyết định, không nói thêm gì mà đem hắn kéo lên giường, ra lệnh: “Chớ suy nghĩ lung tung, nói mấy câu dễ nghe làm bổn đại gia cao hứng, sáng mai mang ngươi cưỡi mây đạp gió một hồi ngàn dặm hành trình bất quá trong chốc lát.”

“Thật sự?” Nam Cung Liễu vừa mừng vừa sợ, nắm lấy vạt áo Ly Cảnh, nói: “Ngươi cuối cùng cũng coi như có thể phát huy được chút tác dụng, cũng không uổng ta khổ cực mang ngươi theo một đường.”

Cái tên gia hỏa ngu ngốc này, thật sự có bản lĩnh làm người tức chết, Ly Cảnh khóe miệng co rút, cười diễu nói: “Ngươi cũng không nhìn một chút là nằm ở trên giường của ai, còn dám nói ra lời khiêu khích như thế?”

Nam Cung Liễu câm lặng hoàn toàn, cúi đầu cười mỉa vài tiếng, lo lắng toàn bộ đều tiêu tan, hắn co người lại tiến vào trong chăn, còn tự giác để lại một nửa giường cho Ly Cảnh, sau đó len lén nhìn y liếc mắt một cái.

Lại như một chú cún nhỏ nhu thuận, len lén, tay chân vụng về, về phía chủ nhân lấy lòng, cầu sủng ái.

Ly Cảnh không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, càng ngày càng muốn khi dễ hắn một chút.

Vươn móng vuốt chúp lấy eo Nam Cung Liễu, mặt không đỏ tim không đập mà vuốt ve eo nhỏ dẻo dai dưới lớp y phục, cảm giác được đối phương hơi run rẩy, hắn chen vào chăn, đem Nam Cung Liễu vây lại bên trong giường, thấp giọng hỏi: “Tiểu Liễu nhi, trong nhà của ngươi xác định không có người muốn gả cho ngươi sao?”

Nam Cung Liễu lườm hắn một cái, ai oán nói: “Ngươi… Hiện tại mới hỏi cái này, quá muộn đi?”

Cũng đã bị yêu quái này ăn sạch không còn một mảnh, hắn còn mặt mũi cưới vợ sao?

Ly Cảnh ôm lấy hắn, đem hắn ôm chặt vào trong ngực, lại nói: “Đã như vậy, bổn đại gia đành ủy khuất một lần, liền gả cho tiểu tử ngốc ngươi vậy.”

Nam Cung Liễu kinh hãi, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, hắn đánh bạo nắm hai má Ly Cảnh, trách mắng: “Chớ hồ nháo, ngươi yêu quái này tính tình thực sự là đáng ghét, một ngày không đùa cợt ta liền cả người khó chịu hay sao?”

Chính mình bất quá là một người phàm nhỏ bé, tại trước mặt Ly Cảnh chỉ như một con kiến nhỏ, yêu quái này không hiểu ăn phải cái gì, đột nhiên biến thành nữ nhi nhà đàng hoàng (=n=), nhìn một cái liền nhất kiến chung tình, Nam Cung Liễu chỉ cảm thấy xương cốt đều nhũn thành một đoàn.

“Ngươi không muốn?” Ly Cảnh thu hồi nhu tình như nước, lộ bản tính, một đôi móng vuốt sói hướng dưới bụng hắn tìm kiếm, nắm lấy hắn hạ thể ủ rũ bên dưới, uy hiếp nói: “Ngươi tiểu tử này, bổn đại gia chịu thiệt gả cho ngươi, là đã nể mặt ngươi lắm rồi a, ngươi còn dám ghét bỏ!?”

Nào có ai cầu thân như y? Nam Cung Liễu không nhịn được cười, nếu như không phải là chỗ yếu bị y nắm chặt, hắn thật muốn cười thật to a.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, xuyên thấu qua mạn vải ngân bạch, khuôn mặt Ly Cảnh dưới ánh trăng lại càng là tuyệt mỹ động nhân, Nam Cung Liễu nhìn đến mê mẩn, bất tri bất giác xoa mặt của y, run giọng nói: “Hảo, ta đáp ứng ngươi… Chỉ cần ta sống một ngày, đều cùng ngươi bên ngau, không rời không bỏ.”

