Ngồi Yên, Tôi Tự

Chương 7




Tiếng loa thông báo cùng giọng nữ dễ nghe vang lên, đến trạm cần xuống rồi. Yên Lộ thoát khỏi hồi ức, lập tức bị Chung Tông kéo đi.

Tay bị nắm rất chặt, cảm giác lạ lùng một lần nữa quay lại. Đêm trước mới vừa lăn lộn cùng giường, Chung Tông có nói một câu đầy mê hoặc, rằng hay là hai ta cứ vậy bên nhau đi.

Cậu hừ lạnh một tiếng, cắn chặt răng không đáp.

Làm pháo hữu[1] thì thôi, ai muốn dính dáng đến cái con bướm đực chui vào vạn khóm hoa như hắn.

[1] pháo hữu: chỉ bạn tình.

Nhưng cuối cùng, cái đứa ngốc nghếch cậu đây lại để câu nói ấy vào lòng.

Xuyên qua con phố ăn uống huyên náo, dọc đường không biết bao người chào hỏi với Chung Tông.

Hắn híp mắt cười kéo cậu đến một quầy sao thủ, chọn cho cậu một phần hải sản đặc biệt cay, còn ôm eo Yên Lộ nói với ông chủ cho thêm mấy viên sao thủ, người này thích ăn.

Yên Lộ lặng lẽ trợn mắt. Chủ quán dừng ánh mắt trên người cậu một lúc rồi ha ha cười lớn, “Không tệ! Không tệ!”

Không tệ cái quần què, chủ quán, bác tưởng cháu không phát hiện ra bác đang cười rất gượng hả?

Chung Tông vừa chọn hoành thánh[2] xong Yên Lộ đã gân cổ lên thét: “Cháu muốn ăn mì trộn, không ăn sao thủ.”

[2] hoành thánh: từ gốc là “hồn đồn – 混沌”, phiên âm là “hùndùn”, trong quá trình du nhập vào Việt Nam thì nó bị đọc chệch thành “hoành thánh”. Hoành thánh, sao thủ (抄手) và vằn thắn (云吞) về cơ bản đều chỉ một loại món ăn, nhưng nguyên liệu, cách gói thì khác nhau một chút do vùng miền. Hoành thánh là cách gọi của người phía bắc Trung Quốc, sao thủ là cách gọi của người vùng tây nam, còn vằn thắn là cách gọi của người Quảng Đông.

Chung Tông hơi kinh ngạc nhìn cậu, cũng không nói gì, gọi thêm một phần mì trộn, một tay cầm hai phần thức ăn, một tay dắt Yên Lộ về nhà.

*

Căn nhà cho một người như vậy cũng coi là rộng.

Vừa bước vào đã thấy ngay một cái giường to đặt giữa phòng khách, quần áo chất đống trong tủ, đồ gia dụng ít đến đáng thương. Căn bếp trống không, Yên Lộ nhớ lại cảnh tượng Chung Tông được chào đón rầm rộ thế nào ở phố ăn uống, nhất thời hiểu được đại khái mấy năm nay hắn một thân một mình lo cơm nước thế nào.

Cửa vừa đóng lại, Chung Tông liền thả tay Yên Lộ ra, quăng một câu: “Yên Yên, thư phòng có máy tính, phòng khách có máy phát nhạc, cái tủ bên cạnh để đĩa hát, à còn có tạp chí truyện tranh ở bên đấy, cậu tự nhiên đi, tôi tắm cái đã.”

Khí tức trong phòng rất sạch sẽ, chỉ có mỗi mùi của Chung Tông, không có mùi cơ thể loạn xạ của những AOB khác, cặp lông mày cau chặt suốt dọc đường của Yên Lộ giờ mới thả lỏng.

Đặt đồ ăn lên bàn, cậu giả vờ lơ đãng lắc lư tới tủ quần áo của Chung Tông, liếc nhìn bên trong. Không thấy món đồ kỳ quái nào. Cậu lại đưa mắt nhìn về phòng tắm đang sáng đèn, tiếng nước không ngừng vang lên.

Có hơi không kiềm chế được, thò tay vào tủ chạm lên quần áo hắn.

Tốt, không thấy có đồ của con gái.

Mà khoan, nhỡ là con trai thì sao?

Yên Lộ chửi thề một câu, ném quần áo về tủ, cảm thấy bản thân không khống chế được hành vi rồi, lật tủ quần áo của người ta làm gì. Dựa vào quần áo để lén điều tra Chung Tông có ở chung với người khác không.

Cậu ỉu xìu ngồi xuống ghế, mùi sao thủ thật quyến rũ, cậu đanh mặt mạnh mẽ chống cự nội tâm, lấy mì trộn ra.

Con người ai cũng sẽ thay đổi, cậu không thể cứ mãi thích sao thủ được. Cậu không thích cách Chung Tông làm như hiểu cậu lắm ấy. Mặc dù cậu vẫn còn rất thích sao thủ hải sản đặc biệt cay…

Rõ ràng trước cái ngày cậu bị ngáng chân vây đánh ấy, họ đã lâu lắm rồi không gặp nhau. Mỗi lần chạm mặt đều thấy hắn đi với đủ loại dạng người.

