Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Chương 35: Tìm thê




Hai mẹ con Bùi gia đi rồi.

Tiền Khiêm Ích từ chỗ Vi Viễn Thụy biết được tin tức này là vài ngày sau khi các nàng rời đi, hắn còn nghe nói, trước khi Bùi Tú Mẫn đi đem theo rất nhiều trang sức bình hoa.

Trong lòng hắn tuy có chua sót, nhưng vẫn rất nhanh ổn định tâm tình, sáng sớm ngày kế, sau khi sửa sang bản thân thoả đáng, liền cầm quyển sổ nhỏ vào cung.

Không bao lâu, lệnh tra xét quan chức bùng nổ, Thư Thừa tướng đứng mũi chịu sào.

Nguyên bản Thư Thừa tướng làm quan nhiều năm, hồi trẻ lại dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi mà lên chức, ngọn nguồn nhất định không sạch sẽ, hơn nữa lần này có Hàn Tướng quân trợ giúp, lại thêm hoàng thượng cũng sớm có tâm tư thu dọn Thư Thừa tướng, hết thảy kế hoạch đều có vẻ vô cùng thuận lợi. Cuối cùng, Thư Thừa tướng bị thu toàn bộ tài sản, cách chức xuống làm Tri phủ Giang Châu.

Ngày Thư Thừa tướng đi, Tiền Khiêm Ích lén đến nhìn. Hắn đứng ở đầu phố bên cạnh Tướng phủ, nhìn Thư phu nhân mang theo Thư Tĩnh Nghi cùng Thư Trác ngồi lên xe ngựa ở phía xa, lại thấy Thư Thừa tướng đứng ở trước phủ nhìn chốc lát, sau đó cũng không quay đầu lại ngồi lên xe ngựa tiến đến Giang Châu.

Tiền Khiêm Ích trốn ở chỗ tối trông bọn họ càng chạy càng xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa, mới từ đầu phố đi ra. Hắn đi đến trước cửa phủ, lúc này sắc trời đã bắt đầu tối, nhưng hắn biết hai ngọn đèn lồng lớn màu đỏ dưới mái hiên sẽ không bao giờ sáng lên nữa. So với ngày sinh nhật náo nhiệt của Thư Tĩnh Nghi, hiện giờ Tướng phủ chỉ có thể dùng câu môn khả la tước(1) để hình dung.

Tiền Khiêm Ích đứng một chốc, liền xoay người đi ngược với phương hướng mà cả nhà Thư Thừa tướng rời đi. Hắn từng cho rằng, nếu hắn có thể lấy Bùi Quang Quang làm vợ, chẳng những cưới được người mình yêu thương, đồng thời cũng có thể tiền đồ không lo. Nhưng hiện tại, hắn lại đột nhiên cảm giác được, con đường làm quan lên xuống bất định, chẳng thà cùng Quang Quang về quê hưởng sự an nhàn tự tại.

Qua một thời gian ngắn, trong triều lại truyền ra tin tức, nói là Hàn Tướng quân có liên quan đến việc tạo binh khí riêng. Tiền Khiêm Ích biết đây là hoàng thượng muốn một lúc chặt đứt hai thế lực lớn trong triều, trong lòng không phải là không hoang mang. Thứ nhất, hắn đã thuộc về phe Hàn Tướng quân, đạo lý tổ chim bị phá không trứng nào lành hắn đương nhiên hiểu được; Thứ hai, nếu Hàn Tướng quân tránh được kiếp nạn này, lại cũng khó tránh khỏi tổn thương phe cánh, mà hắn mới vừa xuất đầu trong án của Thư Thừa tướng, tự nhiên sẽ đứng mũi chịu sào.

