[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 6: Đại Hải Chi Hồn




"Hộ pháp đến trễ rồi." Lâm Hạo Thanh vừa nói vừa nâng tay, trận sét vừa tạm ngừng lại lóe lên, lõi thép dán đầy phù chú kia vang lên một tiếng "ầm" tiếp tục phóng ra những tia sét, đánh vào thân thể người cá.

Người cá bị treo lơ lửng trên không trung đối với loại đau đớn này dường như đã không còn phản ứng, bắp thịt toàn thân co giật một hồi, rất nhanh liền bình ổn lại, y cúi đầu, mái tóc bạc buông xuống, che đi cơ thể nhầy nhụa máu thịt, lộ ra vài vết bẩn.

Y giống như con rối vải vô hồn bị hỏng, đôi tròng mắt lam băng kia bị mí mắt che khuất, không ai có thể nhìn ra thần sắc trong mắt y.

Kỷ Vân Hòa mang theo thần sắc lãnh đạm, không để lộ tất thảy cảm xúc, lười nhác vặn người, đem theo vài ý đùa cợt cùng chế nhạo nói: "Thiếu cốc chủ sao không nói chính mình có vài phần gấp gáp?"

Lâm Hạo Thanh cười một tiếng: "Bản lĩnh thuần yêu của Vân Hòa thần thông, vi huynh đương nhiên không dám lười biếng, phải toàn lực ứng phó, mới có thể là đối thủ của muội."

"Lúc ta thuần yêu không thích có nhiều người đứng nhìnnhư vậy." Kỷ Vân Hòa đưa Tuyết Tam Nguyệt xuống địa lao, tìm một tảng đá ngồi xuống, Tuyết Tam Nguyệt đứng bên cạnh nàng, nàng liền thuận thế lười biếng dựa lên người nàng ấy. Tuyết Tam Nguyệt lườm nàng một cái, nhưng cuối cùng vẫn để mặc nàng lười nhác làm càn. Kỷ Vân Hòa nâng tay khiêm nhường, "Xin mời huynh trưởng, chỉ là......"

Kỷ Vân Hòa bĩu môi, không mặn không nhạt nói một câu: "Thuận Đức công chúa thân phận tôn quý, mọi thứ đều phải thật hoàn mỹ, vẫn chưa biết năng lực hồi phục của người cá này thế nào, huynh trưởng, tỉ thí chỉ là thứ yếu, làm sao để người cá này ở trạng thái tốt nhất giao nộp, mới là nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta a."

Lông mày Lâm Hạo Thanh hơi nhíu lại, ánh mắt rời khỏi người nàng, rơi trên người người cá đang hấp hối kia.

Kỷ Vân Hòa nói không hề sai.

Bây giờ, triều đình là lớn nhất, hoàng tộc cao quý nhất, không còn là thời của tộc ngự yêu có thể hô phong hoán vũ nữa. Triều đình đem tộc ngự yêu chia cách ở bốn vùng đất khác nhau để hạn chế sức mạnh của bọn họ, bốn phương tộc ngự yêu, chuyện quan trọng nhất đã không còn là trừ yêu, mà là nghênh hợp với triều đình.

Huấn luyện những yêu vật này thành dáng vẻ hoàng tộc thích nhất, mới là nhiệm vụ trọng yếu của họ.

Cho dù đây là chuyện liên quan tới cuộc thi tranh đoạt vị trí cốc chủ, cũng như cũ phải lấy Thuận Đức công chúa làm chủ.

Công chúa muốn người cá này nói chuyện, phải có đôi chân và một lòng thần phục, nàng ta cũng không cần một nô lệ bị đánh đập tàn tạ.

Lâm Hạo Thanh khoát tay, trợ thủ của hắn điều chỉnh cơ quan phóng sét, từ từ ngừng trận sét lại. Hắn tiến lên hai bước, dừng ở trước song sắt lồng giam, nhìn người cá bên trong: "Tộc người cá các ngươi từ trước đến nay đều thông tuệ, ngươi hẳn là phải biết điều gì mới là tốt nhất với ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời......"

Lời còn chưa dứt, người cá vẫn một mực nhắm nghiền mí mắt chợt mở ra, đăm đăm nhìn Lâm Hạo Thanh, thần sắc trong đôi mắt y sáng trong, không có nửa điểm suy sụp, thậm chí sát khí còn đậm hơn ngày hôm qua......

