Ngôi Trường Mọi Khi

Chương 28: Chương 28




Chương 28 Thực ra, sống trên đời ai mà chẳng có những bí mật. Bạn có bí mật của bạn. Bắp Rang có bí mật của Bắp Rang. Răng Chuột có bí mật của Răng Chuột. Cọng Rơm có bí mật của Cọng Rơm. Và đã gọi là bí mật thì phải bảo vệ đến cùng. Phải giữ kín trong tâm khảm. Phải nhốt chặt tận đáy lòng. Gần như ai cũng thế. Gọi là “gần như”, bởi cuộc đời dù sao vẫn có những ngoại lệ. Như Bảnh Trai chẳng hạn. Bí mật của nó, nó đi rêu rao khắp nơi. Tâm sự của nó, đụng ai nó cũng than thở. Rốt cuộc, bí mật của nó, ai cũng biết. Tâm sự của nó, ai cũng hay. Chỉ mỗi con nhỏ Tóc Ngắn là ù ù cạc cạc. Oái oăm là chỗ đó. Khổ thân cho thằng Bảnh Trai cũng là chỗ đó. Và nó chạy nhắng lên. Và cuối cùng thì nó cũng tóm được bạn. - Tóc Bím nè. - Gì? - Nhỏ Tóc Ngắn ấy mà. - Nhỏ Tóc Ngắn sao? - Nó khờ quá. - Bạn còn khờ hơn. - Tôi? - Chứ còn ai. Chỉ người khờ mới loay hoay mãi vì một người khờ. Bảnh Trai vuốt tóc: - Có lý. Rồi thở ra: - Vậy phải làm sao? - Mình không biết! - Bạn chơi thân với Tóc Ngắn lắm mà. Bạn phì cuời: - Chơi thân thì sao? Hì hì, nói thật nhé, về chuyện này minh dốt đặc cán mai. Bảnh Trai nhắm mắt, thốt lên ai oán: - Trời ơi, ta hết cách rồi sao? Bạn nhìn người sắp chết, thấy tội tội, bèn gõ tay lên trán: - Trong bọn chúng ta, có một đứa dồi dào kinh nghiệm... Bạn nói chưa dứt câu, Bạnh Trai vụt mở mắt ra. Mắt nó sáng trưng: - Hạt Tiêu? Reo lên hai tiếng cụt ngủn, nó tông cửa nhà bạn, chạy mất. Chẳng có một lời cám ơn, một lời chào. Chỉ có tiếng cánh cửa đập đánh “rầm”. Và tiếng ốc vít long ra, rơi loảng xoảng. Bạn bước lại đóng cửa, bụng lo lắng: Bảnh Trai ơi, coi chừng xe đụng! Bây giờ thì bạn và Kiếng Cận ghé quán ăn chỗ Răng Chuột khá thường xuyên. Có hôm cả hai đi cùng Tóc Ngắn, Hạt Tiêu, Hột Mít. Có hôm đi cùng Bảnh Trai, Ria Mép, Bắp Rang. Có hôm cả bọn tám đứa đều có mặt. Nhưng thường đến đó nhất vẫn là bạn và Kiếng Cận, “hai chị em sinh đôi” như người trong quán vẫn gọi. Cho nên, bây giờ bạn và Kiếng Cận đã thân thuộc với cái quán bún bò này lắm rồi. Thân thuộc đến mức gặp lúc khách vào đông, Răng Chuột không kịp trở tay, cả hai tự động bưng dọn giúp mà chẳng ai thấy lạ mắt. Một hôm, bạn và Kiếng Cận bước vô, không thấy Răng Chuột đâu. - Bạn Răng Chuột bữa nay nghỉ làm hở cô? - Bạn hỏi chủ quán. - Nó chạy đi giao hàng, lát về cháu à. - Giao hàng là sao, cô? - À, có khách muốn ăn bún nhưng không đến quán. Họ chỉ gọi điện thoại, và mình đem tới tận nhà. Chủ quán nhìn ra cửa: - Răng Chuột về kìa. Bạn và Kiếng Cận ngoảnh ra, thấy Răng Chuột đang rà chân xuống đất, chiếc gà-mên lủng lẳng trên tay lái chiếc xe đạp hàng ngày nó vẫn đi học. Răng Chuột bật chống xe, bước vô. Thấy bạn và Kiếng Cận, nó toét miệng cười: - Ðói bụng sớm quá ha? Kiếng Cận hỏi: - Bạn giao hàng ở đâu thế? - Gần đây thôi. - Nếu khách ở xa thì sao? - Xa gần gì cũng thế thôi! – Răng Chuột lau mồ hôi trán - Hễ khách gọi thì mình phải đem tới. Răng Chuột nói chắc như đinh đóng cột. Khi nói như vậy, nó không ngờ có lúc nó một mực từ chối giao hàng cho khách, quyết liệt đến mức bà chủ quán chỉ biết lắc đầu chịu thua. Lần đó, chính bạn và Kiếng Cận đã tận mắt chứng kiến. Và lần đó, hai đứa đã không kềm được thắm mắc: - Có chuyện gì thế hở Răng Chuột? - Ðịa chỉ giao hàng ở kế nhà tôi! – Răng Chuột thì thầm. Bạn vỡ lẽ: - Vậy để mình và Kiếng Cận đi giao cho! Bạn và Kiếng Cận xách gà-mên, đạp xe đi. Ðứa ngồi trước chép miệng: - Buồn cười ghê! Ðứa ngồi sau lặp lại: - Ừ, buồn cười ghê! Buồn cười thật. Vì cho đến lúc này, Răng Chuột vẫn cứ sợ Cọng Rơm phát giác ra chuyện làm thêm của mình. Nhưng bạn và Kiếng Cận chỉ buồn cười khi đi. Còn khi đạp xe chở nhau về, cả hai tự dưng không thấy buồn cười nữa. Chỉ thấy buồn hiu hắt.