Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 393: Vẫn không quan tâm




Lâm Phiên Phiên đành chịu lắc đầu, tính cố chấp của Hạ Danh Đoan điên cuồng hơn so với những gì mà cô tưởng tượng, bây giờ cô ta đã hận cả cô, nhưng cô ta không bao giờ được lôi cả Sở Tường Hùng vào.

“Hạ Danh Đoan, đừng ép tôi trở mặt xem cô như kẻ thù!”

Nhìn bóng lưng từ từ biến mất trong màn đêm của Hạ Danh Đoan, sắc mặt của Lâm Phiên Phiên dần trở nên lạnh lùng, không quan tâm đến bất kỳ người nào chỉ cần dám làm tổn thương Sở Tường Hùng, cô nhất định sẽ không tha thứ cho người đó...

Ngày hôm sau!

Bởi vì ông cụ Sở Kiên Đoàn sắp phải đến thành phố S xa xôi để chữa bệnh, nhà họ Sở rất khó có dịp mà vừa sáng sớm mà tất cả con cháu đã tụ tập đầy phòng khách, chuẩn bị đưa ông cụ đi.

Sau đó giống như những gì Lâm Phiên Phiên đã nghĩ, lần tiễn đưa này vẫn chưa bắt đầu đã không được thuận lợi.

Khi Hạ Danh Đoan đẩy Sở Kiên Đoàn từ trong phòng ra ngoài, thần sắc trên khuôn mặt của Sở Kiên Đoàn đau buồn và trầm lắng mà trước kia chưa từng có, không nói một lời nào đã cầm mấy chiếc cốc trà trên bàn ném vào hướng Sở Quy Thôn.

Sở Quy Thôn đương nhiên sẽ không ngồi yên đợi chết, liền né người sang một bên, làm cho Hứa Bành, Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên, Sở Lý, Sở Mộng và những người ngồi bên cạnh đều ngạc nhiên, hoảng hốt nhìn ông cụ Sở Kiên Đoàn bỗng nhiên đùng đùng nổi giận.

“Bố, bố đang làm gì vậy?”

Sở Quy Thôn không dám tin nhìn Sở Kiên Đoàn, trong lòng giận dữ khi Sở Kiên Đoàn đã không giữ thể diện cho ông ta trước mặt con cái, nhưng miệng vẫn không dám chất vấn, chỉ chau mày lại.

“Nghiệt tử, mày quỳ xuống cho tao!”

Sở Kiên Đoàn bỗng nhiên bởi vì quá kích động mà tỏ ra khó chịu và run rẩy, hóa ra răng vẫn chưa hoàn toàn hổi phục, lúc này càng nói càng trở nên mơ hồ không rõ, nhưng cũng đủ để mọi người nghe và hiểu được ý của ông cụ.

Nghe xong những lời này, cả khuôn mặt Sở Quy Thôn bỗng nhiên tím tái mặt mày, cầm cốc ném ông ta cũng thôi đi, bây giờ còn muốn ông ta quỳ xuống trước mặt con cái, mặc dù người mà ông ta phải quỳ trước mặt là bố ông ta, nhưng điều này đối với một người có thân phận, có quyền lực, có địa vị như Sở Quy Thôn mà nói thật sự không có cách nào có thể nhẫn nhịn được.

“Bố, rốt cuộc bố làm sao vậy, ai đã làm bố giận, có chuyện gì bố hãy nói rõ ràng đi, các con các cháu đều ở đây!”

Nói câu nói này, có nghĩa là ông ta sẽ không quỳ xuống.

Mặc dù những năm qua về việc ăn mặc hay nghỉ ngơi, ông ta trước giờ chưa từng để Sở Kiên Đoàn phải chịu thiệt, nhưng không thể phủ nhận, con đường quan trường của ông ta ngày càng cao, quyền lực trong tay cũng càng ngày càng lớn, địa vị của người bố như Sở Kiên Đoàn trong lòng ông ta đã dần dần không còn được như trước nữa, cái gọi là hiếu thuận cũng chỉ vì giữ danh tiếng tốt, còn sâu thẳm trong lòng ông ta đã coi người bố già Sở Kiên Đoàn trở thành gánh nặng, nếu không, hai năm trước ông ta đã quan tâm đến cảm nhận của Sở Kiên Đoàn, độc ác mà chia cắt Sở Kiên Đoàn và Hạ Danh Đoan, cuối cùng làm cho Sở Kiên Đoàn tức giận đến nỗi trúng gió mà bại liệt.