Tuy rằng đoạn nhân duyên này giữa bọn họ đều là Ly Cảnh nhất thời hứng khởi, giống như một trò đùa, nhưng thời điểm khi y chính miệng ưng thuận cam kết, trong lòng rung động lại cường liệt đến làm cho hắn không khỏi sợ hãi.

Lẽ nào hắn là thật thích yêu quái này?

Nếu như chỉ là bị sắc đẹp sở mê, hà tất như vậy lưu luyến, không e ngại chút nào mà giao phó đời này cho y?

Ly Cảnh trong mắt đều là ôn nhu cơ hồ đem hắn dìm chết, Nam Cung Liễu bất đắc dĩ than thở, ngẩng đầu nghênh tiếp nụ hôn của y.

Theo hắn đi thôi, giang hồ hiểm ác, chính mình còn không biết có thể sống bao lâu, nếu là trước sau chết, chẳng bằng trước hết để cho Ly Cảnh “thải bổ” no đi.

Cánh tay vòng qua cổ của y, Nam Cung Liễu mở ra thân thể, nhận mệnh chờ đợi đối phương xâm phạm, Ly Cảnh nhưng không có tiến thêm một bước, chỉ là đem hắn hôn đến đầu óc choáng váng, sau đó kéo chăn bao lấy hắn, thấp giọng nói: “Ngủ đi, có ta ở đây, ngươi cái gì cũng không cần lo lắng.”

Như là thả xuống gánh nặng ngàn cân, cả người thoải mái, Nam Cung Liễu lập tức cảm thấy được mí mắt nặng trĩu, hàm hồ “Ừ” một tiếng, chìm vào giấc ngủ.

Ly Cảnh ngồi dậy, nhìn hắn một hồi, xuống giường, đem bao quần áo Nam Cung Liễu để ở trên bàn lại.

Đã có phu thê chi thực lại có phu thê chi danh, như vậy của hắn chính là của ta, nhìn đến bao quần áo phu quân quả thực là thiên kinh địa nghĩa. (=q= hắn gả thật sao ?)

Ly Cảnh cây ngay không sợ chết đứng nghĩ, đem bao quần áo của Nam Cung Liễu lật tung lên.

Tìm được hộp gỗ Nam Cung Liễu coi như tính mạng, Ly Cảnh lấy ở trên tay đánh giá một chút, mở ra nắp hộp, nhìn miếng đồng đóng bụi cùng gỉ sét.

Đập vào mắt là một con Thanh Long đang giương nanh múa vuốt, có thể nhìn ra là một miếng nhỏ được tháo ra, trên thân rồng còn có hai khe rãnh nhỏ, vừa vặn có thể lún vào một đôi vuốt rồng.

Hừ nhẹ một tiếng, đem đồng long thả lại trong hộp, Ly Cảnh liền đem bao quần áo nguyên dạng thu thập xong, chậm rãi xoay người, bò lên giường, Nam Cung Liễu đang ngủ say, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, thân thể không tự chủ nhích tới.

Thật sự là ngu ngốc đến làm cho người ta đau lòng, Ly Cảnh mỉm cười, đem tình nhân ôm chặt vào trong lòng, đắp kín chăn gấm, cũng từ từ tiến vào mộng một hồi.

+++++

Mọi việc định ra càng tốt đẹp, bị đả kích lại càng là thê thảm. (ngược rồi TT^TT)

Nam Cung Liễu vốn đang hi vọng mượn phong thuật của Ly Cảnh, thoải mái thích ý bay lên không mà đi, thẳng đến Bích Lan cung, ai nghĩ tới loại pháp thuật này, hắn một người phàm tục thực sự không chịu nổi.

