Ngốc Tử Vương Phi

Chương 29: Xoay chuyển Càn Khôn




Lời này vừa nói, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hèn mọn nhìn về phía Bạch Tâm Nhu, nhất là phần đông thiên kim tiểu thư. Bạch Tâm Nhu là đệ nhất mỹ nhân, bình thường có rất nhiều người đố kị với nàng .

Bạch Tâm Nhu tức giận đến sắc mặt trắng hồng, Bạch Tâm Nhị lại làm bộ như vô hại nhìn về phía Hiệp Vãn Tình bên cạnh đang nhìn Tĩnh vương chằm chằm, ngơ ngác nói:“Diệp tiểu thư ngươi cười cái gì? Nga, ngươi cười nhạo Tam muội của ta.”

“Ta nào có!” Hiệp Vãn Tình thề thốt phủ nhận, tức giận cắn môi, nữ nhân ngốc nghếch này giống như biết nàng đang nghĩ cái gì, thế nhưng ở trước mặt mọi người làm cho nàng mất mặt .

Nàng thừa nhận, nàng vừa rồi xác thực có như vậy, trong nháy mắt lộ ra ý cười, nhưng căn bản không biểu hiện ra ngoài, Bạch Tâm Nhu tuy là bằng hữu của nàng, nhưng nàng cũng là mỹ nhân được mọi người hâm mộ, tư chất hơn người dựa vào cái gì lại thua Bạch Tâm Nhu, cho nên, khi Bạch Tâm Nhu chịu ủy khuất, nàng kỳ thật cao hứng.

Bạch Tâm Nhu nghe Bạch Tâm Nhị nói xong, lúc này đem hai mắt chuyển hướng Hiệp Vãn Tình nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt nàng ta nhanh chóng chuyển động, tựa hồ đang trốn tránh nàng, đây là thấp thỏm không yên !

Nàng không lên tiếng thu hồi ánh mắt nhìn Hiệp Vãn Tình, trong lòng đã bắt đầu hoài nghi Chu Vân, Lam Vân, nha hoàn luôn đi theo bên người Hiệp Vãn Tình, những lời đồn kia sẽ thật sự là các nàng tản đi ra ngoài chứ.

Nghĩ đến đây, Bạch Tâm Nhu ngẩng đầu, hướng Chu Vân, Lam Vân trừng mắt, hai người thấy nàng trừng mắt nhìn mình, lập tức có chút hoảng hốt, thân mình cũng hơi hơi phát run, sắc mặt hơi hồng.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Tâm Nhu lạnh lùng cắn chặt răng, trong lòng đã hiểu tám chín phần, xem ra, lần này những tin đồn về nàng, thật sự cùng Hiệp Vãn Tình có liên quan, mệt nàng còn xem nàng ta là tỷ muội tốt, không nghĩ tới nàng ta ở sau lưng nàng đạp một cước.

“Đều câm miệng!” Lan Lạc Tô lạnh lùng trừng mắt nhìn Trình Anh có chút vui sướng khi người gặp họa liếc mắt một cái, mặc sắc trong mắt lộ ra nồng đậm hung ác nham hiểm cùng sắc bén, ôm lấy Bạch Tâm Nhu trầm giọng nói:“Việc mang thai chỉ là lời đồn do tiểu nhân tản ra, bổn vương cùng Tâm Nhu là trong sạch, để cho bổn vương biết là ai ở sau lưng bổn vương tản lời đồn, ta nhất định sẽ lấy mạng của kẻ đó!”

Nói xong lời cuối cùng, Lan Lạc Tô đã muốn nghiến răng nghiến lợi, hai tròng mắt tinh lợi uy nghi, mọi người ở đây nghe được lông tơ đều dựng thẳng, nhất là Chu Vân, Lam Vân, lại sợ tới mức môi phát run, da đầu cũng run lên.

Lan Lạc Tô sau khi nói xong, Trình Anh lạnh lùng quay đầu, không hề để ý tới, Hiệp Vãn Tình muốn hoà giải nên tiêu sái đi tới, hướng Lan Lạc Tô phất lễ nói:“Vương gia đừng tức giận, kia chỉ là lời đồn đãi, không phải thật, lại nói mấy ngày trước Dực vương đã phái người đi điều tra, Tâm Nhu vẫn là nữ nhi trong sạch, căn bản không cùng Vương gia cấu kết, càng không có mang thai.”