Xinh đẹp, anh tuấn, thanh tú, đáng yêu. Đều là loại hình diện mạo cao cấp.

Yên Lộ nhét từng đũa mì to vào mồm. Tiếng nhai nhóp nhép phát ra, cậu rút một tờ giấy lau sốt lạc dính trên miệng.

Dù sao cũng không phải cái dạng như cậu, cậu biết.

Hơi nước tản ra từ phòng tắm, Chung Tông để trần, mang theo hơi nóng bước vào phòng khách. Hắn khoác khăn mặt trên vai, liếc mắt một cái đã thấy Yên Lộ nhét từng miếng to mì trộn vào miệng. Trông hơi buồn cười, hắn bước qua, khoát tay lên người cậu, còn tiện thể xoa xoa tóc cậu, “Thật không ăn hả, sao thủ ấy.”

Yên Lộ im lặng kháng nghị, bộ dạng mất tự nhiên chọc Chung Tông vui vẻ ghê gớm.

Cậu nhét đũa mì cuối cùng vào mồm, má phình ra nhai, kết quả tai bị liếm một cái, suýt tự nghẹn chết, lên không được, xuống không xong, chuyển thành cơn ho kịch liệt, mì trộn phun hết ra ngoài. Có mấy sợi còn bắn cả vào mặt Chung Tông.

Yên Lộ: “…”

Chung Tông nhắm mắt, chậm chạp vuốt mặt, “Tôi sai, tôi chịu.”

Vành tai Yên Lộ đỏ lên, giả vờ bình tĩnh, thô bạo rút khăn giấy đưa cho Chung Tông lau mặt.

Sau đó cậu chạy luôn vào phòng tắm. Lúng túng quá đi!

Yên Lộ đỏ mặt quẫn bách, đứng dưới vòi hoa sen rõ lâu, chà sát thân thể đến độ nước da nâu bị cọ thành một miếng chocolate mượt mà, có thêm “dâu tây”.

Cuối cùng cũng đến bước lau sạch nước trên người, đứng trước gương cậu nhất thời ngây ra, quên mang quần áo vào rồi!

Vội vàng đến giỏ để đồ vừa thay, quần áo đã ẩm hết.

Yên Lộ cũng không xoắn xuýt lâu la, thản nhiên quấn khăn tắm quanh thân dưới, thoải mái bước ra.

Chung Tông ăn xong sao thủ từ lâu, quả thật không chừa lại một cái cho cậu. Hắn ngồi trên tấm thảm phòng khách, chân co chân duỗi xem ti vi. Bờ vai cường tráng giãn ra, nước vẫn còn vài giọt chảy xuống. Mái tóc còn ướt bết ở gáy, giọt nước chảy từ cổ xuống, qua xương quai xanh, chảy thẳng xuống đầu ngực…

Yên Lộ đứng đần ở đó, miệng lưỡi khô khốc.

Mặc dù lúc Chung Tông lên đỉnh cũng quyến rũ lắm, nhưng cái cảnh hắn toàn thân ẩm ướt, lơ đãng mê hoặc này thật sự cũng khiến người ta chịu không nổi.

Trên ti vi vẫn đang chiếu bộ phim truyền hình “khẩu thị tâm phi”, nữ diễn viên trong phim đang hét khàn cả giọng: “Anh còn không thừa nhận anh thích cô ta! Nhìn ánh mắt anh đi! Ánh mắt anh đã bán đứng anh rồi!”

Yên Lộ rùng mình, tức khắc hồi thần. Vừa rồi như có một cái tát vang dội táng vào mặt cậu. Xoa xoa gương mặt đang nóng lên, cậu ngẩng đầu. Chung Tông nhìn cậu cười ý vị: “Cuống cà kê lên chạy, quần lót còn không mang.”

Yên Lộ xì một tiếng, quay đi muốn vào phòng tìm cái ba lô của mình. Có điều trừ chỗ phòng khách được trải thảm, chỗ khác trong nhà toàn là gạch men bóng loáng. Tựa như đang kháng nghị chuyện hai đứa dỏ hết nước lên nhà, sàn trơn đến đứng không vững. Yên Lộ trượt chân một cái, loạng choạng rồi dùng tư thế tự nhận là cool ngầu mà ổn định được cơ thể.

Sau đó, cái khắn quấn hông “soạt” rớt xuống.

Tất cả y hệt như phim truyền hình vậy đó, đui mù mắt chó.

Chung Tông phía sau phá lên cười, gần như nằm bò trên thảm.

Yên Lộ thẹn quá thành giận, quay đầu lại mắng: “Cười cái lông! Mi còn chưa nhìn thấy ông đây cởi truồng chắc!”

Nguẩy mông lắc trứng đi tới chỗ để ba lô, cậu lấy cái quần lót tứ giác mặc vào.

Thật vất vả mới nhặt lại được mặt mũi đánh rơi, Yên Lộ xị mặt ngồi xuống cánh Chung Tông, không cảm xúc giật lại điều khiển ti vi, đổi kênh, thoát khỏi bộ phim “Anh yêu người đó anh yêu người đó anh yêu người đó”. Đá đá Chung Tông vẫn còn cười, cậu bực bội, “Cười cái rắm! Massage cho ông, eo đau lưng mỏi, tính sướng xong rồi bỏ hả!”