Thay Chị Lấy Chồng

Chương 403: Đau tới quên cả hít thở




Lúc này, trong lòng tôi mới thật sự thả lỏng.

Khi tôi đi ra khỏi nơi diễn ra buổi họp báo thì nhìn thấy Đào Nhi và Vương Thanh Thanh đang đứng ở bên ngoài.

Đào Nhi vừa nhìn thấy tôi đã bắt đầu đẩy nhẹ tôi một cái và trừng mắt hỏi: “Bản lĩnh của cậu lớn rồi đúng không? Dám bỏ qua tớ để trực tiếp đi tìm chồng tớ đúng không?!”

“Không, tớ...”Mở APP Mê Tình Truyện trên andriod, hiread trên ios đọc!

Lúc này, trong lòng tôi mới thật sự thả lỏng.

Khi tôi đi ra khỏi nơi diễn ra buổi họp báo thì nhìn thấy Đào Nhi và Vương Thanh Thanh đang đứng ở bên ngoài.

Đào Nhi vừa nhìn thấy tôi đã bắt đầu đẩy nhẹ tôi một cái và trừng mắt hỏi: “Bản lĩnh của cậu lớn rồi đúng không? Dám bỏ qua tớ để trực tiếp đi tìm chồng tớ đúng không?!”

“Không, tớ...”

“Cậu còn tính ngụy biện à? Cậu chỉ có chút bạn bè như vậy mà muốn mở buổi họp báo, nếu cậu không tìm anh ấy thì còn người nào sẽ giúp cậu nữa chứ?”

Lúc này, trong lòng tôi mới thật sự thả lỏng.

Khi tôi đi ra khỏi nơi diễn ra buổi họp báo thì nhìn thấy Đào Nhi và Vương Thanh Thanh đang đứng ở bên ngoài.

Đào Nhi vừa nhìn thấy tôi đã bắt đầu đẩy nhẹ tôi một cái và trừng mắt hỏi: “Bản lĩnh của cậu lớn rồi đúng không? Dám bỏ qua tớ để trực tiếp đi tìm chồng tớ đúng không?!”

“Không, tớ...”

“Cậu còn tính ngụy biện à? Cậu chỉ có chút bạn bè như vậy mà muốn mở buổi họp báo, nếu cậu không tìm anh ấy thì còn người nào sẽ giúp cậu nữa chứ?”

“Cậu còn tính ngụy biện à? Cậu chỉ có chút bạn bè như vậy mà muốn mở buổi họp báo, nếu cậu không tìm anh ấy thì còn người nào sẽ giúp cậu nữa chứ?”

Đào Nhi trực tiếp ngắt lời tôi.

Tôi thấy cô ấy mím môi thì vội vàng chắp hai tay ở trước ngực, nhắm mắt xin lỗi: “Xin lỗi! Tớ thật sự có tìm chồng cậu nhưng chỉ nói việc công chứ không nói việc riêng.”

“Tớ làm sao biết được.”

Đào Nhi bĩu môi.

Tôi không ngẩng đầu mà nói tiếp: “Thật mà, tớ bảo đảm. Tớ chỉ tới chỗ làm của anh ấy để tìm anh ấy và chỉ ở lại tổng cộng chưa tới mười phút đã đi rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Không có sau đó nữa. Tớ lấy số điện thoại của người quản lý một công ty quan hệ xã hội và không làm gì cả, cũng không nói thêm một câu nào nữa. Tớ bảo đảm!”

Thật ra, tôi đương nhiên biết Đào Nhi không giận tôi vì chuyện này.

Cô ấy nhất định là giận tôi không nói cho cô ấy biết chuyện này, không xem cô ấy là bạn.

Tôi cứ cúi thấp đầu như vậy.

Bầu không khí rất yên tĩnh.

Vương Thanh Thanh thường nói luôn miệng lại đứng im ở bên cạnh không nói gì.

Cứ như vậy, đại khái qua hơn mười giây, cuối cùng tôi mới nghe được giọng nói của Đào Nhi: “Nếu có lần sau nữa thì chúng ta sẽ giải tán! Cậu cũng không cần xem tớ là người cộng tác nữa!”

Cô ấy nói như vậy là xem như đã tha thứ cho tôi rồi sao?

Tôi ngẩng đầu và thấy trên mặt Đào Nhi vẫn lộ rõ sự mất hứng, nhưng Vương Thanh Thanh lại cười nói: “Làm em sợ muốn chết, em cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi!”

