Ngôn Hi Thành Ngọc

Chương 47




Qua năm mới Kiều Văn Trung liền đi theo một đội xây dựng, ông phải cố gắng để nuôi sống ngôi nhà này. Nhưng ông mới ra tù, không có tài chính, không có mối quan hệ, cũng không có kỹ năng, chỉ có thể dựa vào thể lực để kiếm tiền. May sao ông sức dài vai rộng, chịu được cường độ lao động chân tay cao ở đội xây dựng.

Kiều Ngôn Hi chào đón học kỳ đầu tiên sau khi phân ban. Lần chia lớp này khiến cô như cá gặp nước, thành tích không còn thứ hai, thứ ba nữa. Trong ngôi trường trọng điểm nổi tiếng toàn thành phố, thành tích của Kiều Ngôn Hi như nước thủy triểu dâng lên, ngay đến giáo viên chủ nhiệm khóa cô cũng ngạc nhiên không thôi, không biết cô nữ sinh nhỏ gầy cao này làm sao có thể lợi hại đến mức vượt hạng thứ hai tới ba mươi điểm.

Thiên phú của Kiều Ngôn Hi không bị môn học Khoa học tự nhiên trói buộc rốt cuộc bày ra triệt để. Giống như một diễn viên múa được khổ luyện nhiều năm, cuối cùng bày ra phong thái hoa lệ trên sân khấu, đẹp mắt tới nỗi làm người ta không dám rời.

Khương Thành Ngọc lại càng không cần phải nói, cậu thông minh, linh hoạt, trời sinh có khiếu trong các môn khoa học. Cậu vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo, giống như trong mắt ngoài học ra thì không nhìn thấy gì khác. Ai cũng không biết, mỗi ngày cậu đều muốn dõi theo cô gái cũng chói mắt như cậu, ánh mắt nóng rực như có thể hòa tan bất cứ vật gì trên thế gian.

Khương Thành Ngọc và Kiều Ngôn Hi, một người xếp thứ nhất Khoa Tự nhiên, một người xếp thứ nhất Khoa Xã hội. Tên hai người đặt song song trên bảng vàng, sóng vai cùng đi. Cô kiêu ngạo, cậu cũng kiêu ngạo. Bởi vì người mình yêu có thể bắt kịp bước tiến của mình, cùng mình đi về phía trước, không có điều gì vui sướng hơn.

Họ không thường gặp riêng nhau, không những những đôi yêu nhau khác cả ngày ngọt ngọt ngào ngào đến ngán. Đôi khi gặp nhau trên sân thể dục, Khương Thành Ngọc sẽ lén kéo tay Kiều Ngôn Hi, còn Kiều Ngôn Hi thì dành cho cậu nụ cười tươi sáng. Kết thúc giờ tự học buổi tối, họ sẽ bỏ lại mọi người, lén lút đến góc phòng kể lại những phiền não vừa qua, động viên tinh thần đối phương. Quan trọng nhất là, làm dịu nỗi nhớ của mình dành cho đối phương.

Đây chính là toàn bộ nội dung trong mối quan hệ của hai người, đơn giản nhưng ấm áp. Họ dùng cách thích hợp nhất để yêu nhau, không quấy rầy, không làm phiền, chỉ nhìn đối phương toát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó lén tự hào trong lòng. Có lẽ họ chưa rõ yêu rốt cuộc là gì, nhưng đã sớm học được cách quý trọng đối phương, quý trọng tình cảm của bọn họ.

Trong cuộc đời, tình yêu của chúng ta nhiều ít cũng sẽ có tiếc nuối, bởi vì khi chúng ta chưa học được cách tốt với một ai đó, làm sao để che chở cho người đó, chúng ta nói lời yêu quá sớm. Chúng ta lấy danh nghĩa tình yêu để làm những việc tổn thương đối phương, cuối cùng, khi người kia đã không còn hy vọng với bạn, rời xa bạn, chúng ta mới phát hiện, hành vi của mình ngu xuẩn đến cỡ nào, mà người vì đau lòng mà bỏ đi chỉ có thể vĩnh viễn trở thành tiếc nuối trong tuổi thanh xuân của chúng ta.