Nhìn khuôn mặt cứng rắn không chịu đựng của Sở Quy Thôn, Sở Kiên Đoàn tức giận thở hổn hển, tay run rẩy chỉ vào Sở Quy Thôn không nói được lời nào.

Ông cụ là một người từng trải qua nhiều sóng gió, trong lòng cũng tự xác định được, không ai có thể hiểu được rõ hơn Sở Quy Thôn đứa con trai này của ông là một người như nào, ông sao có thể không hiểu được sự tôn kính mà Sở Quy Thôn dành cho ông, từ lâu đã không còn xuất phát từ nội tâm, nhưng nếu biết rõ thì đã sao?

Ông đã không còn là một đại tướng mà bước một bước có thể làm cho cả quân đội chuyển động, bởi lúc còn trẻ ra chiến trường bị thương nhiều lần, dần dần trở thành căn bệnh ẩn, lúc ông vẫn chưa về hưu, hai chân đã dần dần mất đi cảm giác, phải ngồi trên chiếc xe lăn, cuối cùng chỉ có thể giao lại quyền lực quân sự, về nhà dưỡng già, đến nay ông chỉ là một người già bị đất nước lãng quên, bị con trai của mình chê trách, không có quyền thế, ngay đến cả việc cho người phụ nữ mình yêu một danh phận cũng không làm được.

Nhưng những điều này ông đều có thể nhẫn nhịn được, bởi vì đối phương là con trai của ông, đứa con trai duy nhất của ông, từ nhỏ đã chứng kiến đứa con ấy trưởng thành, chứng kiến đứa con từng bước từng bước đi tới chiếc ghế thành công, đứa con đã trở thành sự tiếp diễn trong cuộc đời của ông, ông cảm thấy kiêu ngạo, cho dù đứa con này từ lâu đã không xem ông ra gì!

Nhưng hôm nay, ông không thể tiếp tục lặng im, bởi vì mỗi người đều có một giới hạn, con sư tử hùng dũng đã ngủ bao nhiêu năm, cho dù có già đi, sự uy nghiêm của nó cũng không dễ dàng bị người ta xóa bỏ.

“Được, được, được, bây giờ đã mọc đủ lông đủ cánh, người bố như tao mày cũng không xem ra gì nữa, nhưng mày đã từng nghĩ xem, mỗi người đều sẽ già đi, rồi cũng có một ngày, mày cũng sẽ già đi giống tao, hôm nay mày đối xử như vậy với người bố của mày, khó chắc rằng sau này con cái của mày sẽ không học tập mà đối xử với mày như vậy.”

Ánh mắt Sở Kiên Đoàn đau đớn, lắc đầu, sau khi tức giận đến cực hạn, những lời nói của ông lại lưu loát hơn bao giờ hết, nhưng ai cũng đều nhận thấy lúc này ông già này đau đớn và tuyệt vọng nhường nào.

Sắc mặt của Sở Quy Thôn càng lúc càng khó coi, lông mày đã tỏ ra tức giận, quay người lại, trầm lặng ngồi trên chiếc ghế sô pha, nói với Hứa Bành, Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên, Sở Lý và Sở Mộng: “Mọi người về phòng mình trước đi, tôi sẽ nói chuyện riêng với ông nội, còn nữa, người làm cũng ra ngoài hết đi...”

“Người làm có thể đi, nhưng người nhà họ Sở không ai được đi đâu hết.”

Sở Quy Thôn vẫn chưa nói xong, ông cụ Sở Kiên Đoàn đã uy nghiêm lên tiếng ra lệnh, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Danh Đoan cũng ở lại, hôm nay tôi có chuyện nhất định phải điều tra rõ ràng, ai dám không phối hợp, thì hãy cút khỏi nhà họ Sở.”