Hiệp Vãn Tình nói xong, chẳng những không làm cho Lan Lạc Tô hạ hỏa, ngược lại làm cho hắn càng nóng hơn, đôi môi lạnh lùng mím chặt, trong mắt đầy lửa giận thiêu đốt.

Bạch Tâm Nhị thủy chung cảm giác được một đạo ánh mắt nóng rực cùng lạnh như băng nhìn về phía chính mình, chờ khi nàng nâng mắt, nam tử lạnh lùng liếc nàng liếc mắt một cái, liền không hề để ý tới nàng.

Cửu điện hạ này thật là kỳ quái, hắn đánh giá nàng làm sao?

Lúc này, Lan Phượng Ca khóe miệng gợi lên cười thản nhiên, hướng Trang tiên sinh nói:“Tiên sinh, nếu quận chúa trả lời chính xác, viên lạc nguyên đan này có cho nàng không ?”

Trang tiên sinh cũng bình tĩnh lại nhếch môi, làm ra vẻ khó xử, lúc này, Lan Huyễn Thương từ phía sau nam tử mặc y bào màu xanh, đôi mắt hẹp dài khinh mị, đạm mạc tiêu sái đến trước mặt Trang tiên sinh, ngón tay thon dài như ngọc đã cầm một viên huyễn khí châu màu tím,“Này cho ngươi, đưa lạc nguyên đan cho nàng đi!”

Nói xong, Lan Huyễn Thương lạnh nhạt nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, trong ánh mắt vẫn là thản nhiên cao quý cùng xa cách, các thiên kim tiểu thư nhìn xem đều ngưỡng mộ, lại không dám tới gần.

Trang tiên sinh tiếp nhận huyễn khí châu trong tay Cửu điện hạ, ánh mắt ông lập tức trừng, vừa gật đầu vừa nói:“Đa tạ điện hạ ban thưởng, Cửu điện nói đúng, Bạch Tâm Nhị, viên khỏa lạc nguyên đan này liền cho ngươi .”

Nói xong, ông sớm ức chế không được nội tâm kích động, sau khi thi lễ với nam tử, liền nhìn chằm chằm huyễn khí châu, đây chính là bảo bối hoàng gia, là bảo châu bảo vệ các hoàng tử, cũng không dễ dàng tặng người, hôm nay vì ngốc quận chúa này, Cửu điện hạ thế nhưng bỏ được cho ông, thật sự vinh hạnh là rất lớn .

Bạch Tâm Nhị có chút kinh ngạc nâng mắt, người hoàng gia quả nhiên có tiền, ra tay thật hào phóng, xem bộ dáng này của Trang tiên sinh, huyễn khí châu khẳng định so với lạc nguyên đan có giá trị hơn, Cửu điện hạ này cần gì lấy đồ tốt như vậy để đổi một viên đan, không bằng trực tiếp đưa cho nàng.

Thật là lãng phí .

Bạch Tâm Nhị nhìn viên bảo đan liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Lan Huyễn Thương thản nhiên đứng lặng một bên, trong lòng mặc dù nghi hoặc, trên mặt cũng làm ra vẻ mặt cảm kích, chân chó hành lễ nói:“Tâm Nhị đa tạ điện hạ!”

Nói xong, nàng bước nhanh đi lên trước, đem viên lạc nguyên đan trong tay Trang tiên sinh đoạt lấy, cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, lừa gạt, rõ ràng nàng đã trả lời đúng, hắn còn muốn tìm cớ không muốn thưởng cho nàng viên bảo đan kia, nên trừng !

Lúc này, mọi người vây xem, có buồn bực, có không tin, có trừng lớn ánh mắt, đều đem ánh mắt chăm chú nhìn vào viên lạc nguyên đan trong tay Bạch Tâm Nhị, các nàng không thể tin được mình thua, hơn nữa thua một người ngốc.

Cửu điện hạ, Thất điện hạ cùng ở trước mặt mọi người giúp nàng, thật sự là rất kỳ quái, hai vị điện hạ cao cao tại thượng, bình thường ngay cả nói cũng không muốn cùng nàng nói chuyện, làm sao có thể đột nhiên giúp nàng?