“Đến, uông nước.” Ly Cảnh coi như săn sóc, lại cầm qua túi nước cho hắn súc miệng, Nam Cung Liễu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ôm bụng nôn đến thất điên bát đảo.(ảnh bị say gió a J))

Mới bay qua hai ngọn núi, hắn liền suýt nữa mất nửa cái mạng, Ly Cảnh vội vàng đem hắn xuống đất, Nam Cung Liễu chân vừa đặt xuống đất, dạ dày lập tức dời sông lấp biển, túi mật đều muốn phun cả ra ngoài.

Con ngựa của hắn so với hắn còn khá hơn một chút, chỉ là nằm trên mặt đất run không bò dậy nổi mà thôi. (Yuii : *môi giật giật* <(=n=)>)

Nam Cung Liễu cổ họng đau muốn chết, thật vất vả mới nói được chữ “hàng” (đầu hàng), ho khan vài tiếng, bị choáng váng đến cả người co giật cảm giác khó chịu, hành hạ đến nước mắt lưng tròng, tội nghiệp mà nhìn Ly Cảnh, nói giọng khàn khàn: “Ta xem… Ta thực sự không có cái kia phúc phận…”

Ly Cảnh móc ra mấy viên trân châu, rơi xuống đất hóa thành mỹ mạo thị nữ, thị tỳ hầu hạ hắn rửa mặt súc miệng, liền giúp hắn thay đổi quần áo, cuối cùng lại bưng ra một bàn hoa quả tươi ngon, để hắn dùng bỏ đi cảm giác chua chát trong miệng.

Nam Cung Liễu không để ý tới e lệ, vui sướng quên luôn chuyện lúc trước, nghĩ thầm tên này thực sự là tiêu dao như thần tiên.

Ly Cảnh gọt đi cái quả dưa, cắt thành khối nhỏ đút cho hắn, động viên nói: “Đừng nóng vội, hiện tại mới đầu tháng sáu, chúng ta ban ngày đi nhanh một chút, không hỏng việc được.”

Nam Cung Liễu ăn vài miếng dưa, rốt cục cũng thoải mái một chút, sắc mặt tái nhợt cũng dần dần khôi phục bình thường, hữu khí vô lực nói: “Ngươi nói thế nào liền làm thế đó đi, ta thật sự chịu không nổi trên cao a.”

Ly Cảnh như có điều suy nghĩ nhìn hắn, đề nghị: “Ta thay ngươi đi chuyến này thế nào? Ngươi ở nơi này chờ ta, đợi ta đem vật kia đến Bích Lan cung sẽ trở lại, hai canh giờ là đủ rồi.”

“Không được!” Nam Cung Liễu không chút suy nghĩ, lớn tiếng từ chối, Ly Cảnh mất hứng, nói: “Ngươi không tin được ta?”

Không phải không tin được, chỉ là hắn… không yên lòng.

Ly Cảnh xinh đẹp đoạt hồn phách người như vậy, không biết bao nhiêu người thấy y liền như hổ rình mồi, tuy rằng không ai có thể chiếm tiện nghi người này, nhưng là vừa nghĩ tới Ly Cảnh bị người cầu hoan tỏ tình bộ dáng, hắn liền một bụng tức giận.

Huống hồ, tuy rằng y nói “Gả cho” chính mình, Nam Cung Liễu trong lòng cũng rõ ràng, yêu quái này tính tình cường ngạnh bá đạo, há lại để hắn áp chế? Phu quyền khó chấn cũng liền thôi, hắn cũng không thể dễ dàng buông tay để cái tên này đi gây chuyện thị phi.

Tự nhiên… cũng không thể để gia hỏa háo sắc này tùy ý đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Chỉ là tự mình ăn giấm chua, hắn nào có không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng? Nam Cung Liễu cảm thấy được lỗ tai một trận toả nhiệt, cúi đầu, không dám nhìn đến ánh mắt của đối phương.

