Phượng Kinh Thiên

Chương 10: Bước ra khỏi viện (2)




Mấy ngày nay, tuyết không tiếp tục rơi nữa nhưng trong Nhân Lãnh Cung, chỉ cần vừa vào đông mà có tuyết rơi thì sau đó tuyết đọng lại sẽ rất khó tan. Đây cũng là nơi có vị trí lạnh nhất trong hoàng cung, sau khi tuyết rơi cũng không có cung nhân đến dọn dẹp. Thường thường, tuyết đọng lại của những ngày trước chưa kịp tan thì lại bị một lớp tuyết mới phủ lên trên.

Nguyên Vô Ưu đi trên mặt đất đầy tuyết, xem xét khung cảnh bốn phía bị tuyết bao phủ. Năm năm nay, nàng chưa từng bước ra khỏi viện, chỉ nhìn thấy sự thay đổi của bốn mùa qua ô cửa sổ nhỏ. Một năm bốn mùa xuân hạ thu đông, nàng thích nhất là mùa đông.

Tuyết mùa đông sẽ che đi sự hoang vu của mọi thứ nơi đây, tâm của nàng cũng sẽ bình tĩnh hơn.

Cách đó không xa, hai thái giám trực tuần tra đi đến, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng lặng trong sân đầy tuyết khiến hai người vô cùng bất ngờ. Họ tưởng là nhìn thấy vật gì đó, sợ đến mức mặt trắng bệch như tuyết, không dám bước lên phía trước thêm nữa. Ngay sau đó, hai người liếc nhau một cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đang là lúc giữa trưa, vốn dĩ sẽ không có thứ gì dám xuất hiện vào lúc này, vậy thì...

Vì cách rất xa nên hai người không cách nào nhìn rõ người đứng ở đó là ai. Một trong hai người liền nổi giận quát tháo: “Ngươi ở viện nào vậy?” Người đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, khiến hắn lúc nãy thật sự tưởng rằng gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ.

Nguyên Vô Ưu quay lại, người trong Nhân Lãnh Cung này ai ai cũng biết nàng, nhưng người thực sự gặp qua nàng cũng không nhiều, huống chi năm năm nay nàng lại chưa từng bước ra khỏi viện một bước.

Thấy nàng không nói lời nào, hai tên tiểu thái giám nổi giận đùng đùng bước lên trước. Vừa nhìn rõ mặt mũi của nàng, hai người đều ngây ngẩn đứng đẩn ra ở đó không nhúc nhích gì. Hô hấp theo bản năng ngừng lại, chỉ sợ làm kinh động đến người trước mặt.

Nguyên Vô Ưu nhìn hai người đứng ngẩn ra ở đó, hỏi: “Các ngươi tên gì?”

“Tiên...tiên nữ...” Tiểu Hoa Tử lắp ba lắp bắp, hắn không biết nên dùng từ ngữ thế nào để diễn tả vẻ đẹp của người trước mắt. Nàng đẹp hơn tiên nữ trong tranh, có lẽ là người đẹp nhất mà hắn từng gặp.

Nguyên Vô Ưu dịu dàng mỉm cười: “Ngươi tên Tiên Nữ?” Tuy nàng chưa từng để ý đến vẻ bề ngoài của thân thể này, nhưng nhìn dung mạo của Lưu Thị Oánh Hoa và Nguyên Hạo Thiên thì dáng vẻ của nàng tuyệt đối không thể thua kém được.

Tiểu Hoa Tử liên tục lắc đầu: “Không, không, không, mọi người đều gọi ta là Tiểu Hoa Tử.”

“Vậy còn ngươi?” Nguyên Vô Ưu chuyển hướng sang người vừa nãy lên tiếng quát mắng nàng.

Mặt của tiểu thái giám ửng hồng, không dám nhìn thẳng vào Nguyên Vô Ưu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Nô... nô tài tên là Cao Bình, mọi người gọi nô tài là Tiểu Cao Tử.”

“Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử.” Nguyên Vô Ưu rất nghiêm túc mà đọc lại một lần nữa.

Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử nghe thấy tên mình được gọi từ miệng của tiên nữ, có cảm giác được sủng mà sợ, gương mặt phút chốc đã đỏ bừng, nhưng lại không biết nói gì cho phải.

Dù sao thì người ở trong Nhân Lãnh Cung đều là những phạm nhân đặc biệt.

“Ta tên Nguyên Vô Ưu, rất vui được biết các ngươi.” Nguyên Vô Ưu mỉm cười nói.

Hai người kinh sợ ngẩng đầu, không dám nhìn nàng. Nguyên Vô Ưu? Phạm nhân đặc biệt nhất nhất nhất trong Nhân Lãnh Cung? Còn nữa, nàng ấy nói gì? Rất vui được quen biết họ?

“Ta ra ngoài cũng đã được một lúc, nên quay về rồi.” Không hiểu được nỗi kinh sợ của hai người, Nguyên Vô Ưu vẫy tay với hai người họ liền quay người rời đi. Đi được vài bước dường như nhớ ra gì đó, nàng quay đầu cười thản nhiên với họ, nhẹ giọng nói: “Quên nói với các ngươi, ta sống ở viện phía trước cách đây không xa, Thái Hồi điện.”

Hai tiểu thái giám lại ngây ra thêm lần nữa, ngốc nghếch nhìn về phía bóng người mảnh khảnh nhàn nhã như đang tản bộ dần dần biến mất trong trời tuyết mênh mang.

