Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 402: Mỗi người đều có lối đi riêng




Máy bay của Mạc Tiên Lầu đáp xuống phi trường tư nhân của anh ta, Hàn Phiêu và A Tử đã đợi ở đó từ sớm rồi, cùng lúc đó Sương Sương và Lưu Lân cũng đã ở đó.

Vừa xuống may bay, Táp Táp đã liền tỉnh dậy, thằng bé nũng nịu chúi vào trong lòng của bố Hàn Phiêu không chịu buông ra, ngược lại thì làm lơ Sở Tường Hùng, Sở Tường Hùng cũng chẳng buồn, anh có niềm tin có thể xây dựng mối quan hệ tốt giữa bố con anh, chỉ là điều này cần phải có thời gian, là việc không thể vội vàng được.

Lâm Phiên Phiên nhìn thấy Sương Sương và Lưu Lân cũng đã đến, bèn lập tức vui mừng chạy đến, khoảng thời gian này bọn họ luôn bận rộn thưa kiện Triệu Dân Thường, hầu như mỗi ngày đều phải đến tòa án, hơn nữa kiện cáo đã gần đến ngày kết thúc, là thắng hay thua thì phải xem mấy ngày này, đây cũng là lí do vì sao mà lần này Táp Táp xảy ra chuyện, Lâm Phiên Phiên không hề đến làm phiền Sương Sương.

Chỉ là không đợi Lâm Phiên Phiên nói gì, Sương Sương đã cố ý trầm mặt xuống nói: “ Phiên Phiên, Táp Táp xảy ra chuyện lớn như vậy vậy mà mày lại không thông báo cho tao biết, rốt cuộc mày có coi tao là chị em tốt không vậy?”

Lâm Phiên Phiên biết Sương Sương không thể thật sự giận cô, giơ tay kéo cánh tay của Sương Sương, cười nhìn Lưu Lân đang đứng bên cạnh Sương Sương nói: “Táp Táp không phải là không sao sao, hơn nữa nói cho hai người cũng chỉ khiến hai người phân tâm thôi, đúng rồi, kiến cáo của hai người bây giờ tiến hành như thế nào rồi, nghe A Tử nói cục diện có chiều hướng thay đổi lớn, có nắm chắc phần thắng không?”

Lưu Lân cười tươi nói: “Kiện cáo cuối cùng cũng đã kết thúc vào hôm nay rồi, chúng tôi—thắng rồi.”

“Thật sao, quá tốt rồi, tôi đã nói rồi mà thế giới này người tốt cuối cùng cũng sẽ được đền đáp xứng đáng thôi.”

Lâm Phiên Phiên từ tận đáy lòng cảm thấy vui mừng cho Sương Sương và Lưu Lân.

Chỉ là lúc này Lâm Phiên Phiên vẫn không biết những chuyện phức tạp phía sau vụ kiện cáo, sự việc xảy ra ngày hôm đó, lúc hai người Triệu Dân Thường và Lưu Lân xảy ra đấu tranh, ở hiện trường lúc đó ngoài Lâm Sương Sương ra, còn có một người “đã ngất đi” Đào Khiết, thực ra cô ta lúc đó không hề thật sự ngất xỉu, mà là vẫn luôn giả vờ ngất, cho nên, khi mà bản tường trình của Sương Sương không thể khiến cho tòa án tín phục, thì cô ta lại trở thành nhân chứng chủ chốt.

Lẽ ra, Đào Khiết là tình nhân mới của Triệu Dân Thường, cô ta không thể đứng ra cáo buộc Triệu Dân Thường, thế nhưng tiền đề là Triệu Dân Thường vẫn là tổng giám đốc có tiền có thế lực có tập đoàn Triệu Thị trước đây.