“Xin lỗi.” Tôi trực tiếp ôm lấy Đào Nhi: “Tớ không muốn làm cho mọi người lo lắng thôi. Lần này thật may là luật sư Tô và Vạn Đức Huy tới, nếu không sợ rằng tớ sẽ bị bôi đen thành than mất. Tớ làm vậy không phải là sợ ảnh hưởng tới mọi người sao?”

“Vậy cậu lại càng phải nói cho bọn tớ biết để bọn tớ còn chạy trốn chứ!” Đào Nhi cố ý nói như vậy.

Tôi vừa nghe thì lộ ra vẻ mặt nghiêm túc và khẽ gật đầu: “Cũng đúng, lần sau còn có chuyện như vậy, tớ sẽ nói trước cho các cậu biết.”

“Còn có lần sau nữa à? Tớ đánh cậu bây giờ!” Đào Nhi giơ tay lên và giả vờ tức giận: “Tớ nói cho cậu biết, cậu phải mời bọn tớ ăn một bữa hải sản lớn thì bọn tớ mới có thể bỏ qua chuyện này đấy!”

“Được được được, ba bữa cũng không thành vấn đề!”

Tôi dứt khoát đồng ý.

Đào Nhi đỗ xe trong bãi đỗ xe.

Chúng tôi cùng đi về phía bãi đậu xe. Không biết vì sao, trong lòng tôi thấy không yên tâm và nhìn xung quanh.

Xung quanh ngoại trừ chúng tôi ra, những người khác đều đã đi hết. Cả bãi đất trống lớn như vậy không có một bóng người.

Bên lề đường bên cạnh cũng không có chiếc xe nào đỗ.

Tôi đi theo phía sau Đào Nhi và cẩn thận nhìn xung quanh.

“Sao vậy?” Đào Nhi thấy tôi không theo kịp bèn hỏi.

Tôi lắc đầu.

Lý Hào Kiệt không tới sao?

Tôi cho rằng anh sẽ đến chứ!

Có phải anh đang tức giận không?

Không biết tại sao, trong lòng tôi lại khẩn trương và chua xót, cảm giác này thật tồi tệ. Tôi luôn cảm thấy Lý Hào Kiệt đã xảy ra chuyện gì đó!

Tôi nhìn về phía Đào Nhi: “Hay là bọn cậu đi trước đi, tớ về nhà một chuyến đã.”

“Để tớ đưa cậu đi.” Đào Nhi nhìn tôi: “Cậu làm sao vậy?”

“Tớ... Tớ... Tớ muốn gặp Lý Hào Kiệt.”

Tôi muốn nói chuyện với anh.

Đào Nhi khẽ nhíu mày: “Vậy để tớ đưa cậu đi.”

Đào Nhi đưa tôi đến trong nhà của Tống Tuyết.

Tôi mở cửa đi vào trong thấy trong nhà trống trải, trên cửa không có treo áo khoác đàn ông, dép đi trong nhà được đặt ở cửa.

Anh không ở nhà? Anh có thể đi đâu chứ?

Tôi vội vàng gọi điện thoại cho Lý Hào Kiệt nhưng điện thoại đổ chuông đại khái một phút, cuối cùng đổi lại thành:

“Xin chào, cuộc gọi bạn thực hiện tạm thời không có ai nghe máy, xin vui lòng gọi lại sau...”

Nếu là bình thường thì tôi chắc chắn sẽ không để ý, cho rằng Lý Hào Kiệt tất nhiên đang họp gì đó.

Nhưng hôm nay, trái tim của tôi đặc biệt bất an.

Đào Nhi cũng đi theo vào và thấy tôi cầm điện thoại đứng đó bèn hỏi: “Sao vậy? Cậu không liên lạc được à?”

“Ừ.” Tôi quay lưng về phía cô ấy và nhìn đôi dép đặt cách nhau khá xa trên mặt đất. Có thể thấy được lúc anh ra cửa đã đi rất vội.

Vương Thanh Thanh ở phía sau nói: “Không phải tổng giám đốc Lý rất bận rộn sao? Dù sao ngài ấy cũng là ông chủ của một công ty lớn như vậy, chắc là có cuộc họp gấp nào đó thôi!”

“Có phải cậu không nói cho anh ấy biết về buổi họp báo, đúng không?”

