Boss Là Nữ Phụ

Chương 519: Ảnh hậu hạng nhất (28)




Thời Sênh đã từng biết Cố Hạo qua báo chí. So với trên báo, Cố Hạo ngoài đời còn anh tuấn, tiêu sái hơn, khí thế thực kinh người.

Hai người gặp nhau ở quán café cách nhà của Lam Thanh không xa. Sắp sang năm mới nên khách trong quán cũng không đông lắm.

“Thật xin lỗi, giờ này rồi mà còn quấy rầy Lam tiểu thư.” Thái độ của Cố Hạo rất khiêm tốn.

Thời Sênh nhướng mày, cô còn tưởng Cố Hạo tới dằn mặt cơ đấy.

“Cố tiên sinh có chuyện gì thì mời nói.”

Cố Hạo đánh giá cô gái đối diện một chút, là một người xinh đẹp, lúc đối mặt với hắn cũng rất tự nhiên, không hề tỏ ra muốn lấy lòng hay sợ hãi.

“Tiểu Trì đang ở chỗ cô phải không?”

Vốn hắn muốn tới thăm Cố Trì, nhưng tới đó lại phát hiện không có ai ở nhà.

Cố gia đã sớm nhận được tin Cố Trì và Thời Sênh ở bên nhau, nhưng bọn họ cũng không dám nhúng tay vào.

Hơn nữa, Cố Trì cũng từng gọi điện nói với bọn họ rằng không được điều tra gì về Lam Thâm.

Vậy nên, đến giờ họ mới chỉ biết Lam Thâm là đại tiểu thư của tập đoàn Ngự Đằng, là diễn viên, người sống khá được nhưng gần đây lại có khá nhiều điều tiếng.

“Ừm.”

Cố Hạo hít sâu một hơi. “Lam tiểu thư, cô và Tiểu Trì chắc cũng đã ở bên nhau một thời gian rồi, tôi có lời muốn nói thẳng.”

“Mời nói.”

“Trước tiên, tôi muốn hỏi Lam tiểu thư một câu, cô lấy mục tiêu gì để ở bên Tiểu Trì?”

Thời Sênh bưng café lên, nhấp một ngụm nhỏ, sau khi buông chén xuống mới nhẹ giọng nói: “Gắn bó suốt đời.”

Cố Hạo gật đầu: “Nếu đã như thế, vậy Lam tiểu thư có thể nghe người làm anh này nói vài câu, hy vọng cô không chê tôi lắm lời.”

Cố Hạo nói rất lâu, câu nào câu nấy đều là tràn đầy lòng quan tâm dành cho Cố Trì, dùng lời nói của một người anh trai chứ không phải tổng tài của tập đoàn Hoàn Vũ để đối thoại với Thời Sênh.

“Lam tiểu thư, những lời tôi vừa nói, hy vọng cô có thể hiểu rõ. Nếu cô có thể tiếp tục kiên trì với tình cảm này, nhà họ Cố sẽ không ngăn cả hai người.” Cố Hạo đứng dậy, hơi cúi đầu, “Cuối cùng, xin phép làm phiền tới Lam tiểu thư một chuyện, ngày mai, nếu có thể, hy vọng Lam tiểu thư có thể mang Tiểu Trì về nhà, cũng coi như… ra mắt Cố gia.”

Cố Hạo nói tới trình độ này tức là đã thừa nhận thân phận của Thời Sênh rồi.

“Tôi sẽ cố gắng.” Muốn Cố Trì nghe lời cô, vậy chắc cô phải hết sức dỗ dành mới được.

“Vậy làm phiền Lam tiểu thư giúp tôi chào hỏi một câu với Lam tiên sinh, ngày khác tôi sẽ tự mình tới cửa vấn an.”

Cố Hạo rời khỏi quán café, thở phào một hơi, trợ lý giương ô ra, “Cố tổng.”

“Đúng là một cô gái rất được.” Cố Hạo nhẹ giọng nói, “Tiểu Trì thích thì chúng ta cũng phải chịu, về nhà thôi.”

Trợ lý đi theo bên cạnh Cố Hạo, lo lắng hỏi: “Liệu tiểu thiếu gia có trở về không?”

“Chắc là sẽ về.” Cô gái kia có thể kéo Cố Trì tới đây thì có lẽ việc đưa Cố Trì về nhà cũng không phải điều gì khó khăn.



Lúc Thời Sênh trở về, Lam Thanh và Cố Trì đang uống rượu với nhau.

Tửu lượng của Lam Thanh bình thường, tửu lượng của Cố Trì cũng rất được. Đến khi Lam Thanh gục rồi, hắn vẫn không hề có chút biểu hiện say nào.

Còn hai tiếng nữa mới tới giao thừa.

“Vì sao anh không muốn về nhà?” Thời Sênh rúc trong lòng Cố Trì, nhìn chương trình giao lưu cuối năm trên ti vi.

Con người Cố Hạo rất khá, cũng đối xử tốt với Cố Trì, tâm tình của cô đang tốt nên coi như giúp bọn họ một chút đi.

Nhưng điều kiện tiên quyết phải là Cố Trì nguyện ý về nhà.

Cô sẽ không ép hắn làm bất cứ chuyện gì.

Cố Trì cúi đầu, mân mê ngón tay của Thời Sênh, tiếng cười trong ti vi truyền ra khắp căn phòng.

Đến khi một tiết mục chấm dứt, Cố Trì mới chậm rãi trả lời: “Nhìn thấy bọn họ vui vẻ, anh cảm thấy không quen.”

