Boss Là Nữ Phụ

Chương 505: Ảnh hậu hạng nhất (14)




Thời Sênh luôn cảm thấy câu trả lời đó của Cố Trì có gì đó không bình thường.

Chiếc xe đó không phải là phiên bản đặc biệt gì, tuy rằng ngoài đường không phải tùy ý tiện tay bắt lấy được một cái, thế nhưng cũng không phải khó gặp.

Tại sao Cố Trì lại thấy nó không vừa mắt chứ?

Hơn nữa biểu hiện của cậu ta bây giờ so với lúc trước cô gặp phải khi ở cùng với Tiền Phong hoàn toàn khác nhau.

Con người này đúng là cổ quái.

# Người đàn ông nhà mình đúng là luôn biết thay đổi phong cách#

Cố Trì ngoài phản ứng chậm ra, những việc khác đều không có vấn đề gì. Bạn hỏi, cậu ta trả lời, có điều bạn phải chờ mất một lúc.

Hơn nữa, cậu ta không chủ động nói chuyện.

Cho nên đến khi Lâm Trạch Nam tiếp nhận vặn hỏi xong, cuối cùng chuẩn bị đổi địa điểm thì Thời Sênh vẫn chưa hỏi được mấy thông tin có tác dụng.

Những người khác rời khỏi lô ghế trước, Lâm Trạch Nam chờ Cố Trì đứng dậy.

Cố Trì kéo theo Thời Sênh, Thời Sênh nhìn cậu ta.

“Đi cùng đi.”

Lâm Trạch Nam nhìn Cố Trì vô cùng kinh ngạc. Dường như hết sức ngạc nhiên với hành động của cậu ta.

“Đi đâu?”Muộn như thế này vẫn còn đi lung tung ở bên ngoài, Trần Nguyên mà biết được chắc chắn sẽ giam cô lại.

Lúc Cố Trì vặn vặn cổ, có tiếng răng rắc phát ra. Cậu ta dừng lại, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Đỉnh núi.”

Lâm Trạch Nam bổ sung, “Lát nữa bọn em có cuộc thi đấu, lão đại muốn đi.”

Cố Trì gật gật đầu đồng ý sau đó đứng dậy đi ra khỏi lô ghế.

Thời Sênh cả khuôn mặt thẫn thờ.

Trò chơi gì vậy?

Tên nhân vật phản diện này…

Cuộc sống về đêm của mấy vị đại gia không phải trên giường thì sẽ là đi tìm các hoạt động kích thích.

Đua xe chính là một trong những loại đó.

Thời Sênh vừa ra khỏi câu lạc bộ liền nhận được cuộc gọi của Trần Nguyên, bảo cô đi đến một bữa tiệc.

“Cái đó… tôi có một bữa tiệc, không thể đi cùng hai người được rồi.” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch Nam, “Hẹn hôm khác nhé.”

“Hả?” Lâm Trạch Nam vẻ mặt thất vọng, “Nữ thần không đi nữa à…”

Cố Trì đứng ở một chỗ xa xa, hơi hơi nghiêng đầu. Đứng xung quanh cậu ta là mấy gã thanh niên lúc nãy, không biết đang nói gì với cậu ta.

Điện thoại của Trần Nguyên giục như có người sắp chết vậy, Thời Sênh thu lại tầm nhìn, “Ừm, đi trước đây. Giúp tôi nói một tiếng với Cố Trì.”

“Vâng, nữ thần, nữ thần đi đường cẩn thận.” Lâm Trạch Nam không nỡ vẫy vẫy tay.

Đến khi Thời Sênh đi khỏi, Lâm Trạch Nam mới đập đập trán, vẻ mặt phiền muộn, “Lại quên chụp ảnh chung rồi.”

Cố Trì trông thấy Lâm Trạch Nam một mình đi đến, hơi cau mày, “Cô ấy?”

“Nữ thần nói là có một bữa tiệc, đi trước rồi.” Lâm Trạch Nam gãi gãi đầu, “Lão đại, anh với nữ thần…” Có chuyện gì vậy?

Cố Trì tiến đến bên cạnh xe, mở cửa, lên xe, đóng cửa.