Bạch Tâm Nhị thấy mình cũng không phải là người tốt, cầm lấy lạc nguyên đan, nghênh ngang tiêu sái đi đến trước mặt Bạch Tâm Oánh, lúc này Bạch Tâm Oánh tức giận đến cả người run run, vẻ mặt chật vật, lỗ mũi vẫn là một bên lớn một bên nhỏ, hiện tại nhìn Bạch Tâm Nhị được bảo bối, nàng sao có thể không đố kị !

Bạch Tâm Nhị nhìn sắc mặt khó coi Bạch Tâm Oánh, đột nhiên xoay người một cái, hướng Trang tiên sinh cười đùa đùa nói:“Tiên sinh, vừa rồi người nói, không trả lời đúng phải dọn nhà xí và quét dọn thư viện ba tháng, nàng một câu cũng chưa đáp được, nên bị phạt .”

“Ngươi nói bậy, ta rõ ràng trả lời được một câu.” Bạch Tâm Oánh tức giận đến vươn tay cánh tay, chỉ thẳng hướng Bạch Tâm Nhị, nữ nhân ngốc nghếch này thế nhưng dám trợn mắt nói dối, nói xấu nàng, nàng mới không muốn dọn nhà xí ba tháng !

Bạch Tâm Nhị không để ý tới Bạch Tâm Oánh, tiếp tục nhìn về phía Trang tiên sinh, vẻ mặt dại ra, đôi mắt đen lộ ra tia tà ác,“Nàng thua, nên phải bị phạt, tiên sinh người sẽ không thiên vị nàng chứ ?”

Trang tiên sinh hiện tại ánh mắt vẫn tập trung trên huyễn khí châu, vừa nghe Bạch Tâm Nhị nói như vậy, hai tròng mắt khôn khéo nhìn hướng nam tử cao lớn bên cạnh, vừa rồi Cửu điện hạ giúp ngốc quận chúa như vậy, chẳng lẽ là coi trọng nàng ?.

Nghĩ vậy, hắn cố ý ho nhẹ một tiếng, hướng hai vị điện hạ xin lỗi gật gật đầu, lạnh lùng ngước mặt nhìn hướng Bạch Tâm Oánh nói:“Quận chúa nói đúng, Bạch tứ tiểu thư học thức nông cạn, không đáp được một đề, phạt nàng dọn vệ sinh cùng thư viện!”

“Tiên sinh, ta không phục.” Bạch Tâm Oánh tức giận đến giơ chân, vì huyễn khí đan, Trang tiên sinh thường ngày uy nghi, thế nhưng nháy mắt biến thành người không biết phân biệt đúng sai, tức chết nàng .

“Làm càn, ai cho ngươi ở trước mặt điện hạ kiêu ngạo?” Bạch Tâm Oánh mới tiến lên, thị kiếm sớm đã chắn trước mặt nàng, hai mắt lạnh như băng trừng nàng ta, Bạch Tâm Oánh tuy không phục nhưng cũng thu lại ánh mắt, mím môi không hề lên tiếng.

Lan Phượng Ca nhìn thấy trò khôi hài này, khoanh tay mà đứng, thản nhiên lắc lắc đầu, toát ra vẻ phóng khoáng tiêu sái, Lan Lạc Tô vừa ôm lấy Bạch Tâm Nhu, vừa hướng hai người nói:“Thất đệ, Cửu đệ hãy tiến cung trước đi, ta sẽ đến sau.”

Nói xong, giống một trận gió mang theo Bạch Tâm Nhu vẫn còn hừ hừ kỉ kỉ ra ngoài.

Bạch Tâm Nhị dùng dư quang quét mắt nhìn Lan Lạc Tô sắc mặt xanh mét, đoán chừng mấy huynh đệ bọn họ phải đi hoàng cung trên đường thuận tiện ghé qua thư viện, bất quá tuy rằng Cửu điện hạ giúp của nàng, nàng vẫn là đối hắn vô cảm, đây vốn là thứ nàng nên được .

Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, hai đại mỹ nam sớm đi rồi, nàng cầm lấy viên đan dược, hướng Bạch Tâm Oánh nói:“Tứ muội, trong khoảng thời gian này, dọn vệ sinh nhà xí liền phiền ngươi rồi, ta đi trước !”

