Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 335: Đừng ép tôi




Lâm Phiên Phiên quay mặt tránh ánh mắt của anh ta, cô vừa định nói lời cám ơn vì không nói chuyện đó cho Sở Tường Hùng, Mạc Tiên Lầu đã mở miệng trước.

“Ngày mai mẹ tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn cho Lâm Tinh Tinh, cô sẽ tới chứ?”

Mạc Tiên Lầu nói đầy hàm ý.

Lâm Phiên Phiên hơi sững người một lúc mới hiểu ý của Mạc Tiên Lầu, Lâm Tinh Tinh giả mạo cô trước mặt Giang Sa, ngày mai thật ra chính là sinh nhật cô.

Cũng do những ngày gần đây cô quá bận rộn, vì thế quên luôn cả sinh nhật của mình.

Khựng lại một lúc, Lâm Phiên Phiên cau mày nói: “Nếu rảnh thì tôi sẽ đi, không rảnh thì thôi vậy.”

Hai ngày nay, vì chuyện Tường Hùng bệnh mà cô đã rất sầu muộn rồi, thật sự không có tinh thần đi đối phó Lâm Tinh Tinh nữa.

Thấy thế Mạc Tiên Lầu cũng không khuyên Lâm Phiên Phiên nữa, anh ta lấy một chiếc hộp vuông gói đẹp đẽ ra rồi nói: “Cái này tặng cô, coi như là quà sinh nhật sớm.”

Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên nhìn Mạc Tiên Lầu, sau đó mới đưa tay nhận lấy.

“Mở ra xem đi, tôi nghĩ cô sẽ thích nó.”

Giọng nói Mạc Tiên Lầu hơi sượng cứng, dường như anh ta không quen kiểu tặng quà thế này.

Lâm Phiên Phiên mở hộp quà ra, cô chỉ cảm thấy trước mắt như sáng rực, ánh sáng lóa mắt khiến cô không khỏi nhắm tịt mắt lại, bên trong là một bộ trang sức kim cương đầy đủ ba món khuyên tai, dây chuyền và nhẫn, được thiết kế kiểu hoa ngọc lan trắng nở rộ, trông vô cùng đặc biệt và đẹp đẽ.

Nhìn thấy ánh mắt choáng ngợp của Lâm Phiên Phiên, khóe môi Mạc Tiên Lầu nở một nụ cười nhạt: “Đây là tác phẩm mới nhất của Adonis, nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới. Hiện cả thế giới chỉ có 10 bộ giới hạn, mẹ tôi cũng mua cho Lâm Tinh Tinh một bộ y hệt rồi, ngày mai cô ta chắc chắn sẽ đeo nó dự tiệc. Lúc đó nếu cô cũng đeo bộ trang sức này xuất hiện, tôi nghĩ mọi người sẽ phát hiện cô hợp với bộ trang sức kim cương ngọc lan trắng này hơn Lâm Tinh Tinh.”

Mạc Tiên Lầu làm vậy rõ ràng muốn Lâm Phiên Phiên chèn ép Lâm Tinh Tinh, đồng thời nhân bữa tiệc sinh nhật ngày mai công bố với mọi người cô mới là viên ngọc bị mất, đây đồng nghĩa với việc ép cô nói sự thật cho Sở Tường Hùng biết.

Lâm Phiên Phiên bỗng cảm thấy hộp quà trong tay nặng trịch.

Cô gái nào cũng thích kim cương, nhưng vì nó mà đánh đổi cái giá lớn như thế, cô thà không lấy còn hơn.

Hầu như không có bất cứ do dự, Lâm Phiên Phiên nhét hộp quà vào tay Mạc Tiên Lầu, sau đó mở miệng: “Cám ơn cậu, nhưng tôi đã nói rồi, tôi không muốn để Tường Hùng biết chuyện này, vì thế tôi sẽ không nhận cậu và mẹ vào lúc này, còn cậu, rõ ràng cậu biết Lâm Tinh Tinh là hàng giả mà tới giờ vẫn không lật tẩy cô ta, thế chẳng phải cậu đã hiểu lựa chọn của tôi rồi sao, vì thế đừng ép tôi nữa.”

Mạc Tiên Lầu không khỏi nổi giận, Lâm Phiên Phiên cứng không ăn, mềm cũng không chịu, nhưng điều này cũng chứng minh tình yêu như thiêu thân vào lửa của cô nồng cháy kiên cường tới mức nào.

Cuối cùng anh ta chỉ còn biết thở dài, Mạc Tiên Lầu bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi, chuyện của hai người tôi mặc kệ đấy, còn ngày mai cô tới hay không, đeo hay không thì tùy cô, hai người tự lo đi!”

Nói xong anh ta liền nhét hộp quà vào tay của Lâm Phiên Phiên, rồi quay đầu bỏ đi.

Nhìn bóng lưng có vẻ tức giận của Mạc Tiên Lầu, Lâm Phiên Phiên thở dài một hơi, Mạc Tiên Lầu nói như vậy cũng có nghĩa anh ta sẽ không làm khó cô chuyện này nữa.

“Tiên Lầu, cám ơn cậu!”

Tuy cô biết Mạc Tiên Lầu không cần nhưng Lâm Phiên Phiên vẫn cần nói với anh ta một câu cám ơn.

Hoàng hôn buông xuống, trời bắt đầu chập choạng tối.

Tới giờ cơm, mẹ Sở Tường Hùng vẫn đúng giờ mang theo sáu nữ giúp việc lần lượt vào như hôm qua.

Mỗi người giúp việc đều mang một khay nhiều tầng, bên trong có rất nhiều món ăn phong phú, tất cả đều là món Sở Tường Hùng thích ăn, người giúp việc bày khoảng hơn ba chục món lên bàn, ngoài ra còn có hai nồi canh giàu dinh dưỡng.

Lâm Phiên Phiên đã không còn ngạc nhiên nữa, từ lúc cô đưa Sở Tường Hùng vào viện, mỗi bữa cơm, Hứa Bành đều xuất hiện hoành tráng như thế, giống như sợ cô bỏ đói Sở Tường Hùng không bằng.

“Mẹ, Phiên Phiên, cùng ăn thôi!”

Sở Tường Hùng cười cười kéo ghế cho Hứa Bành và Lâm Phiên Phiên ngồi xuống, anh đang rất cố gắng để hai người chung sống hòa hợp.

Lâm Phiên Phiên và Hứa Bành nhìn nhau, sau đó cùng tránh mắt đi, tuy ánh mắt hai người đều tỏ rõ không thích, nhưng vào lúc này họ không muốn làm Sở Tường Hùng buồn. Vì bọn họ đều yêu Sở Tường Hùng tha thiết, lúc cần thiết, bọn họ có thể vì Sở Tường Hùng mà hy sinh, huống chi giờ chỉ cần tạm thời buông bỏ hiềm khích lẫn nhau.