[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 23: Khai Đuôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời tối, Kỷ Vân Hòa dự định sẽ đi thăm Trường Ý một chút. Mà nàng vừa ra khỏi tiểu viện, ngoài cửa đã có hai ngự yêu sư cản nàng lại: “Hộ pháp, cốc chủ muốn mấy ngày nay người nghỉ ngơi thật tốt nên hi vọng người đừng phụ tâm ý này của cốc chủ.”

“Ở trong phòng nằm đến mệt rồi, ta muốn ra ngoài đi dạo cũng xem như là nghỉ ngơi rồi.” Nàng gạt tay một người ra, rảo bước về phía trước, hai người kia lại tiến lên một bước, đem nàng ngăn lại.

“Hộ pháp, ý của cốc chủ là, muốn người ở trong nhà nghỉ ngơi là được rồi.”

Nàng chuyển mắt liếc hai người một cái, trong lòng cười lạnh, chỉ nói lão hồ ly Lâm Thương Lan lòng dạ hẹp hòi, lão ta chắc hẳn ghi hận với yêu cầu của nàng hôm nay trước đại điện, cho nên phái người đến quản thúc nàng, buộc nàng ở trong phòng.

“Vậy theo ý của cốc chủ, ta nên nghỉ ngơi bao lâu?”

“Ý của cốc chủ, ta không dám tự mình liệu đoán.”

Miệng cũng thật kín a.

Kỷ Vân Hòa gật gật đầu: “Được.” Nàng xoay người, quay về tiểu viện, cũng không đóng cửa, khiến cho cánh cửa viện mở ra, có thể nhìn thẳng vào trong phòng, bước vào phòng cũng không đóng cửa lại, ở trong phòng nàng lật ngược chiếc rương tìm đồ đạc.

Hai người kia đứng bên ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, có vài phần khó hiểu nhưng cũng không dám nhiều lời.

Qua được một khắc, nàng ôm bàn trà cùng một bộ ấm trà ra ngoài. Nàng cũng không vì bị giam giữ mà nổi giận, đem bàn trà đặt trên chiếc bàn đá, xoay người gọi hai người đang đứng ở cửa viện: “Ta ngồi trong phòng cũng buồn, các ngươi đứng đây cũng đã mệt, lại đây cùng ta uống trà đi, trò chuyện một chút.”

Nàng nói xong liền bấm tay tạo một pháp quyết, thắp lên mấy nén hương, hương thơm từ từ bốc lên, tản vào trong gió, rất nhanh liền truyền đến mũi hai người kia.

Hai người vẫn không hiểu nhìn nhau, lập tức lắc đầu: “Hảo ý của hộ pháp thuộc hạ xin nhận. Nhưng bọn ta vẫn nên đứng đây canh giữ, không để người khác làm phiền hộ pháp thanh tịnh.”

“Cũng được.” Nàng không miễn cưỡng họ, tự mình ngồi xuống, bên cạnh nước bắt đầu sôi, nàng thật sự bỏ trà vào đun, trông vô cùng nhàn hạ.

Hai người trông thấy nàng như vậy, thật sự cho rằng hộ pháp này hệt như lời mọi người nói, tính cách tùy tiện, họ đứng ngoài cửa cũng không nói thêm lời nào.

Ánh trăng mông lung, đêm tối trong ngự yêu cốc rất yên tĩnh đến cả tiếng côn trùng cũng rất nhỏ.

Kỷ Vân Hòa lặng lẽ thưởng nguyệt ngắm sao, cả tiểu viện, dường như chỉ còn lại âm thanh của cốc và chén nhỏ chạm nhau, hương thơm nhàn nhạt mất dần, sương khói cũng tan đi. Nàng lười nhác vặn người, đứng dậy lần nữa bước ra ngoài cửa, lần này, đã không còn ai vươn tay chặn nàng.

Nàng ra khỏi tiểu viện, ngoảnh đầu nhìn hai kẻ đang nhắm mắt dựa tường ngủ, bọn họ đã ngủ rất sâu, có một người còn ngáy to.

“Mời các ngươi uống trà tỉnh thần thì không uống, quả nhiên là ngủ luôn rồi.” Nàng nói xong lại lười biếng vặn người “Ngủ một tiếng đồng hồ cũng tốt, các ngươi cũng mệt rồi, ta đi lát sẽ về ngay a.”

Nàng khoát khoát tay, như cũ không khóa cửa, nghiêng nghiêng ngả ngả rời đi.

Xuyên qua biển hoa của ngự yêu cốc, lúc này, so với trước khi ngự yêu cốc có trận chiến kia, biển hoa đã bị hư hỏng rất nhiều, trên mặt đất rạn nứt phủ đầy những cánh hoa tàn, không còn hương hoa ngào ngạt, và cũng không còn ai đi đến đây trong đêm khuya nữa.

Nàng thở dài, hương hoa trong biển hoa của ngự yêu cốc này, có tác dụng tịnh tâm an thần, nếu luyện chế thêm, sẽ có thể tạo ra thuốc mị hồn.

