Ngọn Lửa Trước Ánh Trăng

Chương 9




Ngồi trong gian phòng đơn sơ của YunHo, JaeJoong vừa ăn mì YunHo nấu, vừa nhìn quanh bốn phía.

“Anh ở đây một mình sao ——” JaeJoong nhẹ nhàng hỏi.

“Còn có mẹ tôi nữa.” YunHo trả lời: “Bà ở căn phòng sát vách, đã ngủ rồi.”

“Ừm ——” JaeJoong gật đầu, gắp một chút mì đưa đến bên miệng YunHo: “Anh cũng ăn đi ——”

YunHo cảm thấy vô cùng xấu hổ khi được JaeJoong đút, nhưng nhìn thấy đôi mắt trong veo của JaeJoong đang nhìn mình, YunHo giống như bị đầu độc mà hé miệng ra.

Thấy YunHo ngoan ngoãn ăn, JaeJoong vui vẻ cúi đầu mỉm cười.

“Cậu phải ăn nhiều một chút ——” YunHo quan tâm nói: “Lần trước lúc ôm cậu, trên người cũng không có chút thịt nào ——”

“Vậy sau này tôi tới đây hằng ngày —— anh nấu đồ cho tôi ăn được không?” JaeJoong mong đợi hỏi.

“Tất nhiên là được —— Nhưng mà —— cậu cũng không phải đi làm sao ——” YunHo hỏi.

“Tôi rất rảnh.” JaeJoong nói qua loa: “Mỗi ngày anh đều ở trong cửa hàng đúng không ——”

“Tôi thường ở bên ngoài —— phụ trách nhập và chuyển hàng hóa, vân vân —— Mẹ tôi ở trong cửa hàng, còn có một đứa nhóc làm thuê vừa học vừa đi làm nữa ——”

“Ừm ——” JaeJoong khó hiểu hỏi: “Sao anh muốn mở loại cửa hàng này vậy —— Không phải sẽ rất khổ cực sao ——”

“Đây là sản nghiệp mà ba tôi để lại.” Trên mặt YunHo lộ ra vẻ tự hào: “Ba tôi trước đây là tổng giám đốc của khu trung tâm mua sắm, sau này công ty vỡ nợ, gia đình chúng tôi trở thành kẻ có hai bàn tay trắng, ba không buông xuôi, bắt đầu từ việc mở hàng vỉa hè, tích lũy từng chút từng chút một, rồi mở một cửa hàng nhỏ này, lúc ba qua đời, dặn tôi nhất định phải chăm sóc nó thật tốt ——”

Nghe được lời của YunHo, JaeJoong ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn YunHo: “Trong một đêm mà mất đi tất cả, anh không thể oán hận sao ——”

“Oán hận thì thứ bị mất đi có thể quay trở về được không ——” YunHo vẻ mặt bình tĩnh: “Thứ có thể thay đổi số phận, không phải sự phẫn nộ của chúng ta, mà là cắn chặt răng, nỗ lực không ngừng.”

Sự kiên cường cùng lạc quan của YunHo khiến JaeJoong cảm phục, cậu cảm thấy trái tim quanh năm băng lãnh kia đã bắt đầu dần dần tan ra: “Đây có lẽ —— chính là nguyên nhân anh có thể vui vẻ như thế nhỉ ——”

“Cậu cũng có thể vui vẻ ——” YunHo nhìn JaeJoong: “Chỉ cần cậu mở rộng cửa lòng.”

“Ở cạnh anh, tôi đã rất vui vẻ rồi.” JaeJoong lộ ra khuôn mặt tươi cười đầy mê người.

“Tôi thích nhất là nụ cười của JaeJoong.” YunHo chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của JaeJoong: “Giống như thiên thần vậy.”

