Ngôi Sao Lạc Loài (Once A Princess)

Chương 41




“Anh thấy cái này giống cái gì vậy?”

“Máu”

“Không phải cái đó,” Tanya bực mình vì bị xấu hổ,” Vết rách của khăn trải giường kìa.”

Serge đến gần giường để nhìn cho rõ. Tanya nhẫn nại đợi. Cô ước gì cô không phải làm chuyện này, lôi anh ra khỏi giường lần thứ hai để chỉ cho anh thấy chứng cứ cô xém bị ám sát. Nếu anh và Stefan tin vào lời cô lúc nãy thì cô đâu có phải làm như vậy. Và lý do duy nhất khiến cô phát hiện ra chứng cứ này là bởi vì vết máu trinh nữ nằm ở kế bên, trên tấm khăn trải giường và nó làm cô để ý đến nơi đó. Nhưng khi cô nhìn thấy nó, cô đã không muốn quấy rầy Stefan và đã đi thẳng đến phòng của Serge. Có người nào đó phải tin cô về những chuyện xảy ra tối nay và cô không muốn thuyết phục Stefan một lần nữa.

Ngoài ra, sau khi cô nghĩ và cảm thấy rất giận, cô quyết định không muốn Stefan nhìn thấy vết máu trên tấm khăn trải giường, vì vậy cô không đi tìm anh để chỉ cho anh xem những gì cô vừa phát hiện được. Nếu cơn thịnh nộ làm cho anh mù quáng đến nỗi có thể không biết một chuyện thật quan trọng, việc mà cô sốt sắng hiến dâng cho anh sự trinh nguyên của cô, thì anh có thể bị thối rữa trước khi cô nói cho anh biết – hay là chỉ cho anh xem.

Cô không nghe thấy tiếng chân Alicia đi về phòng cô ta, có lẽ điều này chỉ có chút ảnh hưởng trong quyết định của cô. Và cô đã để tâm lắng nghe. Nhưng hiển nhiên Stefan đã trở về để ở chung với tình nhân của anh ta và đang ôm chặt cô ta trên giường, đang ngủ hay là … Anh ta nên bị thối rữa đi là vừa.

Cô nhìn Serge khi anh ta đưa một ngón tay qua lỗ rách, xuyên qua một cái lỗ tương tự trong tấm nệm, “Đó là vết cắt của con dao muốn đâm cô đấy, Nương Nương,” anh nói, có cùng một kết luận với cô.

“Đúng vậy.”

“Tôi sẽ đi gọi Stefan.”

“Đừng. Anh ta sẽ nghĩ là tôi cố tình tạo ra nó. Nhưng tôi muốn ít nhất có một người trong bọn anh tin tưởng tôi, để phòng bị, bởi vì tối nay tôi không phải là đang nằm mơ. Một tiếng động đã đánh thức tôi, tôi với lấy con dao nhưng đã quá trễ. Cái gối của tôi được sử dụng để đè tôi ngạt thở. Cuối cùng tôi có thể là đã đâm trúng cánh tay của kẻ tấn công với con dao của tôi …”

“Vậy đó là vết máu của hắn ta ở trên giường phải không?”

“Không,” cô nói, “Như tôi đã nói, hắn ta thả gối ra và tôi lập tức lăn người ra khỏi giường. Nhưng ở đây quá tối, hắn không thể biết là tôi không còn ở trên giường nữa. Hình như là hắn đã muốn đâm tôi lúc đó và tôi nghĩ là hắn có thể sẽ đâm nữa nếu như tôi không la lên.”

“Vậy thì cô bị đâm trúng hả?”

Cô ước gì anh đừng quá để tâm đến vết máu đó, “Không, tôi không bị đâm.”

“Vậy thì đó là máu của ai vậy?”

“Của tôi,” cô nói, hy vọng anh tự kết luận được trước khi chính miệng cô nói ra.

“Tôi không … ” Anh không nói thêm, bộ mặt đỏ rần. Nhưng anh không có một kết luận như cô mong đợi, “Stefan quay trở lại đây với cô sau khi chúng tôi khám xét khắp nhà nhỉ.”

Đó thật ra không phải là một câu hỏi. Và vì Stefan có thể đã nói với anh ta cho nên không việc gì phải từ chối cả, “Phải.”

“Anh ấy có quá giận khi phát hiện cô còn là một xử nữ không?”

Anh ta có cần phải tò mò vậy không chứ? “Anh ấy không biết. Anh ấy quá giận nên không để ý đến.”

Hai má của Serge càng đỏ hơn, “Tôi sẽ gọi anh ấy ngay bây giờ. Anh ấy phải nhìn thấy …”

“Không cần,” cô càu nhàu, “Tối nay tôi không muốn phải đối diện với những cơn thịnh nộ của anh ta một lần nữa, cám ơn nhé. Và tôi không cần biết anh ta nghĩ gì, vì vậy anh làm ơn hãy quên cái vết máu ấy đi, được không? Chỉ cần cho tôi biết là anh tin tôi khi tôi nói là có người muốn giết tôi. Thế là đủ.”

