Ngôi Nhà Rác

Chương 46: ‘Cục cưng’




Vốn tưởng sau khi tiếng bước chân rời đi rồi thì sẽ tạm thời không quay trở lại nữa. Bấy giờ lại nghe thêm những tiếng giẫm nặng nề hối hả đi ngang bên ngoài, Quan Hử đoán rằng có lẽ người bên ngoài đã phát hiện chuyện họ chạy trốn rồi, thế nên tâm trạng mới khác hoàn toàn so với khi đến, tốc độ và tiếng động vang đến cũng thay đổi rất rõ ràng. Lúc này, Quan Hử đắn đo xem họ nên nhân lúc nào đi là tốt nhất, hiện có lẽ những kẻ bên ngoài đã kêu gọi tất cả mọi người tìm kiếm họ nhỉ?

Đặt mọi chú ý lên tiếng động bên ngoài, bỗng, Quan Hử nhận thấy có gì đó không ổn. Dường như Tần Thiên Hạo đang đứng cạnh y trở nên cực kỳ yên tĩnh, như thế không hợp với tính cách thường ngày lắm?

Nâng mắt nhìn, bất kể ở nơi nào thì căn phòng đều tối đen như mực, cửa lại còn đóng chặt, bấy giờ Quan Hử mới nhận ra, trong căn phòng tối om như thế, tuy không biết diện tích cụ thể của nó, nhưng độ tối này đã đủ để kích thích thần kinh của Tần Thiên Hạo đến mức cực đại, khơi dậy hồi ức bị chôn dưới bùn đất tối tăm khi còn nhỏ.

Quan Hử vội vươn tay sang mò mẫm và kéo tay Tần Thiên Hạo. Quả nhiên, lúc này lòng bàn tay Tần Thiên Hạo đầy mồ hôi, cả ngón tay cũng lạnh băng. Tuy Quan Hử không nhìn thấy sắc mặt hiện giờ của Tần Thiên Hạo, nhưng có lẽ cũng chẳng đẹp đẽ gì, y hỏi với giọng lo lắng: “Ổn không?”

“Anh Hử, không sao đâu, em không sợ. Chỉ là… phản ứng bản năng của cơ thể mà thôi, em không ngăn được…” Đầu ngón tay của Tần Thiên Hạo dần phát run khi ở lâu trong bóng tối. Thực ra cậu đã không còn cảm giác sợ hãi và khủng hoảng trước bóng tối như khi còn nhỏ, chẳng qua bản năng cơ thể vẫn sẽ lạnh người và rướm mồ hôi mà thôi, bên cạnh đó những cảm xúc tàn bạo u tối cũng không thể kìm nén nổi nữa, khiến cậu dần trở nên nóng nảy bực dọc. Tần Thiên Hạo hít sâu, biết hiện giờ mình không thể mất kiểm soát được. Căn phòng tối không có gì đáng sợ cả, ít ra thì bây giờ cậu vẫn còn anh Hử bên cạnh, chẳng sao đâu.

Sau nhiều lần tự an ủi mình lấy bình tĩnh, hai tay vốn còn hơi run của Tần Thiên Hạo cũng bình thường lại, trở tay nắm chặt tay Quan Hử, Tần Thiên Hạo cười an ủi rằng mình không sao.

Quan Hử đang định quan sát kỹ tình trạng của Tần Thiên Hạo thì đột nhiên phát giác bên ngoài có điều kỳ lạ.

Bấy giờ Tần Thiên Hạo cũng nhận ra, cậu nhìn đăm đăm về phía cửa. Biết rằng nếu họ đối đầu trực diện với người trong căn biệt thự, cậu tự tin với thực lực của mình cũng sẽ không đánh thua họ, nhưng ban nãy thấy có người lấy súng ra, phô bày súng thật đạn thật trước mặt hai người. Tuy đã vứt cây súng không có đạn kia đi rồi, nhưng làm sao chắc chắn rằng những kẻ đó không có khẩu súng khác? Hiện hai người họ không biết, không biết gì cả, cũng không biết người sắp đi vào có cầm súng trên tay hay không. Vì an toàn tính mạng của mình, họ không thể quá bồng bột.

Vươn tay nắm chặt vạt áo Tần Thiên Hạo, Quan Hử dựa vào trực giác và dùng tay mò mẫm vật bày trí trong phòng, kéo Tần Thiên Hạo bò nhanh trên mặt đất của căn phòng tối om, sau đó lăn vào gầm tủ sát giường. Cái tủ bốn chân to quá mức đã giúp Quan Hử và Tần Thiên Hạo vốn chẳng phải dạng nhỏ nhắn gì trốn được xuống gầm.

