Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 291: Phía sau cao điệu




Ánh mặt Lâm Phiên Phiên lạnh lùng, cong môi cười nói: "Đứng đằng sau nâng giá cổ phiếu, sau đó bán hết toàn bộ cố phiếu trong tay mình, tiếp đó, lấy tiền mặt xây một công ty mới. Hoắc Mạnh Lam tự cho là chiêu kim thiền thoát xác này làm thật tốt, lại không biết bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu, chúng ta đang chờ hắn đi bước này!"

Mấy ngày nay, sở dĩ Lâm Phiên Phiên ở trong công ty làm nhiều việc khiến Hoắc Mạnh Lam khủng hoảng tức giận chính là vì buộc hắn phải đi con đường phạm tội này, chỉ là không ngờ Hoắc Mạnh Lam lại nóng lòng như vậy, làm Lâm Phiên Phiên tưởng ít nhất phải dằn vặt hắn mười ngày nửa tháng hắn mới có thể bí quá hoá liều!

Đúng vậy, hành động thao túng thị trường chứng khoán sau lưng, sau đó tự bán cổ phiếu của bản thân với giá cao là phạm pháp, một khi bị điều tra, chắc chắn phải ngồi tù.

Mấy phút sau, Lâm Phiên Phiên và Hàn Phiêu đến công ty.

Hai người bất động thanh sắc, từng người trở về phòng làm việc của mình, phảng phất như chẳng phát hiện chuyện gì hết, lưới đã giăng rồi, chim cũng đã chui vào, mà thu lưới cũng cần kỹ thuật, không thể nóng ruột.

Mà hôm nay, Hoắc Mạnh Lam đi làm vẫn mang khẩu trang, khiến tất cả mọi người trong công ty đều nhìn hắn với ánh mắt là lạ. Sau đó, bọn họ mơ hồ có thể phát hiện trên má trái của Hoắc Mạnh Lam có một dấu móng tay ấn chảy máu mà ngay cả khẩu trang cũng không che được, dựa vào độ sâu thì vết thương đó tuyệt đối được gây ra bởi ngón tay của phụ nữ.

Vì vậy, mọi người ngầm hiểu với nhau.

Thì ra tổng tại đai nhân phong lưu hoa tâm nhà bọn họ bị người phụ nữ nào đó ấn vào mặt!

Lâm Phiên Phiên thấy thế, chỉ buồn cười cười, người khác không đoán được người phụ nữ này là ai, cô không cần đoán cũng đã biết, ngoại trừ Lâm Tinh Tinh thì còn người phụ nữ nào dám động thủ với Hoắc Mạnh Lam chứ.

Chó cắn chó thực sự là đặc sắc, đáng tiếc lúc đó cô không có mặt để xem, đáng tiếc, đáng tiếc!

Lâm Phiên Phiên đẩy cửa phòng làm việc của mình ra, mới nhìn đã đứng ngốc ngay cửa.

Giờ này khắc này, trên bàn làm việc của cô là một bó hoa hồng xanh vô cùng xinh đẹp mộng ảo, số lượng rất nhiều, tuyệt đối có đến mấy trăm bông, bị buộc lại bằng một sợi ruy băng màu đỏ, đẹp không sao tả xiết.

Ý nghĩa của hoa hồng xanh là: Độc nhất vô nhị.

Giữa đóa hoa có một tấm danh thiếp không có chữ ký, bên trên có một dòng chữ vô cùng thoát tục: “Từ giờ trở đi, anh muốn theo đuổi em một lần nữa, duy nhất của anh.”

Mặc dù không có kí tên, nhưng Lâm Phiên Phiên vừa nhìn chữ đã biết là ai viết, không phải là Sở Tường Hùng!

Lâm Phiên Phiên nâng bó hoa hồng xanh cực kì xinh đẹp này lên, nhẹ ngửi một hồi lâu, độ cong khóe miệng cũng mềm mại hẳn, thật lâu cũng không buông ra.