Tiền Khiêm Ích lo lắng đề phòng ở trong nhà đợi vài ngày, lại không ngờ chuyện Hàn Tướng quân tạo binh khí riêng lại tiếng sấm to hạt mưa cứ thế trôi qua. Nguyên là biên cảnh an ổn mười mấy năm đột nhiên xuất hiện man di xâm phạm, mà trong triều mấy năm qua vẫn luôn trọng văn khinh võ, chỉ có thể do Hàn Tướng quân tự mình ra trận. Mà gần như cùng lúc, Hàn Tướng quân đi rồi, hoàng thượng đột nhiên lấy nguyên do thu dọn Thư Thừa tướng có công, phong thưởng Vi Viễn Thụy, cũng gả thập công chúa cho hắn ta.

Đến lúc này rốt cuộc Tiền Khiêm Ích mới biết vì sao Hàn Tướng quân có thể không hề cố kỵ mà diệt trừ Thư Thừa tướng, cũng rốt cuộc biết vì sao man di có thể xem xét đúng thời cơ mà xâm phạm như vậy, càng biết vì sao lúc ở cùng Vi Viễn Thụy thì luôn cảm giác được một chút cổ quái từ trên người hắn ta. Hắn cuối cùng cũng ý thức được, chút khôn vặt kia của hắn so với những người trong triều này, thật sự là không có chút tài mọn nào vào được trong mắt.

Một loại cảm giác mỏi mệt khó nói lên lời ập đến, hắn gần như không thể đè nén được nỗi nhớ nhung Bùi Quang Quang, tưởng niệm những tháng ngày giản đơn lại khoái hoạt mà hắn và nàng cùng nhau trải qua. Lần đầu tiên hắn có nguyện vọng vô cùng mãnh liệt, muốn cùng rời đi với Bùi Quang Quang.

Sau khi Hàn Tướng quân mang binh xuất chinh, hết thảy gợn sóng trong triều đều dần bình ổn trở lại. Tiền Khiêm Ích biết hoàng thượng vẫn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Hàn Tướng quân như trước, trận chiến ác liệt giữa quân thần tùy thời đều có thể bùng nổ. Nhưng những chuyện đó đều không liên quan đến hắn, bởi vì ngày Hàn Tướng quân xuất chinh, cũng là ngày hắn nộp đơn xin từ chức.

Lại bộ phê duyệt thật sự rất nhanh, ngày Tiền Khiêm Ích đi, Vi Viễn Thụy đến tiễn hắn.

Vi Viễn Thụy ở Trường Đình của Kinh Giao bày rượu, Tiền Khiêm Ích lúc này chỉ đem theo một bọc đồ, ngồi đối diện hắn.

Vi Viễn Thụy một thân thanh sam, nhìn hắn, nâng chén kính nói: “Tiền huynh dứt khoát từ quan, ta ở trong triều liền thiếu một huynh đệ chiếu ứng rồi.”

Ánh mắt Tiền Khiêm Ích nhìn hắn thật lâu, uống một chén rượu nói: “Vi huynh nghĩ nhiều rồi.” Hắn bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, đảo mắt nhìn ra ngoài đình, nói thêm, “Vi huynh tận trung vì hoàng thượng, không tiếc hy sinh thanh danh của mình, đứng giữa Thư Thừa tướng cùng Hàn Tướng quân, hoàng thượng tất nhiên sẽ không quên công lao của huynh, sao còn cần tại hạ chiếu ứng?”

Sắc mặt Vi Viễn Thụy cứng đờ, lập tức lại cười nhạt. Trước mặt thổi tới một trận gió lạnh, hắn híp híp mắt, đặt chén rượu xuống nói: “Tiền huynh có còn nhớ ngày ta mới vào Hàn Lâm viện đã nói với huynh câu gì không?”

Tiền Khiêm Ích thu hồi ánh mắt, liếc về phía hắn. Vi Viễn Thụy lại không nhìn Tiền Khiêm Ích, đứng dậy quay mắt về phía cỏ dại đang đón gió mà lay động ngoài đình, chậm rãi nói: “Ta nói rồi, nếu như người trong thiên hạ đều bo bo giữ mình, vậy thì thiên hạ phải làm sao?”

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Tiền Khiêm Ích, “Tiền huynh, ta chưa từng ruồng bỏ ước nguyện ban đầu của mình.”