Lúc quỳ bò dưới gầm tủ, Quan Hử để ý thấy chỗ đang tựa vào không phải mặt xi măng cứng như sàn trong phòng Lưu Quản. Chỗ đất mà họ đang tiếp xúc có vẻ giống như ‘tấm thảm’ được làm từ nhựa dẻo, không đắt và mềm lắm, nhưng cảm giác nằm vào tất nhiên sẽ thoải mái hơn mặt xi măng gồ ghề. Quan Hử nghĩ, lúc y đẩy cửa ra giẫm lên mặt đất cảm thấy khác lạ có lẽ là do đã được trải t hảm. Không chừng ngoài phạm vi nhỏ quanh chỗ cửa, những nơi khác đều được trải ‘thảm’.

Hai người giấu mình dưới gầm tủ, cửa phòng bị người đẩy ra từ bên ngoài. Dường như người mở cửa không nhận ra rằng khi đi mình rõ ràng đã quên khóa, nhưng tại sao bây giờ nó lại đang ở trạng thái khóa.

Sau khi mở cửa ra, người đến mò mẫm trên tường, ngay sau đó là tiếng ‘tách’ của công tắc, cuối cùng căn phòng cũng được ánh đèn chiếu sáng, khiến nơi vốn tăm tối được soi tỏ.

Bật đèn sáng, đó cũng là ngọn đèn sợi đốt trắng vàng trong phòng Lưu Quản và những chiếc đèn lồng đỏ trong hành lang dài, cả một căn phòng được lắp đặt đèn huỳnh quang dài, ánh đèn chiếu sáng đến lóa cả mắt. Quan Hử và Tần Thiên Hạo vốn đã quen dần với bóng tối nhất thời nhắm mắt lại do bị chá, một hồi lâu sau mới bình thường lại, bèn mở to mắt ra.

Tuy ánh đèn sáng trắng đến có hơi chói, nhưng nếu đứng trong hành lang dài u ám, bạn vẫn sẽ cảm thấy ánh đèn trắng này có chứa chút xanh xanh trông khá quái dị.

Nhưng, thật ra điều khiến người khác cảm thấy quái dị nhất trong căn phòng này không phải ánh đèn, mà là thứ được trưng bày bên trong…



Vừa vào phòng, người nọ đã lập tức đóng cửa lại, sau đó bước đi thong thả vào trong. Quan Hử trốn dưới gầm tủ nhìn đôi giày da nọ đi ngang qua trước mặt họ.

Đôi giày da màu đen, mặt giày và kẽ giày đều được lau chùi sạch sẽ sáng bóng. Có thể thấy người chủ của nó là một người cực thích sạch sẽ, bất kể quan sát ở góc độ nào, đôi giày da này đều láng bóng, ngay cả chiếc quần Âu phía trên nó cũng phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn nào.

Thế nên, chỉ cần nhìn đôi chân này thôi, Quan Hử và Tần Thiên Hạo đã biết ngay chủ của căn phòng này là ai. Người sạch sẽ đến mức này, ngoài tài xế Chu Châu Dụ lái xe đưa họ đến biệt thự ra thì còn ai vào đây nữa.

Nhưng nói thật, cảm giác căn phòng này không hợp với người đàn ông có tính ưa sạch cho lắm…

Kể từ khi Quan Hử và Tần Thiên Hạo trốn xuống gầm tủ, họ đã quan sát tường phòng ở những góc độ mà bản thân nhìn thấy được, tất cả đều có màu vàng loang lổ do dùng bột đắp thành. Thậm chí còn cả vải ren màu hồng lót trên đất nữa. Cái tủ trên đầu của họ hiện giờ và những cái tủ họ nhìn thấy đằng trước đều được sơn thành màu hồng lam hoặc màu trắng thuần. Màu sắc nhu hòa và thơ ngây như thế chẳng dính dáng gì đến một tài xế trung niên mặt không cảm xúc và luôn mặc Âu phục đen.

Tài xế Chu Châu Dụ vào trong không để ý đến hai người đang trốn dưới gầm tủ mà bấy giờ mọi người đang tích cực tìm kiếm, hắn như một người đàn ông đang chìm đắm trong tình yêu đã vài ngày không được gặp người mình yêu thương nhất, khi nhìn cái tủ dài được đặt phía trong cùng nhất của căn phòng, hắn nhanh chóng tăng tốc, cất giọng như đang tự nói với mình: “Cục cưng, anh về rồi đây.”

Nghe thấy một người đàn ông trung niên mặt lạnh lại nói với giọng điệu cưng chiều dịu dàng khiến người nghe nổi cả da gà. Tần Thiên Hạo trốn dưới tủ cũng run nhẹ. Không ngờ tên tài xế này cũng có mặt ‘dịu dàng’ như vậy?! Thế nhưng không phải ai cũng chịu được loại dịu dàng này.

Mà chẳng phải căn phòng này không còn ai nữa rồi sao? Đây là chuyện mà Tần Thiên Hạo có thể khẳng định chắc nịch.