Chỉ là có chút tiếc nuối, chứ trước đây nàng chưa từng luyện hương, mà nay biển hoa đã lụi tàn, đợi chúng lần nữa sinh trưởng như trước kia, không biết phải đợi đến năm nào. Loại hương thơm an thần này ngửi ít đi vẫn tốt hơn, hôm nay nếu không vì muốn đi thăm Trường Ý, nàng cũng sẽ không đến đây rồi.

Nàng không dừng lại lâu trên khoảng đất hoang kia, đi thẳng theo hướng ngục giam mới giam giữ Trường Ý.

Trên đường đi, nàng không gặp một ngự yêu sư nào, lúc nãy nàng còn nghĩ phải trốn bọn họ một chút vẫn tốt hơn, nhưng nàng thong thả đi từ đầu đến giờ, càng đi càng cảm thấy lạ, người cá đối với ngự yêu cốc vô cùng quan trọng, lần trước y đã đào thoát một lần, Lâm Thương Lan làm sao có thể không để ai giám sát y chứ?

Bước nhanh đến ngục giam giam giữ người cá, sự kì lạ trong lòng này liền biến thành hoang mang cùng khẩn trương, kết hợp với hành động giam giữ nàng của Lâm Thương Lan, trong lòng nàng từ từ đoán ra. Mặc dù trong lòng nàng không quá tin tưởng với suy đoán này nhưng không hoàn toàn phủ nhận nó.

Ở ngoài địa lao vẫn như cũ không có ngự yêu sư nào, nàng vội bước vào trong ngục giam. Trong ngục, ánh lửa trên bức tường đá lay động, tiếng bước chân của nàng vang vọng lại trong địa lao trống rỗng, nàng bước xuống bên dưới địa lao, ngục trong phủ đầy phù vàng, nhiều phù vàng như vậy, giống như muốn để yêu lực của yêu quái áp chế toàn bộ vậy.

Ở trong ngục giam ẩm ướt, có hai người đang đứng đó.

Người cầm đao là Lâm Hạo Thanh, còn người bị ghim trên tường, máu tươi rơi đầy trên đất là Trường Ý.

Lưỡi dao trên tay Lâm Hạo Thanh phát ra hàn quang, máu tươi sền sệt theo lưỡi đao nhỏ xuống, từng giọt từng giọt, rơi xuống nền đất.

Đôi tay cùng cổ của Trường Ý bị gang thép cố định trên tường, da thịt toàn thân y trắng bệch, mái tóc bạc rủ xuống che khuất gương mặt y, mà chiếc đuôi cá cực to của y...đã không thấy đâu.

Đuôi cá của y từ từ tách ra, thật chậm, thật chậm, hóa thành hình dạng của chân người.

Kỷ Vân Hòa đứng ở bên ngoài, chỉ cảm thấy trong thân thể mình, độ ấm của máu trong khoảnh khắc này mà biến mất, hàn ý của người trước mặt hướng đến vai nàng, từng chút từng chút công kích xuyên qua cột sống của nàng, bò lên trên đầu, lập tức cả đại não đều lạnh cóng.

Cả mặt nàng như mất đi huyết sắc.

“Trường Ý.” Nàng run run khóe môi, không ngừng gọi tên y.

Nhưng không hề có bất kì tiếng đáp lại.

Người cá bị ghim trên tường, dường như đã chết, toàn thân vô lực, lúc trước người cá này chịu biết bao nhiêu đày đọa, vẫn có thể duy trì thần trí thanh tỉnh, mà hiện tại, y giống như mất hết ý thức.

Âm thanh của nàng mặc dù không hô tỉnh Trường Ý nhưng lại khiến cho kẻ đứng trước mặt Trường Ý - Lâm Hạo Thanh quay đầu nhìn nàng.

Hắn dường như không cảm thấy kì quái khi nàng đến đây.

Lâm Hạo Thanh vung đao trên tay, máu tươi sền sệt văng đến dưới chân nàng, có vài giọt rơi trên áo nàng, máu thấm vào trong vải khiến cho áo nàng nở rộ một đóa hoa máu.

“Ngươi đến rồi cũng vô dụng.” Hắn lãnh đạm thu đao về “Đuôi người cá này bị ta tách ra, mọi người đều biết cả.”

Lâm Hạo Thanh lãnh đạm nói thế.

Hắn không quan tâm vì sao nàng đến, cũng không quan tâm bản thân đang làm gì với người cá, hắn chỉ quan tâm nguyện vọng thứ hai của Thuận Đức công chúa là do hắn thực hiện.

“Trận đầu tiên, coi như ngươi thắng.” Câu nói trước đây không lâu của Lâm Hạo Thanh ở Lệ Phong đường, dường như hiện lên trong đầu nàng.

Hóa ra, “coi” trong “coi như ngươi thắng”, là ý tứ này.

Hóa ra, hắn cố ý nói câu này, là vì chắn chắn sẽ phải thực hiện nguyện vọng thứ hai của Thuận Đức công chúa.