Lâm Trạch Nam nhìn mấy người còn lại nhún nhún vai. Cậu ta chính là không biết giữa lão đại và nữ thần là quan hệ gì mà!

Những người khác cũng tự lái xe của mình, Lâm Trạch Nam lên chiếc xe Cố Trì vừa lên, giữ chức vụ lái xe.

Lúc lên xe nhìn thấy Cố Trì đang nhắn tin. Cậu ta vô thức nhìn chằm chằm còn chưa nhìn rõ thì màn hình đã tắt.

Cố Trì chậm chạp quay đầu: “Quay về.”

“Quay về? Không đi nữa sao?” Lâm Trạch Nam vô cung kinh ngạc.

Lúc nãy còn bình thường mà, tại sao mới có một lúc đã lại không đi là thế nào?

Cố Trì cúi đầu xuống không nói lời nào.

Lâm Trạch Nam lấy điện thoại ra gọi điện cho những người ở phía sau rồi lái xe đưa Cố Trì về nhà.



Bữa tiệc mà Trần Nguyên bảo Thời Sênh tham gia tất nhiên không phải là một bữa tiệc thông thường, đến tham dự đều là những nhân vật lớn.

Thế nhưng bữa tiệc này không chỉ đơn thuần là chỉ đến để ăn mà còn phải làm những việc khác. Cô là ảnh hậu nên có thể tránh được những việc đó, những người khác mời rượu cô xong, cô chỉ cần ngồi là được.

Mấy người nghệ sĩ khác lại không được may mắn như vậy, bị chuốc rượu, bị sờ soạng.

Thời Sênh lặng lẽ quan sát những người nghệ sĩ đó chỉ vì để leo lên địa vị cao mà cho dù trong lòng có khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ, làm bộ làm dạng.

Tất nhiên cũng có những người thà chết cũng không chịu làm vậy.

“Choang!”

Thời Sênh ngước mắt lên nhìn, có lẽ là một người mới debut, ôm mặt khóc nức nở.

“Ta đã có lòng tốt cô lại còn không thèm nhận, coi bản thân mình là cái gì, giả bộ thanh cao cái gì.” Ngồi bên cạnh cô gái là một nhà đầu tư, lúc này cả khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường nhìn cô gái đó.

Những cô gái mới vào nghề như vậy đều ôm trong mình một mộng tưởng, cho rằng có thể thực hiện được giấc mộng đó nhưng ngược lại họ lại không hề biết đến sự bẩn thỉu của giới này.

Ở trong giới này phải trải qua rất nhiều gian khổ, hoặc là bị chà đạp xuống tận bùn đen, địa vị thấp kém hèn mọn. Hoặc là thuận lợi lên như diều gặp gió, hát vang tiến mạnh. Hoặc là không thể chịu đựng được quy tắc trong giới, mộng tưởng tan vỡ, ôm nuối tiếc cả đời.

Người có thể dùng năng lực của bản thân để leo lên được vị trí cao nhất lại vô cùng vô cùng ít.

Người trong giới đều nói Nguyên chủ tự dựa vào năng lực của bản thân, nhưng trên thực tế nếu như không có sự thu xếp bí mật của Lam gia, cô cũng không có cách nào có thể đứng ở vị trí này.

Nữguyên chủ không hiểu, nhưng ngược lại Thời Sênh biết rất rõ.

Cô gái đó bị gã nhà đâu tư kia xềnh xệch lôi đi.

Thời Sênh lắc đầu, sau này những bữa tiệc như thế này vẫn là nên đẩy cho Trần Nguyên đi thì tốt hơn, nhìn là thấy nhức mắt không chịu được.

“Lam tiểu thư, trong tay tôi gần đây có môt bộ phim cần quay, không biết Lam tiểu thư có thời gian không?”

Vốn dĩ ngồi bên cạnh Thời Sênh là một cô gái, cô chỉ vừa mới xem kịch một lát, không biết từ lúc nào đã bị đổi thành một người đàn ông.

Tướng mạo bình thường, từ đầu đến chân đều hiện lên sự dung tục và háo sắc.

