Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 447: Rình ở ngoài cửa




Nguyên nhân mà Mạc Tiểu Vang xuất hiện ở đây đa phần là muốn đến thăm Lôi Lôi.

Lần này Lôi Lôi bị thương quả thực là do Mạc Tiểu Vang làm, nhưng ý định của cô là muốn hại Táp Táp, nhưng lại không ngờ rằng làm thương nhầm con gái mình, nhưng chuyện này không hề khiến Mạc Tiểu Vang cảm thấy có lỗi lắm, vì từ trước đến nay Mạc Tiểu Vang không hề đối xử chân thật với đứa con gái Lôi Lôi này.

Nhưng khi con người ta đi vào đường cùng, tự sâu thẳm đáy lòng lại sợ sự cô đơn, bắt đầu hướng đến tình thân, Mạc Tiểu Vang cũng vậy. Nhưng cô ta đã bị bạn bè xa lánh từ lâu, trở thành con chuột qua đường bị đuổi đánh, lúc này, người duy nhất mà cô có thể nghĩ đến chỉ có đứa con gái Lôi Lôi này, suy cho cùng cũng là cốt nhục của cô ta!

Thế là, lương tâm vắng nhà lâu ngày của của Mạc Tiểu Vang xuất hiện, mạo hiểm cải trang đến bệnh viện của Hứa Thịnh.

Nhưng cô ta lại không dám hỏi rõ, đến được nửa tiếng rồi nhưng vẫn không tìm thấy phòng bệnh của Lôi Lôi, ngược lại là việc Hứa Bành đến dẫn đường cho bà.

Sau khi Hứa Bành vào phòng bệnh của Lôi Lôi thì không hề khóa trái cửa lại, cánh cửa chỉ khép hờ, Mạc Tiểu Vang rình trộm bên ngoài vừa hay có thể nhìn rõ mồn một toàn bộ bên trong phòng bệnh.

Trong phòng ngoài Hứa Bành vừa mới bước vào và Lôi Lôi đang nằm trên giường ra, còn có Hứa Thịnh, và một người phụ nữ trung niên vô cùng tao nhã xinh đẹp.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp này chính là người mẹ vừa tỉnh lại không lâu từ giấc ngủ dài của Hứa Thịnh – Lan Sưu Sưu, do đã ngủ dài hơn 20 năm, gần như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vẻ ngoài của bà so với Hứa Bành cùng tuổi trông trẻ trung hơn rất nhiều, nhưng đáng tiếc là do nằm lâu không cử động, hai chân của bà đã mất đi khả năng đi lại, lúc này bà đang ngồi trên xe lăn.

“Bà nội, bố à, ngứa, Lôi Lôi ngứa quá,” Lôi Lôi nằm trên giường, hai chân đá bó bột rất dày, do vết thương đang trong thời gian lành lại, cho nên khiến con người ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, Lôi Lôi chỉ là đứa trẻ 4 tuổi làm sao mà chịu được sự hành hạ này, thêm vào đó lúc này những người yêu thương con bé đang ở bên cạnh, liền nũng nịu kêu la.

Từ sau khi ở cùng với Hứa Thịnh, dưới sự dạy bảo của Hứa Thịnh, Lôi Lôi đã gọi anh là bố rồi.

“Lôi Lôi ngoan, vì sắp khỏi rồi, cho nên mới cảm thấy ngứa, nghe lời bố, không được làm ồn, Lôi Lôi phải làm một đứa trẻ ngoan nghe lời, đợi lát nữa bố mua đùi gà chiên cho con được không. Hứa Thịnh cưng chiều xoa đầu Lôi Lôi, giọng nói dịu dàng dỗ dành.

Hứa Bành thì lấy ra chiếc kẹo từ trong túi mang theo người một chiếc kẹo đưa cho Lôi Lôi, cũng cưng chiều dỗ dành: “Nào, bà nội biết Lôi Lôi thích ăn kẹo nhất, ăn kẹo xong thì hai chân sẽ không ngứa đâu!” Ngày trước Lôi Lôi chỉ cần vừa làm loạn, Hứa Bành liền cho con bé kẹo ăn, chiêu này rất hiệu nghiệm, cho nên, đến thăm Lôi Lôi, lần nào Hứa Bành cũng đều chuẩn bị kẹo trên người.

