Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 384




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 384: Xoá chữ “cũ”

Bạch Nhược Hy ngồi cạnh Phương Tiểu Ngọc.

Phương Tiểu Ngọc lập tức cầm tay của Bạch Nhược Hy đặt vào lòng bàn tay, nhẹ giọng nói với Kiều Huyền Thạc: “Chúng tôi nên mua quà và đến tận nơi cảm ơn anh, tôi thực sự rất ngại khi để anh mua nhiều quà như vậy.”

Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hy và nhìn nụ cười hạnh phúc của cô, trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều.

Nói với Phương Tiểu Ngọc: “Lần này con đến đây để chính thức chào hỏi.

Nếu Tiểu Hi là con gái của cô chú, thì cháu cũng nên làm như vậy, chúng ta …”

Kiều Huyền Thạc chưa nói hết lời, Doãn Đạo đã ung dung bước xuống, nhìn trên sàn đầy những món quà giá trị với túi lớn, giọng điệu phù phiếm nói: “mua nhiều đồ như vậy, là em rể cũ tới cầu hôn sao?”

Nói xong, Doãn Đạo cầm hộp quà mở ra, liếc nhìn bên trong: “Oa, không tệ, đều là thuốc bổ mà người già rất thích.”

Doãn Chi Nguyên hạ giọng bất mãn nhắc nhở: “A Đạo, chú ý thái độ và lời nói của mình.”

Doãn Đạo đặt món quà xuống, nhướng mày nhìn Kiều Huyền Thạc: “Tôi đã rất thân với em rể cũ của mình, vì vậy tôi không cần phải khách sáo, đúng không?”

Kiều Huyền Thạc mím môi cười nói: “Đúng vậy, thật sự không cần khách sáo, chúng ta đều là người một nhà.”

Anh lại nhắc đến người một nhà, ai cũng tò mò nhìn anh, nhưng lại ngượng ngùng tự hỏi người một nhà thế nào. Sau tất cả, mọi người đều biết rằng Bạch Nhược Hy và anh đã ly hôn.

Doãn Đạo ngồi xuống ghế sô pha, khoanh chân lại, mỉm cười nhìn Kiều Huyền Thạc : “hôm nay là ngày tốt để chúng tôi nhận lại em gái mình. Không biết anh tới tham gia náo nhiệt gì vậy, em rể cũ?”

“A Đạo.” Phương Tiểu Ngọc không hài lòng liếc nhìn anh ta, và đưa một khuôn mặt lạnh lùng nhắc nhở anh.

Bạch Nhược Hy mím môi, khẽ nghiến răng nghiến lợi nhìn Doãn Đạo.

Thật là rắc rối, anh trai mới được nhận của cô luôn thích cà khịa với Kiều Huyền Thạc, nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của anh, cô sợ rằng anh ba của mình sẽ tức giận.

Kiều Huyền Thạc mỉm cười bình tĩnh.

Anh ngồi ở tư thế bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười, chậm rãi nhìn Doãn Đạo, không chút vội vàng: “Nếu theo bối phận, tôi nên gọi anh là anh vợ.”

“Được?” Doãn Đạo nhíu mày, lập tức nói thêm: “Xin hãy bổ sung thêm từ “cũ” vào.”

Bạch Nhược Hy bất lực thở dài, rũ mắt cúi đầu.

Thật sự rất trẻ trâu, hóa ra người anh trai mà cô vừa nhận lại là một người như vậy, thật khiến cô buồn cười.

Kiều Huyền Thạc nhìn Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc và nói rất lịch sự: “Con cũng nên gọi chú dì là ba mẹ giống Nhược Hy.”

“ Ý anh là gì?” Doãn Đạo đột ngột ngồi dậy, vẻ mặt cứng đờ của anh ta rất nghiêm túc trong một giây, và anh ta nhìn thẳng vào Kiều Huyền Thạc.

Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nói với vợ chồng Doãn Chi Nguyên: “Con và Nhược Hy chưa ly hôn, trước đây chúng con chỉ ly thân và không có cuộc ly hôn chính thức nào.”

Doãn Chi Nguyên bất ngờ vỗ tay và cười thích thú: “Haha, hay, hay lắm.”Phương Tiểu Ngọc cũng nhướng mày, nắm chặt tay Bạch Nhược Hy, hưng phấn nói: “ Đúng vậy, đúng vậy, tìm ở đâu ra một người con rể tốt như vậy, không có ly hôn thì tốt rồi, hai người ở bên nhau thật hoà thuận. Tối hôm nay tâm trạng thật tốt.,nhận lại con gái của mình, và một người con rể xuất sắc như vậy trong cùng một ngày.”

“Con rể, nên gọi là ba mẹ.”

“Vâng, đúng vậy.” Kiều Huyền Thạc gật đầu, khóe mắt nhắm vào Doãn Đạo.

Chỉ thấy Doãn Đạo vẫn duy trì tư thế sững sờ vừa rồi, bất động, cứng đờ như điểm huyệt, sắc mặt tối sầm đến cực điểm, lông mày cau lại thành một vòng.

