Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 439: Cắt bỏ tử cung




Quả nhiên, Sở Tường Hùng, Sở Mộng, Sở Lý nghe vậy, tất cả đều nhìn Hứa Bành bằng ánh mắt tức giận. Ngày sau đó, ba người không do dự cùng ký tên đồng ý, ca phẫu thuật của Sở Quy Thôn được bắt đầu ngay lập tức!

Phẫu thuật tim không phải là ca phẫu thuật nhỏ, cần từ năm đến tám tiếng, thậm chí còn lâu hơn.

Mấy người Lâm Phiên Phiên mới chờ ngoài cửa phòng phẫu thuật một lát liền có người phụ trách dẫn bọn họ tới phòng khách VIP cao cấp của bệnh viện, để bọn họ dễ chịu hơn trong khi chờ đợi, chỉ có gia đình có tiền có thế mới được hưởng thụ đãi ngộ này.

Chỉ có điều, lúc này không ai có ý định đi hưởng thụ cả, sắc mặt mỗi người mỗi khác,

Sau khi đã đợi gần hai tiếng, thấy vẻ mệt mỏi của Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên không khỏi đau lòng, cô bắt lấy cánh tay anh, nói nhẹ giọng: “Tường Hùng, yên tâm đi, kĩ thuật bây giờ rất tiên tiến, ông ấy không sao đâu. Ca phẫu thuật này còn phải kéo dài mấy tiếng nữa, hay là anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi, có kết quả là em gọi anh dậy luôn, được không?”

Sở Tường Hùng mỏi mệt lắc đầu: “Anh không muốn ngủ, anh đau đầu quá…”

Lâm Phiên Phiên chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ: “Vậy để em bóp cho anh.”

Những đả kích trên tinh thần so với sự giày vò của thân xác càng khiến người ta phải khó chịu hơn. Chân tướng nối đuôi nhau lộ ra, cái sau tàn nhẫn hơn cái trước, quả thực là hôm nay Sở Tường Hùng rất mệt mỏi, rất mệt mỏi. Lâm Phiên Phiên day huyệt thái dương cho anh hơn nửa tiếng mà không hề phiền chán, tâm trí vẫn kéo căng của anh được thả lỏng hơn nhiều, Sở Tường Hùng vô thức ngủ thiếp đi.

Sở Mộng, Sở Lý thấy vậy, không khỏi ngầm cảm thán Lâm Phiên Phiên thật tốt với Sở Tường Hùng.

Hứa Bành thấy Lâm Phiên Phiên dịu dàng, quan tâm con trai mình như thế, bà ta cũng không lên tiếng quấy rầy.

Sau khi chắc chắn rằng Sở Tường Hùng đã ngủ say, Lâm Phiên Phiên nhẹ nhàng đứng dậy, lại gần Sở Mộng nói nhỏ: “Mộng Mộng, chị vừa nghe ngóng được là khi xảy ra chuyện ở đám cưới, Lâm Tinh Tinh cũng được đưa tới bệnh viên này, đang ở trên tầng bày. Chị muốn đi thăm cô ta, nếu anh cả em thức dậy mà chị chưa quay lại thì em nói với anh ấy một tiếng nha.”

Sở Mộng hơi nhíu mày lại: “Chị dâu, chị còn quan tâm đến loại người như Lâm Tinh Tinh à? Em thấy cô ta cũng là đáng đời thôi.”

Lâm Phiên Phiên khẽ lắc đầu: “Người mà chị quan tâm là bố chị, nếu xảy ra chuyện gì thật thì bố chị sẽ lo lắng lắm. Hơn nữa đã năm năm rồi chị chưa hàn huyên với ông ấy, chị rất nhớ ông ấy.”

Trong đám cưới ngày hôm nay, mọi thứ đều quá hỗn loạn, cô chưa kịp trò chuyện gì với ông Lâm cả. Bây giờ đang ở trong cùng một bệnh viện, cô không thể có người yêu liền bỏ rơi bố mình được!

Nghe vậy, Sở Mộng mới gật đầu đồng ý: “Chị nói vậy cũng đúng. Vậy chị đi đi, phía anh cả đã có em rồi. Yên tâm, nếu ca phẫu thuật của bố kết thúc sớm hơn thì em sẽ gọi cho chị.

“Ừm, cám ơn em, Sở Mộng!”

Lâm Phiên Phiên cảm kích nói cám ơn, rồi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cùng với đôi lông mày nhíu chặt ngay cả trong giấc ngủ của của Sở Tường Hùng, sau đó mới đứng lên đi khỏi đó.

Vào thang máy lên tầng bảy, sau vài lần hỏi thăm Lâm Phiên Phiên mới tìm được phòng bệnh của Lâm Tinh Tinh.

Ca phẫu thuật của Lâm Tinh Tinh vừa kết thúc. Cô ta nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trắng. Bà Lâm uể oải ngồi trên đầu giường của Lâm Tinh Tinh, trên khuôn mặt chát đầy phấn ấy xanh xanh tím tìm như bị ai đó đánh.

Còn ông Lâm thì ngồi xổm hút thuốc ở ngoài phòng bệnh. Ông ấy cúi đầu, thở ra một làn khói, từ làn khỏi dày đặc bên cạnh ông, có thể đoán ra là ông đã hút rất nhiều.

“Bố!”

Lâm Phiên Phiên không vào thẳng phòng bệnh mà bước về phía ông Lâm.

Ông lâm giật mình ngẩng đầu lên, thấy là Lâm Phiên Phiên thì dập ngay thuốc đi, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Phiên Phiên, con tới rồi à!”

“Bố, sao bố lại hút nhiều thuốc như vậy? Con nhớ là bố không hút thuốc mà, có phải tình cảnh của Lâm Tinh Tinh rất nguy hiểm không?”

Lâm Phiên Phiên nhìn ông Lâm đầy lo lắng, đột nhiên cảm thấy ông Lâm bây giờ lại già hơn đôi chút so với lúc ở trên đám cưới.

Thấy Lâm Phiên Phiên nhắc tới Lâm Tinh Tinh, đôi mắt ông Lâm lập tức ngấn nước, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Tất cả là do bà mẹ ngu xuẩn của nó, nếu không phải bà ta, sao Mận Mận lại rơi vào cảnh này. Vừa rồi bác sĩ nói, cái thai trong bụng của Mận Mận đã chết từ lâu rồi rồi, nhưng vẫn dùng thuốc để giữ ở trong bụng, hơn nữa vì thời gian quá dài nên đã bắt đầu thối rữa, cuối cùng ảnh hưởng đến tử cung, không thể không cắt bỏ đi. Một người phụ nữ không có tử cung, còn có thể gọi là phụ nữ sao? Tất cả là do bà mẹ ngu xuẩn của nó làm, không biết bà ta lấy được phương thuốc dân gian đó ở đâu, hại Mận Mận ra nỗng nỗi này…”

Vừa rồi ông Lâm không thể nén giận được, đánh cho Lý Mịch Hương một trận ngay trước mặt bác sĩ và ý tá, vì vậy nên vừa rồi Lâm Phiên Phiên mới nhìn thấy những vết bầm trên mặt bà Lâm.