Chiêu tặng hoa này tuy rằng hơi tục, nhưng chỉ cần là phụ nữ thì đều dính một chiêu này, Lâm Phiên Phiên cũng không phải ngoại lệ.

Trong lòng nhịn không được phun phun Sở Tường Hùng: “Miệng nói phải khiêm tốn, đằng sau lại kiêu căng như vậy, thật là.”

"Đùng đùng đùng!"

Lúc này, cửa phòng làm việc đang mở có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Lâm Phiên Phiên xoay người nhìn lại, Thu Thùy Mỹ đang nở nụ cười đứng ở cửa.

Thấy Lâm Phiên Phiên nhìn mình, Thu Thùy Mỹ vội vàng cung kính nói: "Lâm tổng, sáng nay, cửa hàng bán hoa ở đối diện đưa tới, nói là có người đặc biệt đặt cho ngài, ta thấy ngài còn chưa tới, thay ngài ký nhận rồi. "

"Ừ!"

Lâm Phiên Phiên nhàn nhạt ừ một tiếng, không nói tốt cũng không nói không tốt.

Thu Thùy Mỹ nguyên vốn còn muốn nói nhiều hơn với Lâm Phiên Phiên, kéo gần quan hệ hơn một chút, dù sao cô cũng là người đeo nhiệm vụ của Hoắc Mạnh Lam trên người, luôn xa lạ với Lâm Phiên Phiên như vậyvậy thì hành động sẽ rất bất lợi, nhưng thấy vẻ mặt Lâm Phiên Phiên đạm mạc, đối với cô không nóng cũng không lạnh, lập tức cũng chỉ đành cười hai tiếng, lui về khu vực làm việc của cô bên ngoài.

Lúc đi ra, lại trùng hợp đụng vào Tề Huynh đang muốn đi vào.

Thu Thùy Mỹ suýt chút nữa ngã sấp xuống, Tề Huynh tự tay đỡ cô, lại tiện thể xoa xoa eo cô một chút.

Thu Thùy Mỹ lập tức trợn mắt.

Sắc mặt Tề Huynh lại say sưa, lẩm bẩm một câu: "Cô thật là thơm."

Nghe vậy, trái tim Thu Thùy Mỹ bay lên, chỉ giận trách trừng mắt nhìn Tề Huynh, sau đó tươi cười thẹn thùng đi ra. Không có người phụ nữ nào không thích được đàn ông khích lệ.

Tề Huynh híp mắt lại, nhếch miệng lên, đó là niềm vui khi thợ săn tìm được con mồi.

Sửa lại cổ áo một chút, Tề Huynh áo mũ chỉnh tề gõ cửa phòng làm việc của Lâm Phiên Phiên.

Hắn không quên lần trước Lâm Phiên Phiên đã từng nói, vào phòng phải gõ cửa.

"Chuyện gì?"

Cửa phòng làm việc của Lâm Phiên Phiên còn chưa đóng, cho nên cô vừa nghiêng đầu đã thấy Tề Huynh.

Trải qua cuộc nói chuyện với Đỗ Minh ngày hôm qua, Lâm Phiên Phiên cũng đã nghĩ thông suốt, ngay cả Đỗ Minh cũng có thể tha thứ hắn, cô lại càng không có lý do không tha thứ, cho nên, chỉ cần Tề Huynh từ nay về sau an phận thủ thường, cô cũng sẽ không cố ý làm khó hắn.

"Lâm tổng, ta có chuyện quan trọng phải báo cáo, ta không hy vọng bị bên thứ ba nghe được, ta muốn đóng cửa lại, được chứ?"

Tề Huynh khẽ mỉm cười nói.

Lâm Phiên Phiên gật đầu, ý bảo hắn có thể.

Cô không lo sau khi đóng cửa, Tề Huynh sẽ làm gì cô, coi như hắn có gan cũng không có năng lực làm được. Bây giờ, cô có thể dùng một tay đánh ngã hắn.