Đào Nhi cuối cùng cũng ý thức được chuyện này.

Tôi khẽ gật đầu.

Đào Nhi thở dài: “Sa Điệp à Sa Điệp, có đôi khi tớ thật không biết cậu thông minh hay là ngu ngốc nữa. Lý Hào Kiệt đối xử tốt với cậu như vậy, sao cậu phải giấu anh ấy việc này chứ?”

“Tớ...” Tôi xoay người lại: “Tớ chỉ không muốn gây thêm rắc rối cho anh ấy. Tớ cảm thấy có thể một mình giải quyết được chuyện này. Nếu như tớ nói cho anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ giúp tớ. Tớ là một người độc lập, không thể cứ để anh ấy bảo vệ mãi được, không phải sao?”

“Có phải cậu lại suy nghĩ linh tinh gì không?”

Đào Nhi nhíu mày nhìn tôi.

Tôi suy nghĩ linh tinh sao?

Trong giây lát, tôi cũng không biết phải nói gì.

Đào Nhi kéo tay tôi: “Có thể anh ấy đang họp thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Chắc như Thanh Thanh nói, người ta là một tổng giám đốc lớn, sao có thể chỉ suốt ngày xoay quanh cậu được. Nói không chừng anh ấy cũng không nhìn thấy chuyện buổi họp báo đâu.”

Tôi biết, chuyện Đào Nhi nói sẽ không xảy ra.

Tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt của Lý Hào Kiệt khi tôi rời đi.

Anh chắc chắn biết tôi sắp làm một chuyện mà anh không biết.

“Chúng ta nhanh đi ăn cơm đi, tôi đói lắm rồi đây này.” Vương Thanh Thanh ở bên cạnh kêu lên.

Tôi không nói gì và đi theo các cô ấy rời khỏi đây.

Ở trên đường đi, Vương Thanh Thanh chọn ra mấy quán hải sản. Để bồi thường cho Đào Nhi và Vương Thanh Thanh, thật ra cũng là gián tiếp cảm ơn chồng của Đào Nhi - Cố Tự Minh nên tôi chọn quán đắt tiền nhất.

Thậm chí còn đặt bàn bốn người.

Khi tôi quyết định lựa chọn quán này, Vương Thanh Thanh sợ đến mức suýt nữa rơi cằm: “Cậu thật sự muốn đi tới quán này sao?”

“Đi!” Đào Nhi là người nói đầu tiên: “Ăn cho cậu nghèo thì cậu mới có động lực làm việc, mới có thể không suy nghĩ linh tinh được nữa.”

“Được!” Vương Thanh Thanh giơ hai tay đồng ý.

Quán hải sản này ở trung tâm thành phố cổ Vĩnh An. Ở thời kỳ dân quốc, nơi đây đặc biệt sầm uất.

Bây giờ, chỗ này vẫn duy trì nguyên tình trạng lúc đó.

Cho nên đường ở đây rất hẹp và đều là đường một chiều.

Nhưng nơi đây cũng là nơi tập trung các nhà hàng cao cấp của thành phố Vĩnh An. Người có thể tới nhà hàng chỗ này đặt bàn bốn người là bình thường, hơn nữa phòng riêng bên trong còn ít tới mức thấy thương.

Bởi vì hôm nay không phải là cuối tuần lại là buổi trưa nên chúng tôi mới dám tới.

Chiếc xe chạy trong đường một chiều chật hẹp, tôi ngồi ở bên ghế phụ ngắm nhìn phong cảnh dọc theo con phố.

Đầu xuân, trời đã ấm lên nhưng vẫn còn se lạnh, bên đường không có ai.

Khi chiếc xe rẽ vào một lối rẽ, tôi nhìn thấy có hai người đang đứng trước một căn nhà màu trắng.

Đó là một người đàn ông và một người phụ nữ.

Khi tôi nhìn qua thì đúng lúc người phụ nữ giơ cánh tay lên ôm lấy cổ người đàn ông trước mặt và nhón chân lên hôn.

Con người đều có tâm lý thích nhìn trộm.

Khi chiếc xe đi qua bên đó, tôi không nhịn được còn nhìn bọn họ. Nhưng khi chiếc xe đi ngang qua hai người và tôi nhìn thấy rõ bọn họ là ai, tôi chỉ cảm thấy tim mình dường như bị một con dao đâm mạnh xuống.

Đau tới mức quên cả hít thở.