Hắn không thể lý giải được tình cảm của bọn họ, cho nên mỗi lần như thế, hắn đều cảm thấy không thể thích ứng nổi.

“Em cùng anh về nhà nhé?”

Cố Trì hơi nghiêng đầu.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi một chút, “Về một chút thôi, nếu không thích thì chúng ta lập tức rời đi.”

Cố Trì thở nhè nhẹ, chương trình cuối năm vẫn tiếp tục từ tiết mục nọ sang tiết mục kia.

“Ở nơi nào có em thì nơi đó đều tốt.”

Thời Sênh: “…”

#đối tượng luôn muốn thả thính mình, làm sao bây giờ#



Khu nhà cổ của nhà họ Cố.

Lúc này đèn đuốc sáng trưng, có trẻ con bắn pháo bông lên trời, người lớn ngồi trong biệt thự nói chuyện, không khí cũng không quá vui mừng.

Chỉ còn mười phút nữa sẽ sang ngày mới.

8 phút…

5 phút…

3 phút…

1 phút…

Tiệc giao thừa bắt đầu đếm ngược…

“Lão tiên sinh, tiểu thiếu gia đã về.” Quản gia vội vàng chạy từ bên ngoài vào, quanh thân vẫn đầy khí lạnh.

Nhưng mọi người trong nhà đều không cảm thấy lạnh.

“Ông nói ai?” Cố lão gia đang ngồi ở ghế chủ tọa kích động đứng bật dậy, “Tiểu Trì về nhà ư?”

“Vâng, vâng, tiểu thiếu gia đã về rồi.”

“Mau mau mau.” Cố lão gia vội vàng đi ra ngoài.

“Ông, ông đi chậm thôi.” Cố Hạo vội vàng đỡ lấy Cố lão gia.

Một đám người vây quanh Cố lão gia đi ra ngoài cửa biệt thự.

Ti vi phía sau vẫn đang không ngừng đếm ngược.

“Ba… hai… một… Chúc mừng năm mới!”

“Bùng!” Pháo hoa nở rộ ngay trên đỉnh đầu mọi người.

Bọn trẻ con reo hò ầm ĩ, tiếng cười vang vọng. Người bên ngoài biệt thự cũng đang chậm rãi đi vào.

Thời Sênh biết nhà họ Cố rất lớn, nhưng vừa thấy nhiều người thế này, cô vẫn cực kỳ kinh ngạc.

Cố Trì im lặng đứng bên cạnh cô, ánh mắt cũng dừng trên người cô mà không nhìn người nhà.

“Là tiểu thư nhà họ Lam.” Cố Hạo thấy ông nội mình tò mò nhìn Thời Sênh thì lên tiếng nhắc nhở, “Tiểu Trì rất thích cô ấy.”

“Tiểu Trì thích là được rồi, mau gọi hai đứa vào đi.” Thanh âm của Cố lão gia gần như nghẹn ngào.

Cố Hạo bảo người bên cạnh dìu ông lão Cố, đi vài bước tới trước mặt bọn Thời Sênh.

“Tiểu Trì, chào mừng em về nhà.” Cố Hạo đưa tay muốn ôm lấy Cố Trì nhưng hắn lại tránh đi.

Hắn hờ hững nhìn Cố Hạo, trong đôi mắt nở rộ ánh sáng pháo hoa nhưng đáy mắt lại yên tĩnh, xám xịt.

Thời Sênh vỗ nhẹ lên tay hắn.

Cố Trì liếc nhìn Thời Sênh một cái, lại nhìn vẻ mặt hơi thất vọng của Cố Hạo. Hắn thong thả tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng ôm lấy anh trai mình.

Rất nhanh, gần như vừa chạm vào đã lại buông ra.

Cố Hạo kinh ngạc nhìn Cố Trì một cái, sau đó là mừng rỡ như điên.

“Bên ngoài trời lạnh, Tiểu Trì, mau vào nhà đi. Lam tiểu thư, mời vào.”

Vừa rồi Cố Trì ôm Cố Hạo, tất cả mọi người đều nhìn thấy, cơ hồ vẻ mặt của mọi người đều không khác Cố Hạo là bao.

Kinh ngạc, vui mừng, sung sướng…

Bên ngoài trời đúng là rất lạnh, một đám người cũng không ở ngoài nói chuyện nữa mà kéo nhau vào trong nhà.

Quản gia mang cho Thời Sênh và Cố Trì một chung trà nóng.

“Lam tiểu thư, tôi giới thiệu với cô một chút.” Cố Hạo thấy mọi người tò mò nhìn Thời Sênh thì lập tức đứng ra, “Đây là ông nội của tôi…”

“Ông Cố, chào ông.” Thời Sênh lấy từ trong túi xách to đùng của mình ra một cái hộp, ngoan ngoãn chúc Tết, “Chúc mừng năm mới, ông Cố.”

“Ngoan ngoan ngoan.” Cố lão gia cười nhận lấy cái hộp trong tay Thời Sênh, “Cháu gái có lòng quá. Cố Hạo, tới thư phòng lấy cái vòng tay Tử Cẩm ra đây cho ông.”

Mấy người phụ nữ có mặt đều hơi biến sắc. Thừa dịp Cố lão gia lôi kéo Thời Sênh nói chuyện, họ lặng lẽ rời khỏi vị trí của mình, lúc quay về, trên tay đã có nhiều thêm một chút đồ.

Thời Sênh cảm thấy may mắn là trong không gian của cô có rất nhiều đồ, nếu không nhiều người thế này, cô thật sự không thể tặng quà hết được.