Tần Thiên Hạo phân biệt rất rõ hơi thở và tiếng động từ vật sống. Cậu chắc chắn rằng lúc mình mở cửa thăm dò tình hình bên trong, quả thật không có người sống nào ở đây cả, thế nên mới vào. Chẳng lẽ… thật ra là do cậu đã sơ suất nên không nhận ra có người đang trốn bên trong?

Hơn nữa… đây còn là người tình của tên tài xế?

“Két”

Có vẻ như ngăn phía trên của chiếc tủ dài được kéo ra, Quan Hử và Tần Thiên Hạo đang nằm dưới gầm tủ không thể nhìn thấy thứ mà tài xế Chu Châu Dụ đang lấy ra trong ngăn tủ. Chỉ nghe từng chuỗi tiếng động sột soạt như đang ma sát quần áo vọng vào tai.

Sau đó lại nghe thấy tiếng một vật được đặt lên tủ, rồi nghe thấy Chu Châu Dụ tiếp tục tự lẩm bẩm: “Cục cưng, có phải nhớ anh rồi không? Đúng đúng, đều là lỗi của anh. Mấy hôm nay bận quá không có thời gian gặp các em. Sao? Em ghen à? Tất nhiên anh muốn gặp em rồi, không chỉ họ đâu mà anh cũng thích em lắm. Thật đó, tin anh đi.”

Sau những tiếng tự lẩm bẩm, Quan Hử và Tần Thiên Hạo nghe thấy tiếng giống như có người đang hôn nhau.

“…”

“…”

Hai người dưới gầm tủ bất giác trầm ngâm, việc thân mật giữa tình nhân này sẽ không được tiếp diễn chứ? Họ không muốn nghe cả quá trình ngọt ngào của Chu Châu dụ và ‘người yêu’ của hắn đâu.

“Cục cưng à, miệng của em ngọt hơn nữa rồi.” Như chưa đã thèm, hắn còn cắn đầu lưỡi của đối phương kéo vào miệng mình triền miên không dứt. Giọng nói của Chu Châu Dụ bấy giờ đã trầm khàn khó nhịn, có thể thấy rõ đã dấy lên ham muốn, tiếng thở cũng ngày càng nặng nề hơn.

“Có thật là không phải đang cố ý quyến rũ anh chứ? Cục cưng? Nào, để anh cởi quần áo của em nhé…”

Quả nhiên đã trở thành hình ảnh hạn chế người xem…

Tần Thiên Hạo nằm bò dưới tủ huých vào hai tay Quan Hử, dự định nếu tài xế bên ngoài cứ tiếp tục thì cậu sẽ bò ra giết chết tên tài xế đó luôn.

Tất nhiên, kế hoạch của Tần Thiên Hạo chưa được thực hiện. Lúc tài xế Chu Châu Dụ đã cởi gần hết quần áo của ‘người yêu’ hắn thì tiếng gõ cửa dồn dập lại vang lên.

“Chu Châu Dụ! Chu Châu Dụ!”

Ban đầu Chu Châu Dụ không thèm đoái hoài gì, vẫn tiếp tục đắm chìm trong lửa dục không đáp tiếng nào.

“Chu Châu Dụ! Mày cmn bây giờ mà là lúc mày nồng nàn với mấy cục cưng đó của mày à? Mau cút ra đây! Đi tìm hai thằng nhóc kia đi! Đại ca đã nói không được để chúng chạy thoát, mày biết không hả? Mau ra đây!!”

Biết rõ rằng một khi vào phòng thì Chu Châu Dụ sẽ đắm chìm bên trong không ra ngoài được, người bên ngoài bèn hét to mãi không thôi để cảnh cáo Chu Châu Dụ, chuyện tốt nhất bây giờ là ngoan ngoãn nghe lời đi tìm người.

Tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài phá tan hứng thú và bầu không khí lãng mạn.

Một lúc sau, Chu Châu Dụ mới trầm giọng đáp: “Biết rồi, tôi ra ngay.” Ngay sau đó lại nghe thấy tiếng sột soạt, có vẻ như đang mặc lại quần áo cho cục cưng của mình, sau đó đặt lại vào trong tủ. Bấy giờ Chu Châu Dụ mới xoay người đi ra cửa thật chậm, sau khi mở cửa thì rời đi cùng người đã gọi mình bên ngoài. Nhưng lần này, do vội quá nên hắn đã quên tắt đèn.

Im lặng nghe tiếng bước chân xa dần bên ngoài, Quan Hử và Tần Thiên Hạo luôn giữ nguyên tư thế nằm dưới gầm tủ bèn nhanh chóng bò ra ngoài, đứng thẳng dậy. Hai người vốn định thả lỏng tứ chi đang tê cứng của mình, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị thứ được bày trí trong phòng thu hút hoàn toàn sự chú ý…

Bộ này tác giả viết lặp từ khá nhiều, trình độ của mình thì chưa đến được tới mức dịch giữ được hết từng chữ của tác giả nên mình đã bỏ khá nhiều vế từ bị trùng lặp, để sau này nếu có lên trình thì mình sẽ sửa lại.