“Oa!” dẫu sao cũng là trẻ con nên vừa nhìn thấy kẹo liền lập tức vui mừng reo hò, nhưng khi kẹo chưa đến được tay Lôi Lôi, thì chiếc kẹo liền bị một cánh tay dài trắng trẻo cướp lấy.

Lan Sưu Sưu vừa cất kẹo, vừa nói: “Lôi Lôi đã có mấy cái răng sâu rồi, tối qua vẫn còn khóc ầm lên kêu đau răng, chính là vì trước đây ăn quá nhiều kẹo, mấy người còn nuông chiều nó như vậy nữa, chỉ hại nó thôi.”

Vừa nghe thấy trong lời Lan Sưu Sưu có ý trách mình, Hứa Bành lập tức không hài lòng, liếc mắt nhìn Lan Sưu Sưu một cái, nói bằng giọng quái gở: Bà đúng thật là! Ngồi nói không đau lưng à, Thịnh Nhi và Lôi Lôi đều là do một tay tôi nuôi lớn, chúng nó thích cái gì, không thích cái gì, tôi còn rõ hơn bà, có đứa trẻ con nào là không thích kẹo, bà có cần phải kinh ngạc thế không, hơn nữa trẻ con đều phải thay răng, bây giờ răng sâu thì sợ cái gì, nếu thay răng thì không phải là không còn chuyện gì nữa sao! Bà rảnh rỗi khoa chân múa tay ở đó, thì chi bằng về nhà xem nhiều tin tức lên, bù lại tất cả mọi lỗi lầm hơn 20 năm của bà đi, bằng không đừng mong theo kịp thời đại, ngược lại trở thành gánh nặng của Thịnh Nhi, mặc dù Thịnh Nhi không phải là con mà tôi sinh ra, nhưng từ nhỏ tôi đã coi nói như con đẻ rồi, tôi không muốn nó bị người khác liên lụy.”

Từ khi Hứa Thịnh 6 tuổi, Lan Sưu Sưu đã trở thành người thực vật, vẫn luôn là một tay người cô Hứa Bành này nuôi lớn. Nhưng từ sau khi Lan Sưu Sưu tỉnh lại, Hứa Thịnh liền bận bịu chăm sóc người mẹ ruột Lan Sưu Sưu này, đương nhiên là không thể đem mọi tâm tư dành cho Hứa Bành rồi. Mặc dù ngoài miệng Hứa Bành không nói nhưng trong lòng lại đã không vui từ lâu, thậm chí còn nguyền rủa tàn độc trong lòng rằng tốt nhất là một ngày nào đó Lan Sưu Sưu không cẩn thận lại ngã thành người thực vậu, cho nên trước mắt, vừa tìm được cơ hội, bà ta liền bắt đầu cay nghiệt.

“Bà…” Tính cách Lan Sưu Sưu giống như dung mạo, là một người phụ nữ dịu dàng hiền lành, lúc còn trẻ thì không thích tranh giành với người khác, huống hồ bà ta còn ngủ hơn 20 năm, gần như đã quên mất phải hơn thua với người khác như thế nào rồi, bây giờ, vừa động phải người chanh chua như Hứa Bành đây, bà ta làm sao mà là đối thủ được, cơ thể run lên, một lúc lâu sau cũng không nói ra được chữ nào.

Bên cạnh, Hứa Thịnh chỉ cảm thấy khó xử không biết làm thế nào.

Mặc dù rõ ràng là Hứa Bành vô lí làm ầm, cố ý bắt nạt Lan Sưu Sưu mẹ mình nhưng dẫu sao cũng là một tay cô ruột Hứa Bành nuôi anh ta lớn, Hứa Bành gần như là mẹ nuôi của anh, nhiều lúc ân nuôi dưỡng còn lớn hơn ân sinh thành, Hứa Thịnh thật sự khó xử.

Sau đó lúc Hứa Thịnh đang đau đầu suy nghĩ xem làm thế nào để ngừng sự mẫu thuẫn của Hứa Bành và Lan Sưu Sưu lại thì bên ngoài đột nhiên phát ra một tiếng động nhỏ.