Chỉ thấy toàn thân y tản ra ánh sáng màu lam nhạt, thuộc hạ bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền khởi động cơ quan phóng sét, sấm chớp rền vang, khắp địa lao đều là tiếng ầm ầm, người vây xem bên ngoài đều chạy tán loạn.

Không vì điều gì khác, chỉ vì yêu khí trên người y đã tản ra bên ngoài địa lao.

Kỷ Vân Hòa chỉ thấy đuôi cá của y vừa động, cái đuôi to lớn màu xanh lóe lên ánh sáng nhiễm màu đỏ tươi của máu, hung hăng giật mạnh một cái, kéo căng đuôi cá bị xích sắt cố định, "soạt!" một tiếng, kim tiễn ở cuối xích sắt bị nhổ lên!

"Xoẹt" một tiếng, mũi tên nện lên song sắt trước mặt Lâm Hạo Thanh.

Song sắt bị công kích liên tiếp lõm vào thành một cái hố, mặt sau lồi ra, cách mặt Lâm Hạo Thanh chỉ còn ba tấc.

"Thiếu cốc chủ!" Thuộc hạ bên cạnh hoang mang, vội đứng chắn trước mặt Lâm Hạo Thanh, khiến hắn lui về sau một chút "Người bị thương rồi!" Có thuộc hạ kinh hô.

Gò má Lâm Hạo Thanh bị trầy một đường. Miệng vết thương rách ra, máu ồ ạt chảy, thuộc hạ vừa lầm bầm vừa giúp hắn cầm máu, nhưng lại phát hiện máu cứ thế chảy không ngừng, Lâm Hạo Thanh đẩy hắn ta ra: "Vết thương do kim tiễn gây ra, đầu mũi tên có pháp lực, các ngươi không cầm máu được đâu."

Kim tiễn...

Tất cả mọi người ở trong lao nhìn về hướng người cá, nhưng y vẫn như cũ nhìn chằm chằm Lâm Hạo Thanh, đuôi cá của y đã trở thành một mảnh máu thịt lẫn lộn.

Xích sắt xuyên qua đuôi cá của y, mà những động tác vừa rồi cơ hồ xé nát phần dưới chiếc đuôi, máu tươi đầm đìa, dây xích vẫn xuyên qua cơ thể y, mà đinh sắt cố định kim tiễn bên dưới đã đứt đoạn.

Là lúc vừa rồi đuôi cá của y kéo sợi xích sắt, nhổ kim tiễn ra, kim tiễn va đập với song sắt nhà lao, đầu tên gãy bắn ra ngoài làm rách mặt Lâm Hạo Thanh.

Ngự yêu sư trong ngục không ai dám mở miệng, nhìn trân trân người cá, ánh mắt thoáng chốc có vài phần thay đổi.

Thương thành thế này, ai còn có thể còn khí lực để phản kháng như y? Hơn nữa, y cư nhiên vẫn còn ý chí phản kháng. Từ trước đến nay, yêu quái bọn họ gặp qua, chưa có con nào đã chịu đựng hình phạt loại này mà vẫn còn ý chí sinh tồn...

Người cá này...

Thực sự có thể bị thuần phục ư?

Trong ngục, tia chớp vẫn tí tách vang dội, bên ngoài địa lao ngự yêu sự chạy qua chạy lại ồn ào, phía trên địa lao đất đá cát bụi không ngừng rơi xuống, khắp nơi huyên náo, Kỷ Vân Hòa đứng giữa không gian náo động như vậy, cuối cùng cũng xóa sạch cơn buồn ngủ buổi sáng.

Nàng lẳng lặng nhìn người cá trong ngục, chỉ thấy ánh sáng kiên định cùng kiên trì từ con ngươi lam băng của y mà nàng chưa từng gặp qua.

"Người cá là do linh hồn của biển cả ngưng tụ kết thành." Tuyết Tam Nguyệt đứng bên Kỷ Vân Hòa thì thầm "Ta còn tưởng đó là truyền thuyết, hóa ra đều là sự thật."

Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn nàng ấy một cái: "Đừng để người khác nghe thấy."

Trong ngự yêu cốc, chưa thấy có ai khen ngợi yêu quái.

Mà yêu quái này, thực sự khiến Kỷ Vân Hòa cảm thấy tâm phục khẩu phục.