Thay Chị Lấy Chồng

Chương 93: Anh hy vọng có thể bên em hạnh phúc đến già




Tôi cứ tưởng tối nay sẽ ở một mình.

Mặc dù có chút cô đơn nhưng Lương Khanh Vũ đã chuẩn bị cho tôi một cái vali lại khiến tôi rất cảm động.

Đến sáu giờ tối thì Lương Khanh Vũ lại đến.

Lúc tôi còn chưa kịp hỏi sao lại đến nữa rồi thì người đàn ông này đã đưa tay kéo tôi lại rồi dịu dàng nói: "Ba mươi tết sao anh có thể em ở nhà chứ?"

Nói xong thì lập tức kéo tôi đi ra ngoài.

Tôi sợ hãi: "Chắc anh không dẫn em đến ra mắt ba mẹ đâu đúng không?"

"Không phải không phải, anh chỉ nói là dẫn bạn về nhà ăn cơm chung thôi." Lương Khanh Vũ nói xong thì mạnh mẽ kéo tôi ra ngoài.

Tôi gần như là bị anh ấy cưỡng ép ngồi lên xe.

Tôi có chút không vui, đến dưới lầu nhà anh ấy rồi tôi cũng muốn về.

Nhưng Lương Khanh Vũ nhìn tôi rồi bày ra một vẻ mặt vô cùng đáng thương: "Anh đã nói với ba mẹ rồi, bọn họ cũng chuẩn bị một bàn thịnh soạn xong xuôi cả, coi như em đến ăn cơm giúp thôi có được không?"

Nói xong còn đưa nâng cằm nhìn tôi.

Tôi bị anh ấy nhìn đến nỗi có hơi xấu hổ, bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng.

Dù vậy tôi cũng rất rõ ràng, đêm ba mươi tôi ở trong nhà một người đàn ông gặp ba mẹ anh ấy là đại biểu cho điều gì.

Những năm này Lương Khanh Vũ đối xử với tôi rất tốt, tôi đều đặt ở trong lòng cả.

Cũng như tôi đã nghĩ đến trước đó, nếu như không thể đáp lại tình cảm nảy thì tôi sẽ dùng cả đời mình để trả ơn anh.

Tôi lên lầu theo Lương Khanh Vũ.

Cửa nhà vừa mở ra thì tôi đã thấy một đôi vợ chồng già hơn năm mươi tuổi đang đứng trước cửa. Mới thấy tôi thì hai ông bà đều niềm nở cả lên: "Con gái, đi đường nhọc công con rồi, mau vào đi."

Nói xong thì lập tức mời tôi vào nhà.

Tôi có chút mắc cỡ, vừa vào trong vừa nói: “Hai bác năm mới vui vẻ ạ, thật sự ngại quá, tết đến còn làm phiền hai bác nữa."

"Không phiền không phiền."

Hai người đều xua tay.

Tôi đi vào, thấy trên bàn ăn không lớn được trưng bày một bữa thịnh soạn, có cá có thịt, bởi vì nhiều món quá nên không thể xếp đủ được, ngay cả mâm đĩa cũng bị chồng lên nhau.

Lương Khanh Vũ mời tôi ngồi xuống, tôi do dự giây lát, liếc nhìn nhà bếp một chút, hình như không còn việc gì cần tôi làm cả nên mới nói: "Vậy hai bác ngồi xuống trước đi ạ."

Ba mẹ của Lương Khanh Vũ nghe tôi nói như thế thì hài lòng nở nụ cười, vội vã ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống thì mẹ của Lương Khanh Vũ mới nói: "Hai bác làm đều là đồ ăn thường ngày, không biết có hợp khẩu vị của con không nữa."

Nói xong còn gắp một miếng thịt cá vào trong bát của tôi.

"Cảm ơn ạ."

Trừ cảm ơn ra thì thật sự tôi không biết phải nên nói gì nữa.

Mẹ của Lương Khanh Vũ nấu ăn rất ngon miệng.

Cả một buổi tối, gần như trọng điểm quan tâm của bọn họ đều là tôi, cứ liên tục gắp thức ăn qua, đến mức tôi không ăn nổi nữa mà ba mẹ của Lương Khanh Vũ vẫn chưa dừng gắp thức ăn cho tôi.

Cuối cùng, Lương Khanh Vũ thấy tôi thật sự đã no rồi thì vội bảo: "Để anh ăn cho."

Nói xong anh bèn gắp vài món từ trong bát tôi ra.

"Cái đó em ăn dở rồi." Tôi nhìn miếng thịt bị Lương Khanh Vũ gắp ra.

"Không sao đâu."

Lương Khanh Vũ cũng không ngại.

Sau khi xong cơm nước thì trên tivi bắt đầu chiếu tiệc lễ tết, tôi muốn giúp thu dọn bát đũa nhưng lại ba mẹ của Lương Khanh Vũ không cho tôi làm gì cả, chỉ cho tôi ngồi nghỉ ngơi thôi.

Ba mẹ của Lương Khanh Vũ thoáng chốc đã dọn xong bàn ăn, sau đó lại mang đến một mâm quýt táo.

Lương Khanh Vũ cầm lấy một quả táo rồi hỏi tôi: "Ăn không? Anh gọt vỏ giúp em."

"Không..."

"Đừng có hỏi, mau gọt đi."

Tôi vừa định từ chối thì ba của Lương Khanh Vũ đã lập tức đưa dao gọt hoa quả đến trước mặt anh ấy.

Thật ra tôi đã ăn rất no rồi.

