Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 244




45244.Thủy Tinh ngơ ngác nhìn Bắc Minh Phong, ngay sau đó, nhếch mép, cười lạnh lùng “Bắc Minh Phong, anh cảm thấy anh bù đắp rồi sao? Anh có thể để Lăng Tuyết biến mất, anh có thể cho quá khứ quay lại được không?” Cho dù Lăng Tuyết đi rồi, quá khứ của anh và Lăng Tuyết cũng không thể thay đổi, xin lỗi, tình cảm của cô phải sạch sẽ, cô không thể chấp nhận việc đó.

Trái tim Bắc Minh Phong rơi xuống đáy thung lũng, đây là những việc anh không thể làm được. “Anh biết anh không thể bù đắp được, xin lỗi, cảm ơn em có thể đến giúp anh chăm sóc Ý Ý” giọng nói chán nản của anh phát ra từ sâu trong cổ họng.

“Tôi thích Ý Ý, hơn nữa trẻ con vô tội” Thủy Tinh cầm dĩa lấy Mỳ Ý đút cho Ý Ý ăn.

Bắc Minh Ý chỉ đặc biệt ngoan khi ở cạnh Thủy Tinh, cậu bé còn bắt chước bộ dạng của Thủy Tinh, lấy mỳ đút cho Thủy Tinh ăn.

Thời gian tốt đẹp luôn luôn trôi qua rất nhanh, Thủy Tinh và Ý Ý dùng xong bữa, liền dẫn Ý Ý đi bắt châu chấu và bọ rùa nhỏ ngoài vườn, còn Bắc Minh Phong đảm nhiệm công việc rửa bát. Thủy Tinh dạy Bắc Minh Phong gọi tên côn trùng và tên các loài chim, giọng nói non nớt của Bắc Minh Ý nói những tên đó, hơn nữa nói một lần là nhớ, được một lúc, Thủy Tinh cảm thấy đứa bé hoàn toàn không có trở ngại gì, ngược lại còn rất thông minh. Nhưng tại sao Bắc Minh Ý lại không chịu nói chuyện với người nhà cậu bé? Làm cho tất cả mọi người trong nhà đều tưởng rằng cậu bé bị trở ngại tâm lý.

“Ý Ý, nói cục cưng nghe, mẹ con có tốt với con không?” Dường như nhắc đến vấn đề làm Bắc Minh ý không vui, khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé cau lại.

“Không thích bà ấy” cậu bé đơn giản nói ra bốn từ.

Trái tim Thủy Tinh đột nhiên trĩu xuống “Nói với cô, sao con không thích mẹ?

Bắc Minh Ý mím đôi môi bé nhỏ lại, hai mắt to tròn lộ ra ánh mắt căm hận.

Thủy Tinh ngạc nhiên nhìn ánh mắt Bắc Minh Ý, đây tuyệt đối không phải ánh mắt một đứa bé 5 tuổi nên có.

“Ý Ý, cô là cục cưng của con, con phải nói thật với cục cưng, phải không nào? Nói với cục cưng đi!” Cô truy hỏi.

“Bà ta là phù thủy, đâm con, cho con uống thuốc độc” Bắc Minh Ý nói.

Giống như sấm vang nổ trong đầu Thủy Tinh “Bà ta đâm con? Cho con uống thuốc độc?”

“Cô không tin thì thôi.” Ánh mắt Bắc Minh Ý rủ xuống, thì thầm nói xong, liền quay đầu đi ra bãi cỏ bắt châu chấu.

Trái tim Thủy Tinh đau nhói đến khó chịu, có thể thấy bao nhiêu người không tin lời Bắc Minh Ý nói, nên cậu bé cảm thấy sẽ không có ai tin cậu bé. Cô đuổi theo, ôm lấy thân hình nhỏ bé của Bắc Minh Ý “Ý Ý, cô tin con!”

Bắc Minh Ý ngạc nhiên ngước mắt nhìn Thủy Tinh “Cô thực sự tin con sao?”

“Ừm. Cô thực sự tin con. Là Lăng Tuyết không tốt với con, nói cho cô biết cô ta lấy gì đâm con?”

“Cầm kim, con nói hoặc là khóc, bà ấy liền lấy kim đâm con. Cục cưng! Cô sẽ giữ bí mật cho con chứ? Bà ấy sẽ nhốt con vào phòng tối.” Bắc Minh Ý nói.

Nỗi đau cuộn lấy trái tim Thủy Tinh, đau tột đỉnh, không hiểu Lăng Tuyết tại sao lại độc ác như vậy, lại dám ra tay với chính con mình “Sẽ, cô sẽ giữ bí mật cho con! Ý Ý, con yên tâm, sau này cô sẽ không để con bị bắt nạt nữa!” Cô đau lòng sờ sờ đứa bé gầy yếu.

Thế thì chúng ta móc tay” Bắc Minh Ý giơ ngón tay nhỏ bé của mình ra.

“Được, chúng ta móc tay, một trăm năm cũng không được thay đổi” Thủy Tinh nói.

“Vậy con sẽ nói với cô một bí mật nữa, người bắt cóc con là người Lăng Tuyết tìm. Bà ta cố ý mở cửa cho con, nếu như con muốn đi, có thể rời khỏi nhà Bắc Minh. Con nghe thấy bọn bắt cóc nói với bà ta. Con có thể nghe ra giọng của bà ta, bà ta bắt bọn bắt cóc cầm tiền, để giết con. Cục cưng, con có thể theo cô không? Con muốn ở cùng cô” Bắc Minh Ý nói.

Trái tim Thủy Tinh đập rơi nhịp, Lăng Tuyết lại tìm người giết con trai mình.

