Ngôi Nhà Rác

Chương 34: Một gương mặt khác




“Khóc gì mà khóc? Ồn chết đi được! Có tin tao cắt lưỡi tụi bây không!”

Tiếng đàn ông không biết từ đâu chợt vang lên trong phòng, khiến những người giúp việc đang lớn tiếng khóc thét vô cùng hoảng sợ. Nhất thời tiếng khóc trong phòng im bặt, những người giúp việc lập tức câm mồm lại, song vẫn không nén được tiếng hít nước mũi.

Một đôi tay mập mạp đeo găng tay cao su mỏng chợt xuất hiện trong bóng tối, tiếp đó, một người vô cùng quen thuộc đi ra, bước vào phạm vi chiếu sáng của bóng đèn.

Không ngờ đó là Phùng Trù, người ban đầu ở phòng khách?!

Lúc này Phùng Trù đang ngoác mồm cười, nói lời cảnh báo những người giúp việc đang khóc thét, nụ cười của gã âm u tàn nhẫn đến đáng sợ. Trên tay cầm một con dao, lưỡi dao bén nhọn, dù dưới ánh đèn mờ tối vẫn phản xạ ra tia sáng lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc. Máu tươi dính đầy mặt dao nhỏ tí tách xuống dưới.

Đặt con dao lên bục kim loại bên cạnh xác gã đàn ông kia, Phùng Trù lấy một bình nước trong góc ra, đoạn lắc nhẹ rồi rửa sạch máu trên găng tay và lưỡi dao.

Dòng nước trộn với máu tươi men theo bốn phía của bục kim loại chảy vào rãnh dẫn nước, đi qua những lỗ cống tròn ở bốn góc tường vào ống dẫn nước.

“Két…” Tiếng cửa mở vang lên từ mặt tường bên kia, dưới ngọn đèn mờ, ánh mắt mọi người đều dời về phương hướng ấy.

“Bì bõm, bì bõm, bì bõm, bì bõm…” Tiếng bước chân có quy luật trong nước ngày càng gần.

“Sao? Xử lý chúng chưa?” Người phụ nữ hỏi, giọng của cô rất quen.

“Lưu, Lưu Quản?!”

Thấy Lưu Quản đứng trước mặt, những người giúp việc bị treo trên tường không thể nhúc nhích đều trợn mắt há mồm hô lên, vì sao? Chẳng lẽ chính Lưu Quản là người đã bắt họ sao? Họ nào có làm gì đâu chứ?

“Lưu Quản, vì sao cô lại làm vậy? Chúng tôi không làm gì hết, không biết gì hết… xin cô hãy thả chúng tôi đi!!!” Những người giúp việc vừa sợ vừa hoảng, van nài Lưu Quản liên hồi. Thề thốt rằng họ sẽ không nói gì cả, họ chỉ muốn sống sót về nhà mà thôi.

“Đây không phải chuyện tôi quyết định được, là lời dặn của bà chủ.” Nhìn những người giúp việc nọ, Lưu Quản chỉ lạnh nhạt đáp lại như thế rồi quay sang hỏi Phùng Trù: “Xem ra anh vẫn chưa xử lý họ à?”

“Bộp!” Bục kim loại vang lên tiếng động mạnh, Phùng Trù ném dao lên bàn, liếc mắt nhìn Lưu Quản, hừ lạnh: “Mày là cái thá gì? Dám ra lệnh cho tao à? Mày tưởng chức vị của mày cao hơn tao sao? Cứ bắt tao phải xử lý hết người này đến người khác, mày tưởng làm nhanh lắm à? Bà mẹ mày cút xa ra cho tao! Tao không rảnh nghe mày tụng kinh đâu!!”

“Tôi…” Nhận ra thái độ của mình, tròng mắt người phụ nữ gầy gò chuyển động, ban nãy do nóng lòng quá, sợ lát nữa bà chủ đến sẽ nổi giận nên mới muốn xử lý nhanh cho xong cái đống phiền phức này, không ngờ lại khiến Phùng Trù tức giận.

“Tôi không có ý này, nếu không xử lý hết bọn họ, e là sẽ phiền phức lắm, nên lúc nãy tôi hơi nôn nóng, anh đừng để bụng, là lỗi của tôi.”

