Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 131: Nhìn thấy mà đau lòng




“ A...không.....”

Lâm Phiên Phiên ra sức lắc đầu, liều mình mà vùng vẫy, cô như phát điên chỉ muốn thoát khỏi chiếc còng đang khóa hai tay cô lại, tiếc là càng vùng vẫy càng làm chiếc còng chặt hơn, cô bất chấp tất cả cho dù có làm đau chính bản thân mình, bị còng tay xiết chặt vào da thịt, máu tanh đỏ chảy đầy hai tay.

Nhưng Hoắc Mạnh Lam lúc này đã lên cơn điên loạn, hắn đâu có thèm quan tâm đến việc Lâm Phiên Phiên có bị đau hay không, còn Phiên Phiên lại phản kháng không chịu khuất phục, càng khơi dậy thú tính và dục vọng trong hắn, khi lớp quần áo cuối cùng trên người cô bị xé rách, Hoắc Mạnh Lam không hề có bất kỳ màn dạo đầu nào mà mãnh mẽ dùng “cậu nhỏ” của hắn đâm sâu vào nơi sâu thẳm của cô.

“Không....”

Cả người Lâm Phiên Phiên hỗn loạn, bế tắc, trong nháy mắt cảm thấy tuyệt vọng, trong lồng ngực phát ra tiếng hét đầy tuyệt vọng và oán hận.

Thời khắc ấy, trong đầu cô trống rỗng, chỉ còn lại khuôn mặt Sở Tường Hùng.

Lần nữa được nếm trải mùi vị lâu ngày không gặp, Hoắc Mạnh Lam mê mị hoàn toàn, không còn bất kỳ sự thương yêu trìu mến nào, tất cả còn lại chỉ là ham muốn hưởng thụ đầy thú tính.

Đôi mắt Lâm Phiên Phiên đỏ ngàu, mỗi lần đâm vào từ đằng sau của Hoắc Mạnh Lam chỉ khiến cô điên cuồng bất chấp tất cả mà phản kháng, nhưng đổi lại chỉ là sự điên cuồng dồn dập ngày càng thô bạo của Hoắc Mạnh Lam, tia máu tanh đỏ tươi từ khe đùi Lâm Phiên Phiên chảy ra nhỏ giọt, nhìn thấy mà đau lòng.

Đến cuối cùng, Lâm Phiên Phiên bị dày vò sức cùng lực kiệt, đau khổ đến tuyệt vọng, còn Hoắc Mạnh Lam vẫn hung ác thể hiện ham muốn dục vọng thú tính của hắn lên tren người Lâm Phiên Phiên. Thậm chí hắn còn lấy điện thoại trên người cô chụp lại tư thế lúc đó giữa cô và hắn.

Âm thanh chụp ảnh không ngừng phát ra tiếng tanh tách, lần nữa khiến cô rơi xuống mười tám tầng địa ngục lạnh giá.

Cô dần mất đi ý thức, nỗi thất vọng tràn trề, Lâm Phiên Phiên thà cứ thế mà ngủ đi, không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Mạnh Lam rít lên một tiếng trầm khàn, cuối cùng cũng xong.

Nhưng hắn không hề rời đi, mà tiếp tục cầm điện thoại chụp lại dáng vẻ thảm hại gần như trần trụi lúc đó của cô, hắn chụp đến hơn 10 bức từ mọi góc độ, sau đó mới thỏa mãn mà rút khỏi người cô, nhếch cằm Lâm Phiên Phiên lên, cười gian ác mà nói: “ Đừng có ý định muốn kiện tôi tội cưỡng hiếp, bằng không, những bức ảnh này sẽ được công bố cho cả thế giới, tôi đảm bảo, người đầu tiên nhìn thấy những bức ảnh này sẽ là Sở Tường Hùng!”

Nói xong, bẻ lại cổ áo, nghênh ngang đắc ý bỏ đi.

Lâm Phiên Phiên quần áo rách nát nằm trên đất, toàn thân đều tê dại đau nhức, trợn mắt cười khốn khổ, nhìn Hoắc Mạnh Lam cầm điện thoại vừa xem vừa cười cứ thế đi xa dần, mười đầu ngón tay cô ghì chặt xuống đất, thời khắc ấy nỗi hận trong lòng đã lên đến cực độ.

Dưới đất rất buốt, rất lạnh, Lâm Phiên Phiên không cử động nổi, toàn thân bị cái buốt lạnh của nền đất dần đông cứng lại, ý thức cũng dần một tiêu tan, trong giây phút mơ hồ cuối cùng, Lâm Phiên Phiên hình như nhìn thấy bước chân của một người phụ nữ đẹp đến mê hồn, bước từng bước nhẹ nhành thanh thoát về phía cô...

Khi tỉnh lại, lâm Phiên Phiên đã ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm.

Ngồi cạnh bên giường cô là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thậm chí quyến rũ đến mê người, hàng lông mày đó cặp mắt thật ma mị, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khiến tất cả đàn ông trên đời phải điên cuồng.

“Tỉnh rồi à!”

Người phụ nữ dùng đôi mắt trong veo nhìn Lâm Phiên Phiên, giọng nói rất trầm không giống với vẻ ngoài dịu dàng nhu mì của cô, giọng nói trung tính nghe đặc biệt hay.

Lâm Phiên Phiên nhìn người phụ nữ quyến rũ này với ánh mắt trống rỗng, sự đau đớn khắp người cô chứng tỏ tất cả mọi thứ xảy ra đêm qua không phải là mơ, cô bây giờ thất vọng tột cùng, đầu óc trống rỗng.

“Cô có bạn bè ở đây không, nói tôi biết số điện thoại người thân, tôi giúp cô gọi họ đến đón cô.”

Người phụ nữ lần nữa lên tiếng.

Toàn thân Lâm Phiên Phiên run lên, đầu óc trống rỗng đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Sở Tường Hùng.

“ Không... đừng, tôi không muốn gặp anh ấy, tôi không còn mặt mũi nào gặp anh ấy, không muốn...”

Lâm Phiên Phiên kích động, hai tay ôm đầu, co rụt người lại.

“Tôi rất hiểu tâm trạng lúc này của cô.”

Người phụ nữ than nhẹ một tiếng, nói: “Trong lúc cô hôn mê, tôi đã để bác sĩ lưu lại chứng cứ trên người cô, nếu cô muốn kiện người đã cưỡng hiếp cô, tất cả số chứng cứ này sẽ giúp ích được cô đó.”

Vừa nói, người phụ nữ vừa lấy tập tài liệu trên bàn đưa cho Lâm Phiên Phiên.

Lâm Phiên Phiên nghe vậy, lần nữa tuyệt vọng tột cùng...

Đêm qua, Hoắc Mạnh Lam đã có một màn bạo lực với cô, như một cuốn phim phát lại trong đầu cô, và hơn hết là câu nói trước khi rời đi của hắn, cứ thế vọng đi vọng lại.

“Đừng có ý định kiện tôi tội cưỡng hiếp, bằng không những bức ảnh này sẽ được công bố cho cả thiên hạ, tôi bảo đảm người đầu tiên nhìn thấy chúng sẽ là Sở Tường Hùng!”

“Tôi bảo đảm người đầu tiên nhìn thấy bức ảnh sẽ là Sở Tường Hùng!”

“Sẽ là Sở Tường Hùng!”

“......’”

“ Không.....”

Lâm Phiên Phiên nước mắt đầm đìa, lắc đàu lia lịa, cô không muốn Tường Hùng biết chuyện này, cũng không thể cho anh biết, không thể, không thể, không thể......