Phía sau hắn là cỏ dại mênh mông bát ngát, gió thổi lên áo bào của hắn, thổi loạn tóc hắn. Tiền Khiêm Ích không đổi sắc mặt nhìn hắn trong chốc lát, bỗng cảm thấy sáng tỏ thông suốt, chân tâm thật ý cười ha hả, đứng lên đi đến trước mặt Vi Viễn Thụy, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Vi huynh giữ vững chủ tâm, thực khiến Khiêm Ích bội phục.”

Hắn nói xong, lại dần thu liễm tươi cười xoay người sang chỗ khác. Những lời của Vi Viễn Thụy, càng khiến cho hắn nhận thức được sự nhỏ bé cùng hèn mọn của mình, tất cả những việc hắn hao tổn tâm cơ làm ra, đều giống như đang cười nhạo hắn.

Mặt trời dần dần xuống núi, Vi Viễn Thụy nhìn nhìn sắc trời, rốt cục thở dài một tiếng nói: “Tiễn quân ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt, Tiền huynh đi đường mạnh khỏe.”

Nói xong, hắn liền vái chào thật thấp với Tiền Khiêm Ích.

Tiền Khiêm Ích trả lễ, trong lòng bỗng dâng lên một trận thương cảm. Hắn liếc Vi Viễn Thụy nói: “Nếu không có những việc trên quan trường này, chúng ta hẳn là có thể trở thành huynh đệ tốt không giấu nhau chuyện gì.”

Vi Viễn Thụy sửng sốt, bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả, một lát sau mới nói: “Lời này của Tiền huynh là vẫn còn ghi hận việc ta tính kế huynh à?”

Tiền Khiêm Ích cười nhẹ một tiếng không nói gì. Vi Viễn Thụy lại nói: “Người ở trong quan trường thân bất do kỷ, nhìn hảo hữu đi từng bước vào trong cạm bẫy do chính mình bày ra, loại tư vị này cũng không dễ chịu.”

Tiền Khiêm Ích lắc lắc đầu, “Quên đi, chuyện quá khứ không cần bàn lại.” Nói xong, cầm lấy bọc đồ liền muốn rời khỏi. Vi Viễn Thụy lại giữ chặt hắn, cười nói: “Tiền huynh có phải đã quên hỏi hướng đi của người nào đó rồi không?”

Trong lòng Tiền Khiêm Ích khẽ động, nâng mắt nhìn hắn.

Vi Viễn Thụy cười nói: “Coi như là ngu huynh nhận lỗi, nói cho huynh biết nơi đến của Quang Quang, thế nào?”

Trên mặt Tiền Khiêm Ích vui vẻ, lập tức lại thu liễm tươi cười, nhìn vào lòng bàn tay của mình nói: “Sợ là nàng sẽ không bao giờ muốn gặp ta nữa.” Nói xong, lại nhớ tới ngày đó hắn buông lời ngoan tuyệt, Quang Quang của hắn sợ là đã bị tổn thương thấu tim rồi.

Vi Viễn Thụy nói: “Nếu sự tình còn có thể xoay chuyển thì sao?” Hắn nhìn Tiền Khiêm Ích mạnh mẽ ngẩng đầu, lại nói, “Trước khi nàng đi, ta có để một phong thư vào trong bao quần áo của nàng, chỉ cần nàng biết chữ, thì sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của huynh.”

Tâm tình thoáng chốc từ đáy cốc lên tới trời cao, Tiền Khiêm Ích gần như vội vàng hỏi hắn: “Mau nói cho ta biết, nàng đi nơi nào?”

Vi Viễn Thụy rút tay áo từ trong tay hắn ra, nhìn nếp nhăn bên trên, nói: “Nếu không có chuyện gì bất ngờ, hai mẹ con Bùi gia hiện giờ đang ở trong nhà huynh chờ huynh.”

“Nhà của ta?” Tiền Khiêm Ích nhíu mày nghĩ nghĩ, tỉnh ngộ nói, “Đa tạ Vi huynh!”

Sau khi nói xong, liền cùng hắn cáo biệt, lên đường trở về nhà.