“Hê, thì ra cô cũng biết chúng sẽ gây phiền toái cho chúng ta sao?” Một giọng nói nữa vang lên từ cánh cửa chưa đóng. Âm thanh này không phải của bất kỳ ai trong ngôi nhà, rõ ràng là giọng của đàn ông nhưng lại hơi chói, nghe vào cứ có cảm giác là giọng nữ thiên về trung tính.

Nhìn người vừa bước vào phòng, đằng sau người đó còn có thêm vài bóng người nữa.

“Bà… bà, anh Giang…” Trông thấy người đến, thái độ của Lưu Quản tức thì trở nên kích động, gương mặt cô lộ ra nụ cười ngượng ngùng chẳng hề hợp với khuôn mặt, vội vàng xoay người chào đón.

Người đến trực tiếp giơ tay lên tát một cái khiến người phụ nữ ngã xuống đất, có thể đoán được cái tát này của gã mạnh cỡ nào.

Bị tát cho té nhào xuống đất, Lưu Quản không dám nâng tay che lại bên mặt đã sưng phù lên của mình, quần áo trên người dính đầy nước bẩn.

“Đồ ngu! Cô suýt nữa đã thả chúng đi rồi! Chẳng lẽ cô không nhớ những người đã nghỉ việc lúc trước sao, tôi đã bảo các người ‘xử lý’ thế nào? Sao còn ngu vậy hả?” Giọng của ‘anh Giang’ nghe vô cùng giận dữ, gã bước ra từ bóng tối, để lộ gương mặt của mình. Song điều khiến người ta phải giật mình đó là, người xuất hiện lại là ‘bà ấy’?!

“Bà, bà chủ?!” Thím Trần tưởng rằng mình đã hoa mắt, bà chủ, người đi đường luôn chậm rãi và nói giọng nữ, sao bây giờ lại trở thành giọng nam, đã thế lưng rất thẳng, đi đường rất vững, khí chất ngôn hành cử chỉ đều hoàn toàn khác biệt! Nhưng nếu chỉ xét quần áo và gương mặt thì không hề khác trước.

“Chưa xử lý chúng à?” Nghe tiếng hít sâu vì kinh ngạc, “anh Giang”, người có gương mặt của bà chủ, nhíu mày, hỏi Phùng Trù đang đứng bên cạnh.

“Ừm, đang bận xử lý con mồi mấy hôm trước đưa về, làm dở dang nên không có thời gian chăm sóc cho chúng.” Trước mặt ‘anh Giang’, thái độ của Phùng Trù tốt hơn nhiều, không còn hống hách như trước.

“Ồ? Vậy… đã xử lý xong quà đặc biệt chưa?” Nghe đến vấn đề con mồi, anh Giang càng hứng thú hơn, bèn hỏi.

“Tuy hơi phiền phức, nhưng đã xử lý xong rồi, em bỏ nó vào hộp bảo quản, nếu anh muốn dùng thì cứ lấy lúc nào cũng được.” Phùng Trù chỉ chiếc bàn dài bên kia, trên ấy có đặt một cái hộp hình vuông màu đen viền bạc, nói với anh Giang.

“Phải ăn lúc còn tươi mới ngon. Vậy tôi mang nó đi chế biến đây. Mấy ả phụ nữ này thì các cậu cứ bàn bạc với nhau xem xử lý thế nào.” Đôi mắt vô cảm liếc nhìn những người giúp việc đang bị treo trên tường, người đàn ông trông giống hệt bà chủ cầm chiếc hộp lên rồi xoay người ra khỏi phòng.

“Giang Bồi, à, anh, anh Giang, khoan đã, chờ em với.” Dù bị tát cho bên má sưng vù, Lưu Quản vẫn vội vàng bò dậy, chẳng hề có chút tức tối nào, cô phủi quần áo xong thì nhanh chóng đi theo chủ của mình, trông có vẻ không để ý đến cái tát ban nãy.

Những người còn lại đều im lặng, chỉ nghe thấy thấy tiếng khóc tuyệt vọng của người giúp việc vang vọng trong phòng.