“YunHo ——” JaeJoong hỏi: “Tương lai mà anh mong muốn là như thế nào ——”

“Tương lai ——” YunHo suy nghĩ: “Tôi mong rằng mình có thể xây dựng lại công ty của ba! Sau đó —— cùng người mình thích mãi mãi ở bên nhau ——”

“Người mình thích ——” JaeJoong cẩn thận hỏi: “YunHo thích dạng người gì ——”

“Tôi thích người thiện lương ——” YunHo nói.

“Thiện lương ——” JaeJoong hiểu ra: “Anh cảm thấy tôi có thiện lương không ——”

“JaeJoong tuy rằng mặt ngoài lạnh lùng, nhưng kỳ thực trong lòng chắc chắn rất thiện lương ——” YunHo cười nói.

“Vậy anh thích tôi không ——” JaeJoong thăm dò hỏi.

“Thích chứ ——” YunHo vô tâm nói: “Ở bên cạnh JaeJoong, cảm thấy rất vui vẻ ——”

Câu trả lời của YunHo khiến trái tim JaeJoong căng thẳng một chút, mặc dù không quá giống với đáp án mong muốn, nhưng JaeJoong đã rất cao hứng rồi.

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi.” YunHo bắt đầu trải chăn.

“Ừm ——” JaeJoong chậm rãi cởi áo khoác, nằm xuống ngay cạnh YunHo.

“Chúc ngủ ngon ——” JaeJoong xoay nguời sang bên phải.

“Chúc ngủ ngon ——” YunHo kéo JaeJoong vào trong lòng: “Có lạnh không ——”

“Rất ấm áp.” JaeJoong vùi mặt vào trong chăn, không muốn để YunHo nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của mình.

Rất nhanh, JaeJoong tiến vào mộng đẹp, YunHo lại không thể ngủ được.

Trên người JaeJoong tỏa ra mùi cây hương thảo nhàn nhạt, khiến YunHo không nhịn được mà đưa mặt đến gáy cậu rồi tỉ mỉ hít ngửi.

Mùi hương dễ ngửi này khiến YunHo không kìm lòng nổi mà muốn thân cận cùng JaeJoong, cánh tay ôm lấy cậu cũng bắt đầu vuốt ve trên vòng eo mảnh khảnh của JaeJoong.

Người này —— thực sự là con trai sao ——

Làm sao lại thơm như vậy ——

Vòng eo cũng nhỏ nữa ——

Chẳng lẽ cậu ấy không ăn gì cả sao ——

Sự vuốt ve của YunHo khiến JaeJoong khô nóng không yên, cậu ưm một tiến rồi xoay người lại, vừa vặn tiến vào lồng ngực của YunHo, JaeJoong vô thức rên rỉ, đầu lưỡi hồng nhạt khẽ khiếm khóe miệng đỏ phớt, nhìn thấy cạnh tượng đó, YunHo giống như bị đầu độc, không ngừng nuốt nước bọt, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi mê người của JaeJoong, chậm rãi đưa miệng mình tới gần, anh giống như muốn thử nhấm nháp cánh môi hồng nhuận kia để xem cuối cùng nó có mùi vị gì, nhưng ngay khi anh chuẩn bị muốn hôn lên thì lý trí đột nhiên ngăn anh lại, YunHo xoay đầu, hổn hển thở gấp: Trời ạ —— Mình rốt cuộc là bị làm sao vậy chứ —— Lại có loại dục vọng này đối với một người con trai —— Bình tĩnh —— Bình tĩnh ——

YunHo cố gắng hồi phục tâm tình của mình, anh đứng dậy, uống một hơi cạn sạch ly nước lạnh trên bàn, anh nằm xuống, nhìn thấy JaeJoong lộ ra phần cổ trắng nõn, anh lại bắt đầu xao động bất an, anh xoay người, khoảng cách nằm ngủ cách JaeJoong rất xa, sau đó bắt đầu tự thôi miên chính mình.

Cứ như vậy, JaeJoong chìm sâu vào giấc mộng đẹp đầy thơm ngọt, YunHo thì đếm cừu cả một đêm.