Lương Khanh Vũ bắt đầu gọt vỏ, vừa gọt vừa nói: "Ăn một miếng thôi cũng được, em không cần ăn hết đâu."

Đêm đó, tựa hồ những thứ liên quan đến mối quan hệ giữa tôi và Lương Khanh Vũ không hề bị ba mẹ anh ấy đề cập đến.

Tôi ngồi trên ghế salon ăn hoa quả và xem tiệc lễ tết với một nhà bọn họ.

Sau mười hai giờ thì cũng ra ngoài đốt pháo hoa.

Thấy tôi sợ thì Lương Khanh Vũ đến bịt tai tôi lại.

Thật ra đây chính là đêm đón năm mới tiêu chuẩn nhất trong lòng tôi, nhưng lại là Lương Khanh Vũ cho tôi.

Hai giờ sáng Lương Khanh Vũ mới đưa tôi về khách sạn.

Trước khi đi ba mẹ của Lương Khanh Vũ còn cho tôi một bao lì xì, tôi từ chối nhưng bọn họ cứ khăng khăng dúi vào nên tôi chỉ đành nhận lấy.

Trở lại khách sạn, tôi nằm ở trên giường, thậm chí còn cảm thấy tất cả những thứ này không hề chân thực.

Thanh âm của pháo hoa ở bên ngoài vẫn đang vang vọng.

Năm mới vẫn đang tiếp nối.

Buổi tối đó tôi lần đầu tiên cảm thấy không còn cô đơn nữa.

Tôi mơ hồ nghĩ, không thì chấp nhận Lương Khanh Vũ đi.

Gả cho anh ấy, tôi chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lương Khanh Vũ lại đến đón rồi dẫn tôi ra ngoài chơi.

Bên cạnh trấn nhỏ nhà anh ấy có một trấn cổ, sáng sớm mùng một năm mới còn có người hóa trang thành thần tài phát kẹo ở đó.

Người chung quanh không nhiều lắm, khi vừa thấy tôi, họ đã chủ động lại gần cho chúng tôi vài viên kẹo hình thỏi vàng và đồng xu, đồng thời còn chúc cả hai: "Chúc anh chị phát tài."

Chúng tôi vừa nhận được lộc, lập tức có một phóng viên bên cạnh đi đến, cô ấy nghĩ chúng tôi là đôi tình nhân nên hỏi có phải đã làm phiền thế giới tuần trăng mật của hai người rồi không.

Lương Khanh Vũ cười nói: "Chúng tôi còn chưa kết hôn."

Câu nói này rất uyển chuyển.

Anh ấy không phủ nhận mối quan hệ của chúng tôi, khiến người ta nghe được cũng rất dễ hiểu lầm.

Phóng viên nghe như thế thì lại hỏi thêm vài câu nữa, cuối cùng còn không quên chúc phúc chúng tôi: "Hạnh phúc đến đầu bạc răng long."

Lúc tôi mở viên sôcôla hình đồng tiền ra ăn thì nghe thấy Lương Khanh Vũ bên cạnh nói: "Anh hy vọng có thể bên em hạnh phúc đến già."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, nhưng người đàn ông kia lại không nhìn tôi.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh thì hoảng hốt thấy được một bóng người quen thuộc.

Lý Hào Kiệt?

Đợi đến lúc nhìn lại thì không thấy đâu nữa.

Tôi cảm thấy bản thân thật nực cười, bây giờ Lý Hào Kiệt có ở đâu đi chăng nữa cũng không thể đến cái trấn nhỏ nghèo nàn này.

Khi tôi nhìn về Lương Khanh Vũ thì người đàn ông này bỗng nhiên xoay người lại đưa tay lên xoa xoa đầu tôi: "Khanh, làm bạn gái của anh đi, anh thật sự rất muốn cho em thời gian, muốn cho em thật nhiều thời gian, nhưng mà, anh sợ em bị người khác cướp đi..."

"Sao thế được..." Tôi cúi đầu.

Thật ra nếu tôi buộc phải tìm kiếm ai đó, vậy thì tôi nhất định sẽ tìm đến Lương Khanh Vũ.

Nghe thấy tôi nói như thế thì Lương Khanh Vũ dùng ngón tay nâng cầm tôi lên, một đôi mắt dịu dàng nhìn tôi, khuôn mặt đẹp trai kia dần dần áp sát lại tôi.

Rõ ràng đến thế.

Tôi biết anh ấy sắp làm gì...

Tôi có chút luống cuống, nhưng mà tôi cũng không biết bản thân có nên đẩy anh ấy ra hay không.

Tôi nhìn anh ấy, trong lòng không ngừng tự dặn với mình, chấp nhận anh ấy, chấp nhận anh ấy đi.

Dù sao anh ấy đối xử với tôi quá tốt, tôi cảm thấy mình nên chấp nhận anh ấy, nếu không thì thật sự không biết phải làm sao để trả ơn anh cho đủ nữa.

Tôi thuyết phục bản thân ở trong lòng rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Chờ đợi chiếc môi hôn.

Nhưng mà một giây sau tôi lại cảm thấy trên trán mình lại được một nụ hôn dịu dàng đặt lên, một giây sau nữa lại nghe thấy người đàn ông cười khẽ: "Nhìn em căng thẳng kìa, tay cũng run cả."

"A?"

Tôi có chút luống cuống.

Lương Khanh Vũ đưa tay kéo hai bàn tay vừa bị tôi siết thật chặt lên, bao vào trong lòng bàn tay mình, rồi anh dịu dàng cười bảo: "Anh không đường đột đâu, anh sẽ chờ em thật tâm chấp nhận anh."