Người tài xế đi cùng ‘anh Giang’ vẫn mặc bộ đồ vest trang trọng, bất kể tiết trời nóng hay lạnh, chiếc cúc áo trên cùng của hắn vẫn được cài vô cùng kín kẽ, hai tay lúc nào cũng đeo một đôi găng tay màu trắng. Hắn nhìn những người giúp việc đang khóc lóc không ngừng, tất cả đều trạc tuổi ba bốn mươi, hàng mày nhíu lại lộ vẻ chê bai, vô cùng bất mãn. Hơn nữa cảnh tượng trong phòng này cũng không khiến hắn hài lòng chút nào, bèn xếp đôi chiếc khăn tay đang dùng để che mũi từ khi vừa bước vào phòng lại, nhét vào túi, nói với những người kia: “Tôi không có hứng thú với những người này, các cậu xử lý đi.”

Nói xong, hắn nhanh chóng xoay người đi, không thèm chờ câu trả lời của những người khác.

Thấy tài xế đi rồi, những người còn lại trong phòng đều lộ vẻ châm biếm.

“Hừ, giả vờ gì chứ?! Không thích? Không có hứng thú? Hừ, làm như mình cao thượng lắm!” Phùng Trù cầm một thanh mã tấu khác từ trong xe đẩy, vừa mài sàn sạt lên đá mài bên cạnh vừa mắng.

“Đúng, làm như nó không biến thái vậy. Tất nhiên nó không hứng thú với mấy bà cô già rồi, vì nó thích…”

Cố ý kéo dài giọng, Trâu Văn, một trong hai anh em song sinh cười châm chọc, đoạn quay sang nhìn em mình, sau đó hai người đồng thanh: “Trẻ con.”

Cậu em trai Trâu Võ cười nhạo: “Bản thân là tên điên nhất mà còn ra vẻ.” Tuy cùng có sở thích và hứng thú với việc giết người, song họ vẫn khinh miệt sở thích đặc biệt của tài xế.

“Vậy cứ giao những người này cho bọn tôi là được, dù sao bọn tôi cũng đang chán.” Hai anh em song sinh đánh giá những người giúp việc đang thút thít không ngừng trước sự quan sát của họ, lên kế hoạch một cách đầy hứng thú, nghĩ xem nên xử lý như thế nào.

“Giao cho hai người bọn mày phiền phức lắm biết không. Lần trước để bọn mày xử lý đôi vợ chồng kia, bọn mày tra tấn họ bán sống bán chết, làm họ hét thảm mấy ngày liền rồi mới giết. Tao không muốn nghe thấy tiếng hét thảm đó thêm nữa. Tuy chỗ này cách âm tốt không truyền được ra ngoài, nhưng tao thường xuyên xuống đây, nếu cứ phải nghe tiếng hét của đám đàn bà này chắc tao điên mất.”

“Không phải anh không có thời gian xử lý chúng à? Còn than gì nữa?”

“Hừ, tao vừa phải giết vừa phải xử lý mấy cái xác nặng như vậy, mày tưởng việc của tao nhẹ lắm à?” Ngữ điệu đầy mùi thuốc súng, Phùng Trù, người trông có vẻ hiền hòa, thật ra không hề dễ chịu như ấn tượng ban đầu.

Cả ba đều dễ tức giận, khi bầu không khí giữa đôi song sinh và Phùng Trù ngày càng căng thẳng, chợt một giọng nói xen vào: “Giao chúng cho tôi đi. Tôi sẽ để chúng nghỉ ngơi nhanh thôi, hơn nữa xử lý luôn xác của chúng.”

Người nói là Tôn Phổ vẫn luôn giữ nụ cười chất phác trên môi, hàm răng trắng tinh đối diện với ba người, đôi song sinh và Phùng Trù nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Thoáng chốc, người trong phòng đều đi cả, chỉ còn người làm vườn Tôn Phổ sở hữu cơ thể rắn chắc. Những người giúp việc nhìn Tôn Phổ chất phác, cảm thấy vẫn còn hy vọng, bèn van nài đầy bi thương: “Xin cậu hãy thả chúng tôi đi! Trông cậu không giống người xấu. Cậu đừng ở chung làm đồng phạm với họ nữa, hãy cứu chúng tôi ra đi! Thả chúng tôi ra đi mà!”

“Đúng thế đúng thế, người nhà tôi đang chờ tôi về, xin hãy thả chúng tôi đi, đừng giết chúng tôi! Cầu xin cậu!”