Một lúc lâu sau, hồn vía hai người mới từ từ quay trở lại nhân gian. Tiểu Hoa Tử vẫn nhìn về phía trước như cũ, thì thào nói: “Nàng là Vô Ưu công chúa.”

“Nói thừa.” Tiểu Cao Tử cứ nghĩ tới cảnh vừa nãy hắn ta thế mà dám to tiếng nạt nộ công chúa liền cảm thấy sợ hãi.

Tiểu Hoa Tử hồn bay phách lạc nói: “Vô Ưu công chúa đẹp như tiên nữ vậy, dáng vẻ khi cười lại càng đẹp hơn.”

Tiểu Cao Tử im lặng, một lúc lâu sau mới cúi đầu nói: “Nhưng mà nàng lại chỉ có thể ở tại Nhân Lãnh cung.” Hơn nữa, còn là cả đời.

Tiểu Cao Tử vừa thốt ra câu đó, Tiểu Hoa Tử cũng giật mình tỉnh lại, hai người đồng thời hướng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thái Hồi điện.

“Công chúa, nô tỳ đi hâm lại cơm.”

Thấy công chúa cuối cùng cũng về rồi, Ngọc Châu vội vàng bước lên phía trước cung kính nói.

Nhận lấy nước nóng mà Ngọc Thúy bưng lên, Nguyên Vô Ưu cầm lấy giữ trong tay để làm ấm tay. Nhìn động tác đâu vào đấy và gương mặt bình thản của hai người, nàng đã có chút hài lòng. Các nàng cuối cùng cũng hiểu được chức trách của bản thân, không uống phí một phen tâm tư của nàng.

Sau khi ăn cơm xong, Nguyên Vô Ưu dặn dò: “Ngọc Châu, ngươi lấy một thứ trong rương ra đi tìm Ngụy công công, để ông ta đem một cây đàn đến cho ta.”

“Vâng, công chúa.”

Ngọc Châu cung kính trả lời. Vừa nãy, lúc công chúa đơn độc một mình ra ngoài tản bộ, trong lòng nàng đã hiểu rõ bản thân nên làm thế nào. Công chúa vì sao năm năm không bước ra khỏi viện? Tại sao sao hôm nay lại đột nhiên bước ra ngoài? Năm năm qua không hề dùng đến những đồ vật trong cái rương này? Trong lòng nàng ta có rất nhiều nghi vấn, nhưng biết rằng nàng ta không cần biết đáp án của những điều này, cũng có lẽ... Thực ra trong lòng nàng ta đã có đáp án rồi.

***

Ngụy Trung kinh ngạc thán phục nhìn viên trân châu đặt ra trước mắt ông ta. Viên trân châu nhỏ hơn trứng chim cút một chút, nhưng ánh sáng phát ra từ nó khiến ông ta biết rằng đây là viên trân châu có giá trị.

Ngọc Châu liếc nhìn Ngụy Trung, nhẹ giọng nói: “Viên trân châu này được lấy ra từ mũ phượng của hoàng hậu vào năm công chúa ba tuổi.”

Sắc mặt Ngụy Trung chợt rét lạnh nhìn Ngọc Châu: “Ngươi nói thế lá có ý gì?”

Ngọc Châu lắc đầu: “Ngọc Châu không có ý gì hết, chỉ là đang nói cho công công viên trân châu này rất có giá trị.”

Ánh mắt của Ngụy Trung lại lần nữa hướng về viên trân châu, trong lòng rất nhanh liền quyết định, trên gương mặt lạnh lùng khắc nghiệt của ông ta tràn đầy nụ cười: “Ngọc Châu nha đầu, tạ ơn công chúa hộ ta. Công chúa quá khách khí rồi, muốn đồ gì cứ nói với nô tài một tiếng, nô tài nhất định mang đến là được rồi, nào dám đòi công chúa ban thưởng.”

“Công công nhận đồ công chúa ban thưởng là lẽ đương nhiên, trừ phi món đồ này của công chúa nhà ta không vừa mắt công công?”

Ngụy Trung hoảng hốt, liên tục khoát tay: “Không không không, lời này của Ngọc Châu nha đầu, ngươi nói thế là hại chết ta rồi, như thế là muốn lấy cái mạng của ta đó.”

Ngọc Châu nhếch miệng cười: “Nhưng công chúa nói muốn ban thưởng cho công công. Công công không nhận, Ngọc Châu quay về cũng khó mà báo cáo lại với công chúa.”

“Cái này...” Ngụy Trung rất khó xử.

Ngọc Châu cúi người chào ông ta: “Ngọc Châu thay mặt công chúa tạ ơn công công trước.”

Ngụy Trung nhìn Ngọc Châu, khó khăn một hồi lâu mới thở dài một tiếng: “Thôi đi, thôi đi, ta cũng không làm khó nha đầu ngươi nữa. Đi đi, đợi hai ngày nữa ta tự mình qua đó tạ ơn công chúa.”

Thế có nghĩa là đồng ý rồi? Ngọc Châu cảm ơn nói: “Vậy Ngọc Châu đa tạ công công giúp đỡ.”

Nhìn Ngọc Châu đi rồi, Phúc công công, tâm phúc thái giám vẫn luôn đứng phía sau Ngụy công công mới bước lên phía trước. Nhìn trân châu nằm trong dĩa trên bàn, tràn đầy vui mừng nói: “Nghĩa phụ, viên trân châu này quả là bảo vật vô giá. Lúc nãy con thật lo lắng người thật sự từ chối bảo bối này. Đây là trân châu trên mũ phượng đó.”