Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Chương 1: Nện trúng một thư sinh tuấn tú




Bùi Quang Quang cùng mẫu thân Bùi Tú Mẫn dùng một tiểu viện trong đại viện Cẩu Vĩ Ba ở hẻm Phúc Yên của kinh thành, hai mẹ con nương tựa vào nhau, sống bằng nghề bán cá muối, một lần bán, liền bán mười lăm năm.

Ngày hôm đó Bùi Quang Quang đang ở trong sân viện nhà mình phơi cá muối, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài đại viện náo nhiệt hẳn lên. Nàng nhìn nhìn mặt trời, nghĩ thầm, Triệu đại thẩm cách vách sẽ không đuổi mắng Triệu đại thúc vào lúc này, hôm nay Lý đại gia ở đối diện cũng đã ồn ào tranh cãi với con trai con dâu rồi. Chẳng lẽ Lý đại gia đã khôi phục tinh thần nhanh như vậy, còn muốn ầm ĩ một lần nữa?

Nghĩ đến đây, nàng liền nhịn không được buông đồ trong tay ra, rón ra rón rén chạy đến sau cửa trộm xem náo nhiệt. Lại chẳng ngờ, nàng vừa đi đến cạnh cửa, đại môn trong nhà đã “cạch” một tiếng tự tách mở ra, thiếu chút nữa nện vào cái trán của nàng.

Bùi Quang Quang cả kinh lùi lại hai bước, giương mắt lên nhìn, là mẫu thân nhà mình bưng chậu giặt quần áo, cầm ghế đẩu nhỏ đã trở về rồi, thấy nàng liền nghiêm mặt nói: “Thất thần cái gì, còn không mau đi đóng cửa lại!”

Bùi Quang Quang thấy sắc mặt bà không tốt liền nghe lời đi đóng cửa, nhưng ở trong một vài giây đóng cửa lại, vẫn không từ bỏ ý định hướng ra bên ngoài nhìn nhìn, lại không nhìn thấy bất cứ cái gì.

Vì thế, nàng quay người lại, lúc này Bùi Tú Mẫn đang phơi quần áo, áo quần trong tay bị bà giũ vang bành bạch. Bùi Quang Quang đi sát qua, đứng bên bà hỏi: “Mẹ, có phải Lý gia đối diện lại cãi nhau rồi không?”

Trong giọng nói của nàng lộ ra hưng phấn, hai mắt sáng long lanh nhìn Bùi Tú Mẫn hỏi. Bùi Tú Mẫn liếc nàng một cái, nói: “Lý đại gia ông ta có tinh lực tức giận đã tốt!”

Con ngươi Bùi Quang Quang vừa chuyển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn càng thêm phấn khích, nói: “Vậy là Triệu đại thúc bị Triệu đại thẩm đánh à?”

Lúc này Bùi Tú Mẫn đã phơi xong quần áo, đem chậu gỗ để vào trong nhà, lúc đi ra, biểu hiện trên mặt tuy đã buông lỏng một chút, nhưng vẫn không thấy một tia cười mỉm, bà nhìn con gái mình, không khỏi hừ một tiếng, nói: “Vừa rồi trong đại viện mới chuyển tới một bạch diện thư sinh!”

Chỉ một câu này, Bùi Quang Quang cũng đã hiểu rõ, toàn bộ hưng phấn nhiệt tình ban nãy đã không còn nữa, chỉ lưu lại vẻ mặt nhàm chán, ngón tay vô ý thức mà quấn bím tóc, cong miệng nói: “Thì ra là một thư sinh a…”

Nàng kéo dài thanh âm, hai mắt linh lợi liếc ra phía cửa, Bùi Tú Mẫn thấy thế, cảnh cáo nói: “Quang Quang—“

“Ai nha, con biết rồi, con biết rồi!” Bùi Quang Quang vừa nghe thấy giọng điệu của mẹ nàng, liền vội vàng xua tay hô: “Người đọc sách không có một thứ tốt, đọc sách càng nhiều, tâm địa càng xấu xa!” Nàng nói xong, liền chạy nhảy tới chỗ cá muối mình phơi ban nãy, một bên lại nói: “Mẹ, con nhớ rõ, nhớ rõ mà!”

Bùi Tú Mẫn thấy con gái nói những lời này vô cùng trôi chảy, nhưng trong lòng vẫn không yên. Tuy nói những năm qua đại viện Cẩu Vĩ Ba cũng có không ít thư sinh đi thi tiến vào ở, nhưng phần lớn là hạng người tướng mạo xấu xí, dáng vẻ hôm nay đây, lại… tuấn tú như vậy.

Vì thế bà gọi Bùi Quang Quang một tiếng, lời nói thấm thía: “Quang Quang à, con có biết vì sao mẹ lại lấy tên này cho con không?”

Bùi Quang Quang đầu cũng không ngẩng lên nói: “Đó là bởi vì mẹ không có học vấn.”

