Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 144: Tra tấn hung tàn




Sau khi Mạc Tiên Lầu cùng Hứa Thịnh rời đi Thôn Long Giang, liệp lập tức ngồi máy bay trở về thành phố.

Hứa Thịnh thì về bệnh viện, bởi vì hắn trước giờ ăn ngủ đều ở bệnh viện, trong bệnh viện cũng có biết thự riêng của hắn.

Mà Mạc Tiêu Lâu sau khi đỗ máy bay về sân bay tư nhân của mình thì cũng mệt mỏi trở về nhà.

Thế mà, chỉ vừa đến cửa nhà liền nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ, giọng nói quen thuộc ấy đúng là mẹ hắn.

“Mẹ…”

Mạc Tiên Lầu vô cùng kinh ngạc, vội theo âm thanh mà chạy đến phòng mẹ mình, thế rồi Mạc Tiên Lầu nhìn cảnh tưởng trong phòng mà giật mình, ngây ra như phỗng.

Mạc Thiên Sơn - người bố ngày thường luôn nghiêm túc ngày thẳng của hắn, đang trần truồng mà nằm trên một người phụ nữ, lúc này đôi mắt ông đỏ lừ, tay cầm dây lưng, từng chút từng chút mà quất lên người người phụ nữ dưới người.

Người phụ nữ tóc tai bù xù, khuôn mặt trắng bệch, quần áo gần như bị xé nát hết cả, dáng người xinh đẹp lộ ra mồn một, trên tấm lưng trắng nõn, máu thịt lẫn lộn, từng vết từng vết roi, nhìn mà rợn người.

Thế nhưng người đàn ông dường như chưa hề thõa mãn, dùng lực ở eo va mạnh vào người phụ nữ, thế nhưng thứ của quý của ông ta lại vẫn mềm nhũn im lặng, rũ thõng như một con giun.

Có thể nhận ra rằng, người đàn ông này bởi vì bản thân không thể cương cứng thế nên mới có thể như một tên biến thái mà tra tấn người phụ nữ!

“Mẹ, mẹ…”

Sau khi ngây ra như phỗng, Mạc Tiên Lầu vội xông lên đấm một phát thật mạnh vào mặt người đàn ông mà ngày thường hắn kính trọng vô cùng, rồi vội kéo tấm chăn trên giường, ôm lấy người phụ nữ thảm thiết, khắp người là máu đang ngồi dưới đất vào lòng.

Mạc Thiên Dương đang vô cùng thích thú mà bạo ngược, không ngờ lại có người đột nhiên xuất hiện, nhất thời không kịp đề phong mà bị con trai đấm cho một đấm văng gần mấy mét, đập cả người xuống đất, vội lắc đầu thật mạnh mới tỉnh táo lại.

Khi thấy người đang đứng trong phòng là con trai mình Mạc Tiên Lầu, Mạc Thiên Dương liền cảm thấy rất xấu hổ, vội nhặt quần áo mặc vào.

Nhưng Mạc Tiên Lầu đã tức điên lên, lần thứ hai vung tay đấm ông ta, hai mắt đỏ ngầu mà hét lên giận dữ: “Sao ông dám làm vậy với mẹ tôi, ông bị đến rồi đúng không, uổng tôi luôn kính trọng ông đến thế, mà còn vô cùng sung bái ông, ông không xứng, không xứng một chút nào!”

Mạc Tiên Lầu mỗi nói một câu liền đấm ông ta một phát.

Hắn thật sư giận đến phát điên, những năm nay Mạc Tiên Lầu hắn chưa bao giờ bái phục ai, cũng chẳng nghe lời ai, chỉ vô cùng sùng bái kính trong với người bố vô cùng chính trực này.

Lúc nhỏ bố là một tòa núi cao trong lòng hắn, là thần tượng của hắn, lớn lên rồi, bố vẫn là mục tiêu mà hắn luôn phấn đấu để vượt qua, nhưng đâu ngờ rằng, mọi thứ chỉ là vẻ ngoài.

Anh hung cái thá gì, người đàn ông tốt gì chứ, đều là chó má.

Sau lưng hắn, ông ta lại là kẻ hung hăng, tàn bạo, biến thái mà tra tấn vợ của mình, mẹ của hắn.