Nói xong, nàng cầm viên lạc nguyên đan, dẫn theo Tuyết Thiền, Giáng Hồng hướng trong viện đi đến, Tuyết Thiền, Giáng Hồng sớm vui vẻ đến hai mắt phát sáng, tiểu thư ăn viên đan này rồi, nói không chừng có thể tăng kiếm khí.

Vừa đi ra khỏi phòng học, Bạch Tâm Nhị chợt nghe thấy tiếng la lạnh như băng từ xa truyền đến,“Bạch Tâm Nhị, đứng lại.”

Chờ nàng quay đầu, thấy một nữ tử mặc áo xanh đem hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, cặp mắt đen thui ẩn chứa đầy lạnh lùng cùng mũi nhọn, “Đem lạc nguyên đan cho ta!”

Ngữ khí của nữ tử kia thật kiên định, thật kiêu ngạo, cả vú lấp miệng em, khí thế bức người nhìn về phía Bạch Tâm Nhị.

Nữ tử này là ai, tại sao vẻ ngoài lại giống Trình Anh như vậy?

Lúc này, Tuyết Thiền đã muốn tiến sát vào Bạch Tâm Nhị, nhẹ giọng nói:“Tiểu thư, đây là muội muội của Trình Anh, Trình Hi, vừa rồi ở cách vách học kiếm thuật. Nàng bình thường kiêu ngạo ương ngạnh thành tính, thích nhất cướp đồ của người. Nay nàng là nhị cấp kiếm thuật sư, người hãy tránh đi, để nô tỳ đối phó với nàng ta.”

“Nhị cấp?” Bạch Tâm Nhị lạnh lùng cong khóe môi, con ngươi đen dần trở nên lạnh như băng, bên trong lộ ra hàn quang giống như báo thị huyết, tay phải gắt gao nắm viên đan, sắc bén lạnh như băng ngửa đầu nói:“Dựa vào cái gì?”

“Ngươi chỉ là một phế vật mà thôi, còn dám hỏi ta dựa vào cái gì?” Trình Hi vẻ mặt đương nhiên, trước nàng kêu nữ nhân ngốc nghếch này đi bên trái, nàng ta không dám đi bên phải, nay còn dám nhìn thẳng nàng, làm cho nàng cảm thấy thực buồn cười, “Đừng tưởng rằng Cửu điện hạ giúp ngươi, ngươi là có thể ở trước mặt bổn tiểu thư kiêu ngạo, ta Trình Hi muốn gì đó, phải có được .”

Trình Hi nói xong, bước một bước ra xa khóa trụ xuống thềm đá, thân thủ nhanh chóng tiến tới đoạt viên đan trong tay Bạch Tâm Nhị, Bạch Tâm Nhị hừ lạnh một tiếng, dám đắc tội nàng, phải trả giá đại giới.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bạch Tâm Nhị xoay người một cái, chân phải sắc bén nâng lên, ba một cước đá vào trên khủy tay Trình Hi, thoáng chốc, chỉ nghe răng rắc một tiếng, nữ tử như giao long nhẹ nhàng phẩy tay áo, sắc bén thu hồi giày thêu, lại chuyển một cái xoắn ốc, tiêu sái tự nhiên di chuyển tới đối diện.

Mà lúc này, Trình Hi sớm hét thảm thiết một tiếng, tay trái bị đau xiết chặt khửu tay tay phải, nàng có thể rõ ràng nghe được tiếng âm thanh xương cốt của chính mình vỡ vụn, “Ngươi! Ngươi là tiện nhân, còn dám đá ta!”

Trình Hi vẻ mặt vặn vẹo, đau đến thiếu chút nữa không thể hít thở, Bạch Tâm Nhị khóe miệng giơ lên cười lạnh như băng, đùi phải hướng khủy chân của Trình Hi đạp một cái, chỉ nghe “Phanh”, Trình Hi bùm một tiếng nửa quỳ trên mặt đất, thật mạnh quỳ gối xuống chỗ sân lát đá, lúc này đau đến nàng kêu to lên, chỗ đầu gối kia, ẩn ẩn bắt đầu đổ máu