Lâm Thương Lan giam giữ nàng, là để Lâm Hạo Thanh tách đuôi người cá... Hóa ra phụ tử hai người họ, đã diễn ra một màn kịch hay thế này.

Nhất thời, vô vàn cảm xúc đổ dồn vào trong đầu nàng, khoảnh khắc độ ấm của máu rời đi kia giờ lại quay trở lại, máu nóng xông thẳng lên đầu nàng!

Trong lúc nàng toàn thân lạnh cóng, hắn nhếch môi cười lạnh.

Hắn giống như xem xong kịch, nhìn nàng: “Người cá tách đuôi, là cam tâm tình nguyện, cần phải bổ sung thêm thuốc. Ngươi dùng tình ý để hắn nói chuyện. Ta cũng có thể dùng tình ý của hắn dành cho ngươi, để khiến hắn cắt đuôi thành chân.”

Lời nói của Lâm Hạo Thanh rơi vào tai nàng giống như tiếng nổ vang dội, nàng nhìn người cá ở trên tường, nhưng chỉ thấy chiếc đuôi của y chậm rãi hóa thành chân người, những vẩy cái xinh đẹp của y trở nên khô héo rơi trên đất, dường như toàn đất phủ đầy mảnh vụn chết chóc, chiếc đuôi cá tựa như hoa sen kia đã không thấy nữa, chầm chậm biến ngắn, hóa thành năm ngón chân.

Đôi tay bên người nàng, năm ngón chầm chậm xiết chặt thành quyền.

Lâm Hạo Thanh nhìn nàng, dường như quay lại ngày trước, hắn vẫn là một đại ca ca ôn nhu, hắn cất tiếng gọi tên nàng “Vân Hòa.” Hắn cười một cái, ánh mắt trở nên âm hiểm ngoan độc, hệt như lão hồ ly ở đại điện kia, giống đến triệt để...

“Ngươi thật là đã đề ra cho ta một chủ ý tốt.”

Vừa nghe xong, nàng cắn chặt răng, trên trán xuất hiện gân xanh giật giật, trong mắt xuất hiện tơ máu phẫn nộ nhìn hắn, không thể áp chế được cảm xúc nữa, nàng một cước đá cửa lớn của lồng giam, hai bước tiến vào trong.

Lâm Hạo Thanh quay đầu, chỉ nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên sự lạnh băng mà hắn chưa từng thấy qua.

Không nói một chữ, nàng một quyền đấm lên mặt Lâm Hạo Thanh.

Da thịt bị ma sát phát ra tiếng trầm nặng, hắn không có phòng bị, bị nàng đấm ngả xuống đất, nhổ ra một ngụm, nước bọt hòa lẫn máu tươi, lần nữa nhổ ra hai chiếc răng rơi xuống mặt đất.

Lâm Hạo Thanh vẫn chưa kịp đứng dậy, Kỷ Vân Hòa hệt như dã thú kiếm ăn, xông lên trước, túm lấy cổ áo của hắn không thèm nói lời nào, hai quyền, ba quyền, vô số quyền đấm xuống mặt hắn.

Đau đớn cùng chóng mặt khiến cho Lâm Hạo Thanh thất thần, mà nàng vẫn không thèm quan tâm, dường như muốn đem hắn đang sống sờ sờ đánh đến chết đi, những nấm đấm điên cuồng đều rơi xuống mặt hắn.

Cuối cùng, Lâm Hạo Thanh cũng dùng hết sức lực toàn thân nâng tay, cản lại nấm tay máu thịt mơ hồ của Kỷ Vân Hòa.

Máu tươi nhỏ giọt, đã không phân rõ đâu là máu hắn còn đâu là máu nàng.

“Kỷ Vân Hòa.” Lâm Hạo Thanh một mắt đã bị đánh xung huyết, điều này khiến hắn trông giống hệt yêu quái. “Ngươi điên rồi.”

Từ ánh mắt của hắn mà nhìn, toàn bộ lồng giam đều là một khoảng màu máu, mà Kỷ Vân Vân, người đã ngồi trên người hắn, túm lấy cổ áo hắn, đang dần dần tách khỏi khoảng màu máu này.

Trong mắt nàng chứa đựng quá nhiều cảm xúc, có thống hận, có phẫn nộ mà còn chất chứa quá nhiều bi thương.

“Ngươi vì sao lại biến thành thế này?” Âm thanh của nàng vạn phần nghẹn ngào, nếu không phải vì trong địa lao quá mức an tịnh, Lâm Hạo Thanh có lẽ sẽ không nghe thấy giọng nàng.

Hắn nằm trên mặt đất, đôi mắt xung huyết nhìn nàng, không có nửa phần trốn tránh, hắn giống như một mộc đầu nhân không biết đau đớn, mà gương mặt mơ hồ kia còn đem lại vài phần ý cười, ánh mắt dường như mất hết ánh sáng, tựa như không có linh hồn, hắn hỏi ngược nàng, âm thành giống như bị cát ma sát qua.

“Thiếu cốc chủ mà mọi người muốn, không phải chính là như vậy sao?”