Song bất kể những người giúp việc ấy có nói gì chăng nữa, Tôn Phổ đều tựa như chẳng hề quan tâm, như không nghe thấy, gã đặt cái cặp luôn đeo trên lưng xuống. Lấy ra các loại lọ chai đủ kích cỡ xếp chỉnh tề trên xe đẩy.

Sau đó, gã lại đẩy cái xác trên bục kim loại xuống, chẳng bao lâu sau, không biết từ đâu đẩy thêm một cái bục kim loại sạch khác tới. Mở còng ở bốn góc ra, Tôn Phổ cường tráng bước đến chỗ những người giúp việc.

“Không không!! Anh muốn làm gì! Thả tôi ra! Cứu tôi với!! Ư ưm ưm!!!” Tiếng khóc thét giãy giụa ở cách thím Trần rất gần, bởi chị Dư bên cạnh thím chính là người đầu tiên được cởi trói kéo xuống dưới. Tay chân bị tê một thời gian dài khiến chị Dư, người vừa được cởi trói, ngã thẳng xuống đất, nhưng theo bản năng, chị Dư liên tiếp xoay người lăn trên đất muốn cách gã thật xa, vừa khóc vừa cầu xin Tôn Phổ.

“Xin anh! Đừng giết tôi mà! Tôi cầu xin anh! Đừng!! Xin anh…”

Tôn Phổ không quan tâm, gã kéo cánh tay chị Dư lôi xềnh xệch về phía bục kim loại, chị Dư bị túm cánh tay kéo như thế, bèn cắn răng ra hết sức nâng lên bàn tay đã đỡ tê được một chút của mình, dùng móng tay bén nhọn cấu sâu vào cánh tay Tôn Phổ, khiến Tôn Phổ chịu đau thả tay chị ra.

Nhân cơ hội này, chị Dư vội vàng xoay người đứng lên, loạng choạng chạy ra cửa, sắc mặt Tôn Phổ, người bị chị cào, đang đứng phía sau lập tức thay đổi, trở nên vô cùng mất kiên nhẫn, chỉ vài bước đã nắm được tóc chị Dư kéo giật về, sau đó nâng tay kia lên đấm chị một cái.

Chỉ một cú đấm đã khiến máu mũi chị Dư chảy đầy mặt, song Tôn Phổ cường tráng vẫn không tha, tiếp tục dùng cùi chỏ lực lưỡng của mình ra sức thúc vào mặt người phụ nữ trung niên yếu ớt kia. Cho đến tận khi cả gương mặt chị Dư đã máu me đầm đìa, bầm dập không thể nhúc nhích nữa mới dừng lại, không biết còn sống hay đã chết, Tôn Phổ thả tay xuống, lần lượt kéo những người giúp việc khác đến chỗ đài kim loại.

Những người chứng kiến tất cả nhất thời không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể run rẩy mím chặt môi khóc không thành tiếng, sợ hãi không biết chốc nữa bản thân họ có trở thành thế này hay không, hiện thực quá đỗi tàn khốc khiến họ tuyệt vọng, có giãy giụa thế nào cũng chẳng thể thoát được.

Sau khi đặt người lên bục rồi trói chặt, Tôn Phổ xoay người cầm lọ thuốc mà mình đã tự nghiên cứu ra. Đeo găng tay và mặt nạ vào, Tôn Phổ cẩn thận mở nắp lọ, tức thì, một làn khói quái dị màu lam nhạt bốc lên.

Dùng ống tiêm rút một giọt bên trong ra, thử nhỏ lên bàn tay của người phụ nữ đang bị trói chặt. Bỗng, cơ thể vốn đang rơi vào hôn mê sâu của người phụ nữ bắt đầu run mạnh, nếu không phải vì bị còng, có lẽ hiện giờ chị đã đau đến mức lăn lộn dưới mặt đất. Nơi bị nhỏ chất dịch kia lập tức bốc lên một luồng khói lớn, da thịt nhanh chóng bị loét ra, hóa thành bãi thịt thối màu đen lớn cỡ một nắm tay.

Tôn Phổ vô cùng hài lòng với kết quả này, gã thấp giọng lẩm bẩm: “Vườn hoa của mình lại sắp có phân bón mới tốt hơn nữa rồi…”