Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 277: Một nhà như thế




“Cậu… cậu điên rồi, càng nói càng quá đáng, buông tôi ra!”

Lâm Phiên Phiên biết cô không thể dùng vẻ mặt ôn hòa ôn tồn nói chuyện với Mạc Tiên Lầu được nữa, nếu không mọi chuyện sẽ thực sự phiền toái, gạt tay Mạc Tiên Lầu ra, Lâm Phiên Phiên mở cửa xe nhảy xuống, sau đó quay đầu lại nói với Mạc Tiên Lầu: “Tôi không biết từ khi nào cậu lại nổi lên ý nghĩ như vậy với tôi, nhưng tôi khuyên cậu vẫn nên sớm dập tắt ý nghĩ này đi thì hơn, tôi và cậu vĩnh viễn không thể nào, còn nguyên nhân thì sau này cậu sẽ biết, hơn nữa, dù không tồn tại nguyên nhân này, cậu cũng sẽ không trở thành đối tượng để tôi lựa chọn.”

Nói xong, Lâm Phiên Phiên chạy cách xa xe của Mạc Tiên Lầu.

Mạc Tiên Lầu xuống xe, buồn bã nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của Lâm Phiên Phiên, đầu ngón tay cầm cửa xe vì dùng sức nắm chặt mà có hơi chút tái nhợt, ngực giống như bị dao nhỏ hung hăng xẹt qua, nỗi bi thương của Mạc Tiên Lầu giống như lá phong đỏ rơi đầy đất trong mùa thu vậy.

Biết rõ kết quả, cậu vẫn còn từng bước rơi vào tay giặc.

Trái tim phiêu bạt nhiều năm như vậy, thì ra cũng không phải là cậu muốn cập bờ là có thể cập bờ, hoặc là đây chính là cái giá của những năm bất cần đời của cậu.

Mạc Tiên Lầu không đuổi theo nữa, câu kia của Lâm Phiên Phiên: tôi và cậu, vĩnh viễn không thể nào, thật sự là khiến cậu lạnh thấu tim, lần này, là cậu tự rước lấy nhục rồi.

Lên xe, Mạc Tiên Lầu lái xe với tốc độ cao nhất, mạnh mẽ điên cuồng phi như bão trên đường, cuối cùng lái vào Esther FLub.

Đêm nay, lại là một đêm mua say.

Mà bên này, Lâm Phiên Phiên xuống xe, chạy đi rồi mới phát hiện nơi này cũng không xa khách sạn chỗ cô ở, nhưng trong lòng cô vẫn luôn bị ràng buộc bởi Sở Tường Hùng vẫn còn đang ở trong bệnh viện, thế là cô lại lái xe thẳng đến bệnh viện.

Mặc dù biết lúc này Mạc Tiểu Vang nhất định sẽ ở bên cạnh ở Tường Hùng bên người, nhưng cho dù chỉ nhìn từ xa, cô cũng cam tâm.

Mà trong bệnh viện, Mạc Tiểu Vang đúng là đang trông coi bên giường Sở Tường Hùng, ngay cả Sở Quy Thôn cũng vẫn còn ở đó.

Khi Sở Tường Hùng mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy người trong bên cạnh giường mình là Mạc Tiểu Vang mà không phải là Lâm Phiên Phiên, anh không khỏi thất vọng nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ hôn mê.

Lúc này, Hứa Bành trên giường bệnh cũng chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Mạc Tiểu Vang và Sở Quy Thôn đều canh giữ bên giường Sở Tường Hùng, nhìn cũng không liếc mắt nhìn bà, lạp tức oán hận trong lòng bà phồng tới cực điểm.

Đương nhiên, không phải bà đang oán hận Sở Tường Hùng con trai bà, bà đang oán hận Mạc Tiểu Vang và chồng bà Sở Quy Thôn, cho tới bây giờ, trong mắt họ cũng không có bà, càng không nói đến quan tâm bà, đặc biệt là Sở Quy Thôn, ba mươi năm vợ chồng, bà thủy chung như một với ông, ông lại như không nhìn thấy bà, bà thực sự đã chịu đủ sự lạnh lùng và miệt thị của ông rồi.