“Đừng, Tiên Lầu con không được đánh ông ta, ông ta là bố con, con đánh bố, trời đất không tha, Tiên Lầu…”

Người phụ nữ thấy Mạc Tiên Lầu chẳng hề nương tay mà đánh bố mình như thế, nỗi lòng chỉ vừa hơi bình tĩnh lại trở nên hoảng loạn, quấn chặt chăn trên người vội đi đến cạnh Mạc Tiên Lầu, ôm chân Mạc Tiên Lầu khóc lóc van nài.

“Mẹ! Sao con chẳng hề hay biết ông ta lại đôí xử với mẹ như thế, hắn không xứng làm bố con, Mạc Tiên Lầu không có người bố như thế.”

Mạc Tiên Lầu đau lòng mà nâng mẹ mình dậy.

Mẹ của Mạc Tiên Lầu dù đã hơn 40 tuổi, nhưng nét thùy mị mặn mà, xinh đẹp mỹ miều vẫn còn như trước, nếu vợ chồng họ Lâm ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người phụ nữ này chính là Giang Sa!

Không sai, nhà giàu có có thế lực trong quân đội mà Giang Sa gả vào chính là Mạc gia, mà Mạc Tiêu Lâu chính là con trai của Giang Sa và Mạc Thiên Dương.

Mạc Thiên Dương yên lặng chịu mấy đấm của con trai xong, đột nhiên vội bò đến quỳ trước mặt Giang Sa chân thành nói rằng: “Sa Sa, anh xin lỗi, xin lỗi em, anh không phải cố tình làm vậy đâu, anh…vừa nãy anh chỉ không thể kiềm chế được mình, không thể khống chế được bản thân, Sa Sa cầu xin em tha lỗi cho anh, tha thứ cho anh, anh yêu em, trong lòng anh thật sự rất yêu em, em hiểu mà phải không…”

Giang Sa quay mặt đi, cười đầy thê lương noí rằng: “Đúng vậy, tôi hiểu, thế nên tôi tha thứ anh, con nó còn ở đây, anh mau đứng dậy đi.”

“Mẹ, sao mẹ…”

Mạc Tiên Lầu vô cùng kinh ngạc nhìn mẹ mình, như thể không nghĩ rằng Giang Sa sẽ tha thứ cho Mạc Thiên Dương dễ dàng đến vậy: “Mẹ, ông ta làm thế với mẹ, đây rõ ràng là bạo lực gia đình, mẹ có thể tố cáo ông ta, mẹ không cần nghĩ cho con đâu, người bố như ông ta, con sau này sẽ không nhận đâu.”

Giang Sa mệt mỏi lắc đầu, nói với Mạc Tiên Lầu: “Hai bố con ra ngoài đi, gọi hầu gái đến giúp mẹ xử lý vết thương.”

“Không được, để con đưa mẹ vào viện.”

Vết thương trên lưng Giang Sa nghiêm trọng thế nào, Mạc Tiên Lầu vừa nãy đã nhìn thấy rất rõ.

“Không thể vạch áo cho người xem lưng được.”

Giang Sa nhắm mắt, không muốn nói gì nữa.

Mấy năm nay đều như thế này, bà cũng đã quen rồi.

Trước kia, trong một lần diễn tập quân sự Mạc Thiên Dương đã bị thương vùng hạ bộ, từ đó thứ ấy không còn dùng được, một người đàn ông làm sao mà chịu nổi nỗi nhục nhã như thế, vì thế ông ta luôn muốn từ trên người bà tìm lại sự dũng mãnh của đàn ông, thế nhưng việc cũng chẳng chiều lòng người, lâu rồi thì tâm lý ông ta trở nên biến thái, dù cho không thật sự làm được chuyện đó với bà, nhưng vẫn luôn tra tấn ngược đãi bà để thỏa mãn sự bất mãn do không thể làm tình của mình.

Mà mỗi lần sau đó, người đàn ông đều sẽ quỳ xuống trước mặt bà sám hối, cầu xin tha thứ.

Từ đó lặp đi lặp lại, hai mươi năm nay Giang Sa đều trải qua như thế. Thế nên, ngày đó khi đứng bên giường bệnh của Lâm phụ nàng mới nói như vậy, Giang Sa bà vứt chồng bỏ con cũng đã có báo ứng rồi.