Phương Tiểu Ngọc: “Con rể, mẹ muốn con gái ở nhà một thời gian, mẹ muốn bồi đắp tình cảm với con gái, được không?”

“Mẹ à, Nhược Hy muốn ở bao lâu cũng được.” Kiều Huyền Thạc đã trả lời câu hỏi của Phương Tiểu Ngọc rất lịch sự.

Phương Tiểu Ngọc mỉm cười và gật đầu.Doãn Đạo nói thẳng: “Em gái tôi nói nó không muốn rời đi, con bé muốn sống với ba mẹ và anh trai cả đời.”

Những lời này khiến sắc mặt của những người có mặt đều chìm xuống.

Kiều Huyền Thạc bất lực nhìn Doãn Đạo, nụ cười lịch sự vẫn không suy giảm.

“Này …” Bạch Nhược Hy thở dài thậm chí không muốn nói gì, không ngờ anh trai cô lại là người như vậy, ảo tưởng coi chồng như tình địch.

“Vô lý?” Phương Tiểu Ngọc lại trừng mắt nhìn anh. “Một đứa con gái sao có thể sống với cha mẹ cả đời? Dù sao thì vẫn còn trẻ, Nhược Hy có thể thường xuyên về nhà sống nhưng con bé vẫn phải sống với chồng.”

Doãn Chi Nguyên cũng ngượng ngùng cười cười: “con rể đừng để bụng, hôm nay nó có chút không bình thường, có lẽ vừa nhận em gái liền có chút vui mừng quá độ.

“Con hiểu được mà.” Kiều Huyền Thạc gật đầu.

“Hãy ăn tối ở đây. Mẹ sẽ dặn người làm chuẩn bị, và gia đình chúng ta sẽ ăn bữa ăn đoàn tụ.”

“Vâng…” Ngay khi Kiều Huyền Thạc trả lời, có tiếng bước chân ở tầng dưới sau lưng anh, và giọng nói của Doãn Nhuỵ vang lên.

“Huyền Thạc, anh tới rồi.”

Cơ thể Kiều Huyền Thạc hơi cứng lại, và nụ cười của anh ấy biến mất ngay lập tức.

Mọi người có mặt đều nhìn Doãn Nhuỵ.

Doãn Chi Nguyên nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nhuỵ, con cũng trạc tuổi Nhược Hy, sao không gọi em rể như A Đạo, đừng gọi tên như vậy.”Doãn Nhuỵ đột ngột dừng lại, cau mày nhìn mọi người có mặt, sắc mặt càng ngày càng xấu, cố gắng hết sức kiềm chế, nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Em rể? Anh ấy … không phải anh ấy đã ly hôn với Nhược Hy sao?”

“Không ly hôn, chỉ ly thân tạm thời.” Phương Tiểu Ngọc cười giải thích, nhanh chóng nhìn Kiều Huyền Thạc và hỏi: “Con rể, mặc kệ giữa con và Nhược Hy đã xảy ra chuyện gì , nhưng vợ chồng xa cách sẽ ảnh hưởng đến tình cảm. Nếu các con quyết định tiếp tục bên nhau, thì không được li thân nữa.”

Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hy, đôi mắt nóng bỏng ánh lên tia sáng dịu dàng, khẽ thì thầm: “Cửa nhà luôn mở chào đón cô ấy, và con luôn đợi cô ấy trở về nhà.”

Điều này thật là ngọt ngào, mặt Bạch Nhược Hy lập tức nóng lên, cô xấu hổ cúi đầu xuống, không dám bắt gặp ánh mắt của Kiều Huyền Thạc, có quá nhiều người ở đây, cô có chút xấu hổ.

Phương Tiểu Ngọc kéo tay Bạch Nhược Hy, cúi đầu xuống gần mặt cô, nhẹ nhàng thuyết phục: “Con gái, sau khi về nhà chồng ở có gì uỷ khuất nhất định phải về với mẹ, mẹ sẽ làm chủ cho con.

Trái tim Bạch Nhược Hy bỗng ấm áp, mỉm cười gật đầu, nhìn Phương Tiểu Ngọc rất cảm động: “Dạ, con biết rồi mẹ.”

Cảm giác yêu thương này, nửa đời đầu cô chưa từng được hưởng.

Lúc này, cảm giác thật là không chân thật.

“Nếu con bị ức hiếp mẹ sẽ đứng về phía con vô điều kiện, đừng sống xa nhau quá lâu sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, con ở với mẹ được một thời gian thì con đi về nhà với con rể.”

“ Vâng, con hiểu rồi mẹ.” Bạch Nhược Hy cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng.

Doãn Nhuỵ thu lại đôi mắt lạnh lùng gớm ghiếc của mình và sải bước về phía chiếc ghế sô pha, cô ngồi cạnh Doãn Chi Nguyên, ôm cánh tay ông làm nũng: “Ba, con sinh sau Nhược Hy 2 ngày, còn chưa chắc là con gái của An Hiểu, hay là để con làm em gái đi, con thích làm em út.”