Hứa Bành vốn còn định nói cho Mạc Tiểu Vang và Sở Quy Thôn biết chuyện Lâm Phiên Phiên đã trở lại, nhắc hai người họ phải có chuẩn bị trong lòng, nhưng bây giờ bà đột nhiên không muốn nói nữa, hôm nay bà chịu một tổn thất lớn như vậy từ chỗ Lâm Phiên Phiên, đến lúc đó, bà lại muốn nhìn kết cục của Mạc Tiểu Vang và Sở Quy Thôn.

Nghĩ xong, Hứa Bành cũng nhắm mắt lại, lại chậm rãi ngủ say, vết thương của bà quá nặng, Tiên Phong quá kém.

Ngoài cửa, xuyên qua lớp thủy tinh giữa cửa, Lâm Phiên Phiên vừa hay nhìn thấy một màn này, sự thất vọng và phiền chán trong mắt Sở Tường Hùng, những oán hận và độc ác trong mắt Hứa Bành, cô cũng nhìn thấy rõ ràng.

Lâm Phiên Phiên không khỏi than nhẹ một tiếng, Sở gia trước giờ đều như vậy, một nhà chưa từng một lòng, hoặc là đây chính là nỗi bi ai của gia đình nhà giàu có.

Có điều như vậy cô lại có thể yên tâm, Sở Tường Hùng không nói, Hứa Bành không nói, Mạc Tiểu Vang cùng Sở Quy Thôn đương nhiên sẽ không biết cô đã trở về, đến lúc đó, xem cô đánh bọn họ trở tay không kịp như thế nào.

Nghĩ đến một nhà Sở gia nhìn có vẻ thân thiết nhưng thực chất lại không phải như vậy này, Lâm Phiên Phiên không khỏi nghĩ ngay tới vị lão thái gia đã bước qua tuổi bảy mươi Sở Kiên Đoàn này.

Thời gian qua đi bốn năm, không biết ông có còn khỏe mạnh hay không, mà tình yêu vượt tuổi tác giữa ông và người giúp việc mười tám tuổi tên Hạ Oánh Oánh kia đã phát triển như thế nào rồi?

Tại Sở gia, ngoại trừ Sở Tường Hùng, duy chỉ có ông cụ hòa ái dễ gần lại rất nồng hậu này để lại ấn tượng tốt cho Lâm Phiên Phiên.

Lâm Phiên Phiên thật lòng hy vọng ông sẽ có một niềm vui không còn tiếc nuối lúc tuổi già.

Lại đứng ở cửa lẳng lặng nhìn Sở Tường Hùng hồi lâu, Lâm Phiên Phiên xoay người, chuẩn bị rời đi.

Nhưng không ngờ, vừa quay người lại liền nhìn thấy hai người, rõ ràng là Sở Mộng, còn có… Triệu Dân Thường, xem ra là bọn họ đến thăm Sở Tường Hùng và Hứa Bành bị thương.

Nhìn thấy hai người này đồng thời xuất hiện ở nơi này, Lâm Phiên Phiên rốt cuộc cũng tin những lời Sương Sương nói tối qua không phải là giả, xem ra Sở Mộng thật sự đã chấp nhận nghe theo sự sắp xếp của gia tộc, chuẩn bị kết hôn với Triệu Dân Thường.

Mà khi Lâm Phiên Phiên nhìn thấy Sở Mộng và Triệu Dân Thường, hai người bọn họ cũng nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, Lâm Phiên Phiên muốn tránh cũng không kịp nữa.

Đột nhiên không hẹn mà gặp, ba người đều lặng đi trong chốc lát.

Đặc biệt là Triệu Dân Thường, vừa nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, máu toàn thân hắn đều bốc lên, bây giờ, hắn đã không thể nói rõ có cảm giác gì với Lâm Phiên Phiên nữa, nói ghét, hắn không ghét nổi, dù sao phụ nữ đẹp như Lâm Phiên Phiên là người mà đàn ông không thể nào ghét nổi, nhưng nói thích, ánh mắt Lâm Phiên Phiên nhìn hắn lại khiến hắn căm tức không thôi, hoặc là trong lòng hắn, thứ còn dư lại chỉ có sự không cam lòng vì chưa từng đạt được kia thôi.

Mà Sở Mộng, bốn năm không thấy, lại có thay đổi lớn như thế.