Bùi Tú Mẫn có chút xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, chà xát tay đi qua thu xếp giúp con gái, lại nói: “Quang Quang à, cha ruột con chính là một người đọc sách, năm đó mẹ bị ông ta lừa tiền lại lừa sắc. Kết quả ông ta thi đậu Thám hoa trở thành đại quan, cũng không cần chúng ta nữa, cho nên mẹ mới gọi con là Quang Quang. Mẹ bị cha con lừa nhẵn túi* a!”

(*: Quang Quang với nhẵn túi đều là光光 :)) )

Bùi Quang Quang quay đầu qua, chớp đôi mắt to nói: “Mẹ, có phải mẹ nhớ lầm rồi không? Năm trước mẹ nói cha con là tiêu sư(1), năm kia mẹ lại nói ông ấy là đánh cá, năm trước nữa mẹ còn nói ông ấy là lão bản của cửa hàng quan tài, kết quả bán mãi bán mãi, liền đem mình chôn vào trong quan tài rồi mà.”

Trên mặt Bùi Tú Mẫn hiện lên ửng đỏ, xoa xoa cái trán nhẹ nói: “A, phải không?”

Bùi Quang Quang trịnh trọng gật gật đầu.

Bùi Tú Mẫn cảm thấy mình ở trước mặt con gái đã đánh mất sắc mặt, vì thế vẻ mặt lại nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Mặc kệ cha con là ai, tóm lại, mẹ không cho phép con đến gần thư sinh ở bên ngoài kia!”

“Con biết rồi.” Bùi Quang Quang lầm bầm, cúi đầu tiếp tục phơi cá.

Qua hai ngày, Bùi Tú Mẫn thừa dịp ngày tốt, liền ra cửa đi bán cá, để lại Bùi Quang Quang ở nhà lột đậu tương.

Bùi Quang Quang ngồi dựa vào góc tường, bỗng nhiên nghe thấy từ ngoài tường vang lên một trận sột sột soạt soạt, xen lẫn với tiếng nói chuyện khe khẽ của nam nữ. Nàng dựng lỗ tai nghe ngóng, lại chỉ nghe được thanh âm, mà không nghe được nội dung.

Bùi Quang Quang nhặt một mảnh vỏ đậu tương trên mặt đất lên nhẹ nhàng xé, hai mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm một gốc cây cỏ nhỏ ở góc tường, lầm bầm lầu bầu mà nói: “Cỏ a cỏ, ngươi nói ta có nên leo lên nhìn xem không đây?”

Đúng lúc có một trận gió thổi qua, cây cỏ nhỏ xanh nhạt kia hơi rung lên. Bùi Quang Quang mừng rỡ, hai má đỏ bừng bừng lại nói: “Ngươi cũng cảm thấy ta nên leo lên nhìn xem một chút có phải không?”

Gió không dứt, gốc cỏ nhỏ kia càng không ngừng rung. Lúc này Bùi Quang Quang lại bưng mặt nói: “Nhưng mà đi nghe góc tường như vậy có phải không tốt lắm không a…”

Nàng yên lặng một chút, bỗng nhiên tiếng nam nữ nói chuyện bên ngoài dần cao lên, nhưng ngay sau đó lại nhỏ xuống rất nhanh. Trái tim Bùi Quang Quang, cũng theo hai thanh âm kia, chợt cao chợt thấp.

Nàng vươn tay ra chọc chọc ngọn cỏ nhỏ, lại nói: “Thực ra ta sợ hai người bên ngoài kia cãi nhau ấy mà, ta rất chính nghĩa, ngươi nói đúng không!”

Trong lúc nàng nói chuyện, gió đã ngừng lại, cỏ nhỏ ở góc tường liền không hề động nữa.

Bùi Quang Quang đợi một lúc, trong lòng như có vuốt mèo cào cào, mắt thấy thanh âm bên ngoài lại một lần nữa nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nàng rất lo hai người kia đã nói xong bỏ đi rồi, vì thế làm như có thật nói: “Ngươi không lắc đầu, vậy chính là chấp nhận nhé.”

Nói xong, nàng liền phủi váy đứng lên, lóc cóc chạy tới mang cây thang lại đây. Lúc giẫm lên một chân đầu tiên, nàng lại nhịn không được quay đầu nhìn góc tường, vừa cười vừa nói: “Cỏ a cỏ, vẫn là ngươi hiểu lòng ta nhất. Yên tâm đi, về sau ta sẽ tưới nước cho ngươi mỗi ngày.”

Nói xong, nàng liền tay chân lanh lẹ leo lên trên thang, bám vào đầu tường hướng ra bên ngoài xem. Vừa rồi ở trong tường nghe được âm thanh cũng không xa, cho nên nàng chỉ nghiêng đầu liền nhìn thấy một đôi nam nữ cười không ngớt.

Chỉ thấy cô nương mặc váy xanh nõn chuối xấu hổ ngượng ngùng cúi thấp đầu, khăn tay vuông hồng nhạt gấp chỉnh chỉnh tề tề ở trong tay, xa xa nhìn lại, hồ điệp trên khăn kia giống như muốn bay ra.