Nhưng Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc thật may mắn, họ vì áp lực cuộc sống mà trưởng thành sớm, họ cẩn thận che chở cho tình cảm không dễ mới đến của họ, chỉ sợ đối phương phải chịu chút thương tổn. Họ quý trọng tình cảm mà đối phương dành cho mình, cho nên mới có thể dắt tay nhau đi đến cuối cùng.

Học kỳ này, Kiều Ngôn Hi cảm thấy Lý Thanh hình như thay đổi, mỗi lần mình nói chuyện hay nói đùa với cô ta, cô ta đều tỏ ra lạnh lùng xa cách, hơn nữa không bao giờ chủ đông nói chuyện với mình, ngay đến gặp nhau trên đường cũng không chào hỏi. Kiều Ngôn Hi khó hiểu, cô vắt hết óc suy nghĩ cũng không rõ mình đắc tội cô ta chỗ nào. Cô cũng nói chuyện với Ngô Đình Đình và Doãn Manh Manh, họ cũng giống cô, không hiểu gì cả.

Sau đấy, cô không còn phiền não vì chuyện này nữa, nếu người ta không thích mình, cô việc gì phải dính lấy. Cô cũng có lòng tự trọng, huống hồ cô hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì.

Có điều còn có chuyện vui vẻ hơn, cô, Ngô Đình Đình và cả Doãn Manh Manh đều trong lớp trọng điểm của Khoa Xã hội, Doãn Manh Manh vui sướng quên trời quên đất. Ba người họ vốn rất tốt, giờ thì càng như hình với bóng, ngày nào Doãn Manh Manh cũng tới phòng họ, chỉ mong lập tức chuyển sang.

Còn về Tiết Đồng Hải, cậu rất không may phân vào cùng lớp với Khương Thành Ngọc, Lý Thanh cũng chung lớp với họ.

"Tiểu Khê, sao dạo này không thấy Khương Thành Ngọc?" Doãn Manh Manh vừa xúc cơm đầy miệng vừa quay sang nói chuyện với Kiều Ngôn Hi, giọng nói rõ ràng như kỳ tích. Cô ấy rất hay trêu chọc Kiều Ngôn Hi, ai bảo cuộc sống quá tẻ nhạt, cả ngày ngoài học ra cũng chỉ học, hơn thế, Lý Minh Xuyên còn không có ở bên cạnh.

"Đúng vậy, con rể phòng 509 của chúng ta đi đâu rồi?" Ngô Đình Đình cũng phụ họa.

"Ăn cơm cũng không ngăn nổi miệng các cậu!" Kiều Ngôn Hi hung dữ nói.

"Thấy chưa? Đây chính là điển hình của trọng sắc khinh bạn đó, chỉ hỏi một chút thôi đã che chở, chậc chậc." Doãn Manh Manh chép miệng, ra vẻ thương tiếc.

Ngô Đình Đình gật đầu, bộ dạng chỉ sợ người ta không biết cô ấy cùng một phe với Doãn Manh Manh.

"Không phải cậu ấy muốn chuẩn bị thi máy tính vì đó ư, phục các cậu thật, mấy hôm trước thầy hiệu trưởng còn mở đại hội tuyên bố mà." Kiều Ngôn Hi thở dài, cô thật phục hai người bạn tốt này của mình, quả nheien trời sinh bát quái.

"Cậu ấy cũng tham gia?" Ngô Đình Đình hô lên.

"Cho tớ xin, có gì đâu mà ngạc nhiên, cậu ấy không tham gia mới làm người ta ngạc nhiên, có đúng không hả Tiểu Khê?" Doãn Manh Manh cố ý lên giọng, mập mờ nhìn Kiều Ngôn Hi.

"Xem ra đã lâu không gặp Lý Minh Xuyên nên tịch mịch đúng không?" Kiều Ngôn Hi bắt đầu phản kích, cô hiểu rõ Doãn Manh Manh muốn biết suy nghĩ của mình, sao có thể không biết nói gì để cô ấy ngoan ngoãn ngậm miệng.

Quả nhiên, Doãn Manh Manh lập tức, lộ ra vẻ xấu hổ của cô gái nhỏ, so với bộ dạng giương nanh múa vuốt vừa rồi thì tưởng chừng như hai người.

Kiều Ngôn Hi vụng trộm làm tư thế "yeah" trong lòng, lại một lần nữa đánh bại hoàn toàn Doãn Manh Manh! Doãn Manh Manh mà đấu võ mồm với cô thì không phải một cấp bậc, con bé này lần nào cũng thích gây sự, có điều quan trọng chính là Lý Minh Xuyên!