Bởi vì trận đánh từ hai phía Dạ Thân Sinh và Sở Lý, Triệu Dân Thường bị bao vây tứ phía, kinh doanh liên tục lỗ vốn, cuối cùng cứ thế lung lay hoàn toàn, tập đoàn Triệu Thị từ lâu đã miệng cọp gan thỏ, Đào Khiết thân là nhân viên lâu năm của tập đoàn Triệu Thị, hơn nữa còn giữ chức giám đốc nghiệp vụ một vị trí quan trọng như vậy, việc suy yếu nhanh chóng như vậy của tập đoàn Triệu Thị sao có thể giấu được cô ta chứ, cho nên, khi A Tử dùng số tiền lớn để dụ cô ta ra tòa làm chứng, cô ta chỉ do dự vài phút rồi liền đồng ý ngay.

Cũng chính là có cô ta làm chứng, mà Sương Sương và Lưu Lân cuối cùng mới có thể chuyển bại thành thắng, còn Đào Khiết thì mang theo số tiền mà A Tử đưa cho cô ta khôn ngoan lựa chọn biến mất.

Do đó, Triệu Dân Thường tức đến nỗi suýt chút nữa phát điên, nhưng lại bất lực vì không thay đổi được sự thật.

Vừa nghĩ đến cuối cùng cũng thoát khỏi Triệu Dân Thường, trên mặt của Sương Sương liền giương lên một nụ cười nhẹ nhàng đã lâu không thấy, ngay sau đó liền xúc động nói: “Đã nhiều năm như vậy, hôm nay chính là ngày nhẹ nhõm nhất, vì trái tim của tôi, cuối cùng cũng đã tự do rồi.”

Lâm Phiên Phiên cũng vô cùng xúc động, chỉ vì một lựa chọn sai lầm lúc còn trẻ, mà Sương Sương đã phải bù đắp bằng 5 năm thanh xuân của mình, con người mà, thật sự không thể bước sai một bước được, “Sau này cậu và Lưu Lân có dự định gì?”

Sương Sương nhìn Lưu Lân một cái, cười dịu dàng nói, “Bọn tao đã bàn bạc xong rồi, quyết định quay về thôn Ôn Ôn sống, ở đó tuy là một nơi hoang vu hẻo lánh, nhưng lại u nhã bình yên, không hề ồn ào hỗn loạn như thành phố, bây giờ, tao chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn.”

“Lựa chọn này thực sự không tồi.”

Lâm Phiên Phiên bất giác nghĩ tới rừng núi và thác nước ở thôn Ôn Ôn, thật sự rất yên tĩnh rất đẹp.

Lúc này, A Tử đi đến nói chêm vào: “Tôi đã đặt một phòng ở khách sạn Giai Hoa rồi, đặc biệt chúc mừng chúng ta đã thắng vụ kiện này, hơn nữa, tôi và Hàn Phiêu cũng dự định quay về Hàn Quốc, cũng coi như là tiệc tiễn biệt chúng tôi.”

Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên kinh ngạc, “Quay về Hàn Quốc? Bao giờ vậy?”

Ngay sau đó liền ngước nhìn Hàn Phiêu, trước đó Hàn Phiêu chưa từng nói đến chuyện này, quá đột ngột rồi.”

Hàn Phiêu né tránh ánh mắt của Lâm Phiên Phiên, nụ cười trên mặt có chút bất lực, “Ba ngày sau sẽ đi. Mẹ của anh đã ra lệnh cho anh mười mấy lần rồi, nếu như không quay về e là bà ấy sẽ đích thân đến trói anh về mất, trong khoảng thời gian ngắn quay về này sẽ không thể đến Trung Quốc nữa, bởi vì lần này anh phải chuẩn bị hôn lễ, cho nên, công ty Kình Thiên anh phải giao lại cho em tự mình xử lý rồi.”

Luôn không nói, là vì anh ta vẫn luôn do dự, quyết định 3 ngày sau sẽ đi cũng là quyết tâm mới được đưa ra trước khi Lâm Phiên Phiên bay đến Nhật Bản, bởi vì anh ta đã thừa nhận Lâm Phiên Phiên bây giờ đã không cần anh ta nữa rồi, sự tồn tại của anh ta đã không còn quan trọng như lúc về nước nữa rồi, anh ta cũng nên chọn thời gian mà rút lui thôi.