Cô nương vừa nói chuyện, vừa lén lút ngẩng đầu liếc nam tử một cái. Bùi Quang Quang thừa dịp trong nháy mắt này nhìn rõ dung mạo của nàng ta, chẳng phải là con gái của Tây Thi đậu hũ ở đại viện cách vách—Uông Tiểu Điệp ư!

Bùi Quang Quang kích động che miệng, Uông Tiểu Điệp này là tiểu mỹ nhân nổi tiếng gần xa, cho tới bây giờ đều là ánh mắt treo trên đỉnh đầu, lúc nào thì lại có vẻ mặt như vậy?

Bùi Quang Quang quyết định không tiếp tục kiềm nén tò mò trong lòng nữa, vịn thang lại leo lên trên hai bậc, run lẩy bẩy mà ngồi trực tiếp trên bờ tường.

Lúc này, giọng nói mềm mại của Uông Tiểu Điệp truyền đến, “Tiền công tử, chiếc khăn tay này là Tiểu Điệp tự tay thêu, mong Tiền công tử sẽ không ghét bỏ.”

Bùi Quang Quang nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, thầm nghĩ, thì ra là bạch diện thư sinh mới tới kia.

Mặc dù nàng nghe theo mệnh lệnh của mẫu thân, luôn duy trì một khoảng cách với thư sinh, nhưng một vài lời đồn trong viện nàng vẫn nghe nói. Chỉ nói là, thư sinh này tên là Tiền Khiêm Ích, là người hiền lành hào hoa phong nhã, từ khi vào ở đến giờ, quan hệ với láng giềng trong viện tốt đến không thể tốt hơn, đương nhiên ngoại trừ Bùi gia các nàng.

“Lòng tốt của Uông cô nương, Khiêm Ích khắc ghi trong tâm.” Đang nghĩ ngợi, giọng nói của Tiền Khiêm Ích đã truyền tới. Bùi Quang Quang không khỏi vểnh vểnh lỗ tai, nghĩ thầm, giọng nói của thư sinh này còn thật sự dễ nghe, “Chỉ có điều, Khiêm Ích không công không thể nhận lộc, không dám nhận hậu lễ của cô nương như vậy, mong rằng cô nương thứ lỗi.”

Bùi Quang Quang không nhịn được vỗ đầu tường một cái, thư sinh này thật đúng là đọc sách đến choáng váng rồi, uổng phí tâm ý của cô nương gia a!

Nàng dừng lại tiếp tục nhìn hai người đứng ở bên kia, chỉ cảm thấy tuy rằng hoàn cảnh xung quanh rách nát tả tơi, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi nam nữ kia, liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Bùi Quang Quang nghĩ tới lời kịch từng xem mấy năm trước, liền nhỏ giọng hát hai câu: “Dong chi tục phấn nhiều như hải, một đóa u lan nở trong cốc…” Tự nhiên là hát đến sai nhịp lạc điệu.

Sau khi hát xong, nàng lại ai thán một hồi, nếu Tiền Khiêm Ích này có một nửa thông minh thì tốt rồi.

Bên kia sau khi Uông Tiểu Điệp bị từ chối, cúi thấp đầu, lau nước mắt chạy đi, chỉ để lại một bóng dáng màu xanh nõn chuối.

Tiền Khiêm Ích đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, sửa sang lại vạt áo, chắp tay sau lưng đi vào trong nhà. Bùi Quang Quang nhìn thấy hắn đã đi tới dưới chân tường nhà mình, vội vàng đứng lên, muốn theo cây thang đi xuống.

“Quang Quang, con lột một nửa đậu tương lại bò lên trên tường làm cái gì hả!?”

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận, thì ra là Bùi Tú Mẫn đã trở về, vào cửa liền thấy con gái nhà mình ghé vào trên tường giống như con mèo, dưới sự nóng giận cả kinh mới có những lời này.

Bùi Quang Quang nào đâu biết rằng mẫu thân sẽ trở về đúng lúc này, đang xiêu xiêu vẹo vẹo muốn từ trên tường đi xuống, kết quả bị bà rống một tiếng, trong lòng nhảy dựng, dưới chân chênh vênh một cái, liền trực tiếp ngã từ trên tường xuống dưới.

Tiền Khiêm Ích đang chậm rãi đi ở trong ngõ hẻm, chợt nghe một tiếng hét to trên đỉnh đầu, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức cả người bị một vật nặng đập ngã xuống mặt đất.

Bùi Quang Quang nguyên tưởng rằng nghênh đón nàng sẽ là một hồi đau nhức, lại không ngờ dưới thân ấm nóng mềm mại, nhất thời tò mò, nhịn không được sờ soạng một cái.

“Cô…… cô nương mau đứng lên……”

Một giọng nam suy yếu bên tai, Bùi Quang Quang nghe mà rùng mình trong lòng, hai mắt mở ra một kẽ hở, sau đó…… nàng khiếp sợ trừng lớn con mắt.

Nàng nhìn thấy hai lỗ mũi chảy máu của Tiền Khiêm Ích.

_____________________________________________

(1) Tiêu sư: Người áp tải.