“Tôi tin cô.”

Cô thở dài an tâm trước khi hỏi, “Tôi còn có kẻ thù nào mà chưa ai kể với tôi không?”

“Không một ai mà tôi có thể nghĩ đến. Kẻ thù của cô đều chết hết rồi.”

“Vậy thì có ai đó muốn tôi chết để tôi không được kết hôn với Stefan không?”

“Cũng có thể có, nhưng không có nhiều người biết đến chuyện hứa hôn của cô hay là còn nhớ đến chuyện này và người biết cô vẫn còn sống còn ít hơn nữa. Cô mất tích khi chỉ còn là một đứa bé. Hầu hết mọi người đều nghĩ là cô chết rồi.”

“Tốt quá nhỉ.”

Anh mỉm cười vì giọng điệu của cô, “Cứ để bọn họ nghĩ thế sẽ tốt cho cô hơn, khi bọn Stamboloffs còn lảng vảng khắp nơi. Nhưng cho dù là Stefan được gởi đi để đón cô về, tôi nghĩ Sandor đã không tuyên bố sự hiện diện của cô cho đến khi cô lộ mặt ở Cardina để chứng minh là cô còn sống.”

“Được rồi. Vậy là chúng ta sẽ không biết là ai và ngay cả là vì sao. Vậy thì hãy nói cho tôi biết điều này nhé. Tại sao tên sát thủ lại muốn làm ngạt thở tôi – điều mà phải tốn một thời gian mới thành công – trong khi hắn có con dao? Hắn có thể chỉ đâm tôi một nhát là xong.”

“Có lẽ là hắn không muốn để lại điều bất lợi.”

“Anh nói thế nghĩa là gì?”

“Hắn có thể muốn mọi việc được nhìn giống như là cô bị chết trong giấc ngủ …”

“Tôi rất khỏe mạnh đấy!” Cô căm phẫn cắt ngang.

“… vì một lý do nào đó không thể giải thích được,” Anh nói tiếp, “Như vậy hắn ta sẽ không sợ bị truy lùng.”

“Và hắn sẽ thoát tội, không ai thông minh hơn hắn,” Cô gắt gỏng, “Tôi nói thật với anh nhé, tôi thật sự không thích tên khốn ấy, cho dù hắn là ai.”

“Nhưng việc ám sát cô, thưa Nương Nương, còn quan trọng đối với hắn hơn là việc sợ bị truy lùng, nếu không hắn đã không sử dụng dao khi kế hoạch thứ nhất bị thất bại.”

“Vậy thì tôi nghĩ, tôi thật may mắn là đã lấy được lại hơi thở và hét lên.”

“Rất là may mắn,” Anh đồng tình, rồi cố chấp nói, “Chúng ta phải nói cho Stefan biết.”

“Về kẻ ám sát ư?” Cô nhún vai, “Được. Anh có thể thuyết phục anh ta, còn tôi, tôi sẽ không làm đâu.” Và rồi mắt cô nheo lại như răn đe trong khi hai má cô đỏ hồng lên, “Nhưng đừng nghĩ đến việc nói cho anh ấy biết về vết máu đấy nhé, Serge. Anh ấy yêu tôi mà vẫn nghĩ tôi là một con điếm. Nếu anh ấy còn không cảm nhận được màng trinh của tôi thì anh ấy cũng sẽ không tin vết máu đó đâu. Anh ấy sẽ nghĩ, tôi làm mình chảy máu rồi bôi vào đó, và tôi lại bị buộc tội là lại nói dối, cộng thêm với những chuyện khác nữa.”

Câu nói thẳng thắn của cô làm cho hai má anh đỏ lựng lên, “Khi anh ấy ở trong tình trạng giận dữ …”

“Anh đừng biện hộ cho anh ấy nữa, được không?” Cô lạnh lùng yêu cầu.

“Tối nay anh ấy cũng uống quá nhiều rượu đấy, thưa Nương Nương.”

“Tôi thấy anh rất có quyết tâm đấy,” Cô nói và xoay lưng lại, “Tôi sẽ bị mất ngủ cho đến khi một cái khóa mới được gắn vào cửa. Stefan định sẽ làm điều đó nhưng anh ấy chắc là lại quên rồi. Anh có thể lo chuyện này giùm tôi trước khi anh đi ngủ không?”

“Dĩ nhiên, thưa Nương Nương. Tôi sẽ theo dõi việc đó và còn ngủ bên ngoài phòng cô nữa.”

“Anh không cần phải làm tới mức ấy đâu,” Cô phản đối.

“Ngược lại đấy. Stefan cũng sẽ làm vậy mà không còn cách …”

“Tôi cóc cần Stefan!”