Thời Sênh liếc ông ta một cái, “Lý tiên sinh, có kịch bản có thể liên hệ người quản lý của tôi.”

“Lam tiểu thư, kịch bản này chính là dự án lớn của năm tới, rất nhiều người tìm đến tôi đều không lấy được…”

“Ồ, lịch trình của tôi cũng rất kín.” Thời Sênh đứng dậy, vẻ mặt chế giễu, “Nếu Lý tiên sinh đã có kịch bản hay như thế, vậy thì để lại cho người cần nó đi.”

Lại dám muốn lấy quy tắc ngầm áp dụng lên đầu cô, coi cô là mấy tiểu minh tinh mới vào nghề hay là đã ăn phải gan hùm không biết sợ là gì nữa?

“Lam tiểu thư.” Lý Kiệt đưa tay kéo Thời Sênh lại, sắc mặt khó chịu, “Tuy rằng bây giờ cô có địa vị cao, nhưng suy cho cùng cô lại không có thế lực chống lưng. Ở trong cái giới này, không có thế lực chống lưng quả thật không thể được.”

Thời Sênh cảm thấy bản thân bị một tên dâm loạn háo sắc kéo tay, toàn thân không thể chịu nổi, cầm cốc đồ uống bên cạnh hất lên người Lý Kiệt.

“Lam Thâm!” Lý Kiệt giận tím mặt mày, đưa tay lên lau mặt, “Cô có tin chỉ cần tôi nói một câu là có thể khiến cô không thể nhận được kịch bản nào nữa không.”

Tiếng động bên này làm cho cả căn phòng bỗng nhiên im lặng. Tất cả mọi người dồn ánh mắt nhìn về phía bọn họ.

Trong giới này, Lý Kiệt cũng được liệt vào loại người có tiền, quen biết nhiều, mưu mẹo nhiều, không phải là người có thể tùy tiện đắc tội.

Nhìn thấy một ảnh hậu không có thế lực chống lưng, nói những câu áp đảo đối phương cũng là chuyện bình thường.

Thời Sênh nhân cơ hội rút lại tay mình, vẻ mặt ghét bỏ, “Người như anh lại dám đòi giao dịch quy tắc ngầm với tôi sao? Đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ trước rồi quay lại xếp hàng đi!”

Đừng nói là sau lưng cô có Lam Thị nâng đỡ, cho dù là không có, cô cũng không sợ cái tên háo sắc này.

Câu nói này của Thời Sênh quả thực có chút hiểm độc. Bị chê bai về ngoại hình như vậy, lại còn ở trước mặt bao nhiêu người, Lý Kiệt có chút không giữ được thể diện.

“Lam Thâm, không dễ dàng gì cô có thể trèo lên đến địa vị này, lẽ nào lại muốn hủy hoại nó trong chốc lát như vậy sao? Tôi cho cô thêm một cơ hội cuối cùng, theo tôi, tôi nâng đỡ cô.”

“Bây giờ đang là buổi tối, đừng có vội nằm mơ.” Thời Sênh cười khẩy, “Tôi chỉ cần gẩy gẩy ngón tay người muốn đến nâng đỡ tôi còn không đếm xuể. Tại sao tôi phải đi lựa chọn một người ngoại hình xấu xí như anh, để cho tự bản thân bị ngột ngạt à? Lý tiên sinh, đừng cho rằng anh rất giỏi, trong cái giới này anh chẳng là cái thá gì cả.”

Lý Kiệt bị chọc tức đến muốn đánh Thời Sênh. Người phụ nữ này, có lòng tốt lại còn không chịu nhận, thật sự coi mình là một ảnh hậu thì giỏi giang lắm à.

Thời Sênh ra tay trước, một chân đạp thẳng vào bụng của Lý Kiệt. Cả người Lý Kiệt ngã nhào về phía sau. Hắn ta nắm lấy cạnh bàn, kéo theo một bàn đầy rượu và thức ăn đều ập xuống theo.

Tiếng đổ vỡ loảng xoảng, đồ vật rơi đầy trên mặt đất.

Lý Kiệt bị giội ướt từ đầu đến chân, vô cùng khốn đốn.