Ly Cảnh đem hắn xấu hổ nhìn thành bộ dạng chột dạ, tức giận đến khó chịu, hừ lạnh một tiếng, nói: “Không biết phân biệt! Ngươi nếu trời sinh không muốn hưởng phúc còn muốn chịu khổ, bổn đại gia cũng không cần không biết xâu hổ bức ép ngươi!” (azz tiểu Liễu đáng thương)

Nam Cung Trĩ Liễu hoảng loạn mà liếc mắt nhìn y, bị lời của y đâm đến cả người khó chịu, nếu là nhanh mồm nhanh miệng chống đối trở lại cũng liền thôi, cố tình Nam Cung Liễu kinh nghiệm cùng người cãi nhau đều không có, trong lúc nhất thời lúng ta lúng túng mà không nói ra được nguyên cớ.

Ly Cảnh thấy hắn bộ dáng vừa bất đắc dĩ vừa kinh hoảng, thật giống như đi cùng với chính mình chịu thật nhiều ủy khuất cùng oan ức, hắn không khỏi một trận phiền lòng —— rõ ràng đã khắp nơi cẩn thận, thích đùa cợt tính cách cũng thu liễm rất nhiều, dọc theo đường đi đều không có gây phiền toái cho hắn, hắn còn có cái gì bất mãn?

Y mặc dù là một khối ngọc, nhưng không có tính cách quân tử khiêm tốn ôn nhuận, ngược lại là một khối kiêu căng thô bạo, duy ngã độc tôn bá vương ngọc. (=n=)

Đối Nam Cung Liễu, có thể nói là thỏa hiệp đến mức tận cùng, tên tiểu tử thúi này lại không cảm kích!

Xem ra y là thật sự thương tiếc cái tên phàm nhân này, không nỡ đánh cũng không nỡ mắng, nhượng Ly Cảnh chỉ cảm thấy nổi giận trong bụng không chỗ phát tiết, không thể làm gì khác hơn là tàn nhẫn trừng Nam Cung Liễu cho hả giận.

Cho dù bày một bộ hung thần ác sát mặt, cũng vẫn như cũ không hề ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của y, Nam Cung Liễu lo sợ bất an mà đứng dậy, vỗ vỗ đầu ngựa, nhỏ giọng nói: “Chúng ta lên đường đi.”

Không biết được mình tại sao liền làm yêu quái này phát hỏa, Nam Cung Liễu cũng lười tính toán, hắn tính tình vốn là ấm áp, liến đối Ly Cảnh sinh ra cảm giác không muốn xa rời, tự nhiên mọi thứ đều khoan dung, vô cùng nhân nhượng.

Có lẽ là cô đơn quá lâu, hắn nguyện ý ủy khuất bản thân, lấy lòng nam nhân hỉ nộ vô thường này, cho đến một ngày đối phương lòng sinh chán ghét, cùng hắn mỗi người đi một ngả.

Ly Cảnh hầm hừ cũng lên ngựa, không biến lại thành Ngọc Hoàn, mà là xoay người lên ngựa, đem hắn ôm ở trước người, một cánh tay bá đạo mà ôm chặt eo hắn, tức giận nói: “Đừng quên ngươi đã đáp ứng, mặc ta hưởng dụng.”

Ở trong mắt hắn, chính mình chỉ có tác dụng kia đi? Nam Cung Liễu thất vọng nghiêng mặt đi, ngực một trận đau đớn, kìm nén xuống một hơi đau đớn, hắn như không có chuyện gì xảy ra mà đáp: “Ta đều nhớ, chỉ cần đem đồ vật kia bình an đưa đến Bích Lan cung, ta tùy ngươi xử trí.”

Lúc này đến phiên Ly Cảnh trong lòng buồn bực, một quyền đánh vào cây cao bên cạnh, cảm giác khó chịu làm cho y tức muốn thổ huyết, còn phải cố nén giận khí, không thể làm gì khác hơn là ôm sát Nam Cung Liễu eo, liều mạng quất mạnh vào mông tiểu mã đáng thương để trút giận.

(vuốt mồ hôi…..tốn liền 5 tiếng đó bà con…..ta ủy khuất như vậy có ai thương ta không hả!!!!!!!)