"Đợi đã, hai người đừng nói gì cả, để tớ nghĩ cái." Ngô Đình Đình chen vào giữa hai người, xoa huyệt thái dương nói.

"Sao vậy? Suy nghĩ gì thế?" Doãn Manh Manh mở to mắt nhìn cô ấy, trong lòng nghĩ cậu ấy không phải học cách giả vờ ngu chứ, họ cũng có nói gì đâu mà để cô ấy suy nghĩ sâu xa như thế?

Ngô Đình Đình chuyển hướng sang Kiều Ngôn Hi, "Mấy tuần trước không phải Khương Thành Ngọc mới tham gia thi đấu sáng tạo công nghệ tỉnh sao?"

"Đúng thế." Kiều Ngôn Hi gật đầu.

"Sau đó cậu ấy lại tham gia thi đấu mánh tính toàn quốc?" Ngô Đình Đình đã có chút cứng ngắc, tên này còn là người không, tham gia một cái thôi đã mệt ghê gớm rồi mà cậu ta còn tham gia tới hai!

"Đúng thế." Kiều Ngôn Hi lại gật đầu, có gì kỳ lạ đâu. Kiều Ngôn Hi hoàn toàn không nhận thức được bạn trai nhà mình biến thái cỡ nào, cô nhìn Ngô Đình Đình như nhìn người ngoài hành tinh, trong lòng chắc chắn Ngô Đình Đình dạo gần đây gặp áp lực quá lớn nên mới cảm thấy ngạc nhiên về chuyện nhỏ "không có ý nghĩa" này.

"Oh ~ my god!" Ngô Đình Đình hoàn toàn bị, hai tay ôm đầu, mặt méo mó, "Loại người này tồn tại là để đả kích người khác mà! Sao cậu ấy có thể không có nhân tính như thế, đồng thời tham gia hai trận thi đấu!" Ngô Đình Đình không chớp mắt nhìn chằm chằm Kiều Ngôn Hi, "Tiểu Khê, tớ có xúc động muốn tiêu diệt cậu rồi đấy."

Kiều Ngôn Hi bị cô ấy làm cho mờ mịt, cô dùng ngón tay chỉ vào mình, "Tớ? Tớ thì sao?" Bị Ngô Đình Đình nói vậy, cô mới phát giác vị kia nhà mình có hơi biến thái, nhưng mà tại sao Ngô Đình Đình lại muốn tiêu diệt mình, chuyện này có liên quan gì tới mình?

Ngô Đình Đình phẫn hận lắc lư cánh tay Kiều Ngôn Hi, "Người đàn ông tốt như vậy lại bị cậu thu mất, sao số cậu tốt thế chứ hả, Khương Thành Ngọc ơi!" Ngô Đình Đình kêu rên, còn thiếu chút ngửa mặt lên trời rơi nước mắt.

Kiều Ngôn Hi dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cô dâng lên một niềm kiêu hãnh, đó là người đàn ông của cô! Cậu ưu tú như vậy, cô cũng không tự ti, cô cũng có thể giống cậu, để cậu kiêu hãnh vì cô. Cô sẽ càng nỗ lực, vượt qua, thậm chí vượt lên trước cậu!

Cô không cam lòng làm một người con gái ở phía sau lặng lẽ nhìn cậu, cô muốn cùng sánh vai với cậu đứng trên thế giới, nói cho mọi người: Cô xứng đôi với cậu! Cũng chỉ có cô mới xứng với cậu! Khi xưa, hai người bọn họ với trái tim niên thiếu yếu ớt vì cùng cảnh ngộ mà dựa dẫm vào nhau để tìm kiếm một chút ấm áp, còn bây giờ, bọn họ đã sớm thoát ra khỏi tình cảnh bi quan đó, phấn đấu vì giấc mơ của họ. Cậu khổ cực như vậy làm sao cô có thể chỉ nhìn cậu chống đỡ mọi thứ, cô không muốn, cũng không cam chịu. Cô tin vào năng lực của mình, về sau có xảy ra chuyện gì, cô cũng muốn ở bên cạnh cậu, không bao giờ để cậu phải thấy cô đơn và lạnh lẽo.