“Con có thể theo cô, sau này cô sẽ chăm sóc cho con”.

Bắc Minh Phong đi đến “Đang nói chuyện gì đấy? Ý Ý, phải đi ngủ trưa rồi” Tay anh xoa xoa đầu con trai mình, có chút buồn bực, Bắc Minh Ý bá chiếm thời gian bên nhau của anh và Thủy Tinh.

Tôi đưa nó vào ngủ trưa” Thủy Tinh nắm lấy tay Bắc Minh Ý, đưa cậu bé đi vào phòng ngủ trưa. Bắc Minh Ý rất nghe lời, tắm gội không cần làm cho, tự mình đều biết làm”. Thủy Tinh lúc này mới phát hiện ra, hóa ra trở ngại tâm lý và không chịu nói chuyện của Bắc Minh Ý, đều là giả vờ, không thể không nói, đứa bé này rất thông minh, nhỏ thế này đã biết dùng cách này để bảo vệ sự an toàn của bản thân. Cô dỗ dành Bắc Minh Ý ngủ, Bắc Minh Ý đáng yêu giống như vật cưng, nằm bò trên người cô, nghe cô kể chuyện trước khi ngủ. Đây là lần đầu tiên Thủy Tinh kể chuyện cho trẻ con nghe, suýt nữa cô đào hết những chuyện hồi nhỏ cô được nghe ra kể cho Bắc Minh Ý. Đã không biết mình kể bao nhiêu chuyện, Bắc Minh Ý mới ngủ say. Cô nhẹ tay đắp chăn cho Bắc Minh Ý, đi ra khỏi phòng ngủ, đi tìm Bắc Minh Phong.

Trong phòng chiếu, Bắc Minh Phong ngồi nhâm nhi ly rượu vang, xem hình ảnh chiếu trên màn chiếu, đó là bữa tiệc sinh nhật anh, bữa tiệc có rất nhiều người, đương nhiên anh cần tìm chỉ có một người giống như cái đuôi bám theo anh.

Thủy Tinh đi vào phòng chiếu, liền nhìn thấy mình trên màn chiếu “Rất nực cười phải không? Năm đó anh ghét tôi như vậy, nhưng tôi còn đuổi theo anh không buông”.

Bắc Minh Phong nghe thấy tiếng phụ nữ sau lưng, dốc hết ly rượu vào mồm mình “Nếu như có thể bắt đầu lại lần nữa, anh sẽ nắm tay em, dẫn theo em từ một tuổi đến trăm tuổi. Để em quay đầu là có thể nhìn thấy anh, mở mắt ra cũng có thể nhìn thấy anh, trong giấc mơ vẫn là anh”

Môi Thủy Tinh ngập trong nụ cười đau khổ, đời người mãi mãi không có đường quay lại để đi”.

“Nếu như tôi nói Lăng Tuyết không tốt với Ý Ý, anh có tin không?”

Bắc Minh Phong sững sờ, anh quay đầu lại nhìn Thủy Tinh “Sao em lại nói như vậy? Lăng Tuyết rất thương Ý Ý, nhưng vì trở ngại tâm lý trong Ý Ý, Ý Ý không thân với Lăng Tuyết”

“Thật sao? Thế anh có bao giờ hỏi Ý Ý, tại sao nó không gần gũi với Lăng Tuyết không?” Thủy Tinh hỏi.

“Không có. Lòng nó có trở ngại, cũng không thân thiết với anh” Bắc Minh Phong nói.

“Ý Ý nói Lăng Tuyết đánh nó, anh tin không?” Thủy Tinh tiếp tục hỏi.

“Không thể nào, Lăn Tuyết che chở nó như bảo bối, lúc nhỏ, đều không để cho người giúp việc mang. Nhưng, Ý Ý có trở ngại tâm lý, nó có thể sẽ tưởng tượng ra những việc chưa từng xảy ra, nó nói với anh trong phòng có quỷ, còn nói quỷ đánh nó. Làm sao lại có quỷ được, em nói có phải không?” Bắc Minh Phòng bất lực lắc lắc đầu, đó là vài lần rất ít con trai anh nói chuyên với anh.

Thủy Tinh mím chặt môi, là vì bác sĩ nói Bắc Minh Ý có trở ngại tâm lý, nên bọn họ đều không tin Bắc Minh Ý, mà Bắc Minh Ý chỉ có thể giả vờ mình không biết nói. “Nếu như anh nghĩ như vậy, thì cứ nghĩ như vậy đi” Cô chán không thèm giải thích với Bắc Minh Phong, giống như sự lựa chọn của Bắc Minh Ý, giải thích không thông, chỉ có thể giả ngốc tự bảo vệ mình. Nếu như cô nói ra sự thật, Đào Dung chỉ có thể nói cô bịa đặt làm hại gia đình bà. Buổi tối, cô trông Bắc Minh Ý ngủ không dám rời khỏi, chỉ sợ Bắc Minh Phong đưa Bắc Minh Ý về nhà, Bắc Minh Ý lại bị Lăng Tuyết ngược đãi. Cô ngủ cùng Bắc Minh Ý đến lúc tự nhiên tỉnh, đưa nó đi súc miệng, ăn bữa sáng của Bắc Minh Phong. Đột nhiên, điện thoại cô reo lên, là Diệp Phi gọi đến cho cô.

“Thủy Tinh! Cậu về bệnh viện ngay! Nhanh lên! Xảy ra chuyện rồi!”

Thủy Tinh sợ hãi, tim đập thình thịch, vội vàng tạm biệt Bắc Minh Phong, chạy về bệnh viện, không biết George xảy ra chuyện gì rồi..................................