Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 83: Lập uy, trọng phạt đại thiếu (1)




Hàn Ngọc Kỳ không thể tin nổi nhìn nhìn Âu Dương đại nhân, lại nhìn nhìn mẫu thân Từ phu nhân, buồn bực không thôi, hai người này đều bị trúng tà hay sao? Khách khí với Hàn Vân Tịch như vậy?

"Mẫu thân......"

Hắn đang muốn mở miệng, Từ phu nhân vừa xoay thân mình, vừa trở nên nghiêm khắc, mắng, "Đồ không biết tốt xấu, mắt chó không thấy Thái Sơn! Còn không mau bồi tội với Vương Phi nương nương! Tuy rằng Vương Phi nương nương là tỷ tỷ ngươi, cũng không thể chấp nhận được vui đùa kiểu này của ngươi!"

Nàng vừa tức giận răn dạy, vừa không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Hàn Ngọc Kỳ, nhưng, gia hỏa Hàn Ngọc Kỳ thật sự ngu dốt, một chút cũng đều không hiểu, hắn hồ nghi nhìn mẫu thân mình, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Từ phu nhân vừa tức giận vừa cấp bách, thình lình nhéo lỗ tai trên người nhi tử, tức giận mắng, "Nghịch tử, ngươi quỳ xuống cho ta! Vui đùa cái gì không đùa, ngươi dám vui đùa bậc này cùng tỷ tỷ ngươi, ngươi có biết uy hiếp Vương Phi nương nương là tử tội hay không? Ngươi muốn tìm chết, không ai quản được ngươi!"

"A...... đau, buông ra...... buông ra!"

Hàn Ngọc Kỳ vì đau nên liên tục kêu khổ, không thể không thuận thế khuất thân mà xuống, mà ngay lúc này, Từ phu nhân nhân cơ hội ở bên tai hắn thấp giọng, "Tiểu tử thúi, ngươi cho rằng ta nguyện ý theo nàng ta sao! Đồn đãi là sự thật! Hàn Vân Tịch thật sự cứu Thái tử, chính miệng ông ngoại ngươi nói!"

Cái gì, đồn đãi là sự thật?

Hàn Vân Tịch thật sự cứu Thái tử, cho nên, hiện tại nàng là đại công thần sao?

Hàn Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy đầu như bị vật gì va vào thật mạnh, chấn kinh khiến hắn trong lúc nhất thời thất thần dừng lại, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống.

"Vương Phi nương nương, tiểu tử thúi này từ nhỏ đã không biết lựa lời, ngươi cũng biết, rốt cuộc tuổi còn nhỏ, ngươi tạm tha hắn lần này đi, đều là ta sai, là ta không dạy nổi con mình, ta nhận lỗi với ngươi!"

Từ phu nhân đặc biệt thành khẩn, đáy mắt lại cất giấu sự bất mãn, phải biết rằng, trước đây nàng đối Hàn Vân Tịch từ trước đến nay đều là vênh mặt hất hàm sai khiến, hô tới gọi đi.

Lúc này, Âu Dương đại nhân một bên cũng vội vàng cầu tình, "Vương Phi nương nương, đại thiếu gia...... ha ha, đại thiếu gia xác thật là kỳ cục nha, chỉ là, đây cũng coi như gia sự của Hàn gia, thật sự nháo đến Đại Lý Tự, trên mặt ngươi cũng không sáng sủa gì, còn khiến người bên ngoài chế giễu không phải sao?"

Trong lòng Hàn Vân Tịch cười lạnh, nàng đương nhiên biết được quan hệ giữa Âu Dương đại nhân cùng Lại bộ thượng thư, lời này của Âu Dương đại nhân nói ra thật đáng tin cậy.

Nàng không để ý tới Từ phu nhân cùng Âu Dương đại nhân, cao cao tại thượng bễ nghễ nhìn Hàn Ngọc Kỳ, nửa nói giỡn hỏi, "Đại thiếu gia, mắng tiện nha đầu là ai đây?"

Lời này vừa ra, Từ phu nhân cùng Âu Dương tướng quân hoàn toàn bị dọa, Hàn Ngọc Kỳ càng là kinh hồn táng đảm, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, quỳ đều quỳ không được.

"Hàn...... không không không, Vương Phi nương nương, thảo dân...... thảo dân chỉ nói giỡn, Vương Phi nương nương đừng xem là thật, thảo dân miệng tiện! Thảo dân nhận lỗi với ngươi! Thảo dân sai rồi! Sai rồi!"

Hàn Ngọc Kỳ sợ tới mức nói năng đều có chút lộn xộn, nếu như Hàn Vân Tịch trở thành công thần vì đã cứu Thái tử, vậy nàng cũng không phải chỉ là đồ có kỳ danh Vương phi nha!

Ít nhất, hoàng thất đã thừa nhận nàng, kể từ đó, dựa vào thân phận bá tánh bình dân như Hàn gia, hơi có bất kính đối với nàng, tất nhiên là trọng tội!

Nghĩ đến hành vi vừa rồi của mình, Hàn Ngọc Kỳ hối hận đến ruột gan đều tái.

Hắn thình lình thưởng cho mình một cái tát, "Vương Phi nương nương, thảo dân miệng tiện, thảo dân tự phạt!"

Thấy thế, Từ phu nhân đột nhiên kinh hãi, che miệng lại không thể tưởng tượng, nhi tử là bảo bối của nàng nha!

Đáng tiếc, Hàn Vân Tịch mắt lạnh nhìn, bất động thanh sắc, không hề phản ứng.

Hàn Ngọc Kỳ chỉ có thể căng da đầu lại tát lần nữa, đương nhiên, động tác cũng không tính là mạnh, hắn sợ đau nha.

Chính là, lần tát thứ hai, Hàn Vân Tịch vẫn thờ ơ, mặt không có biểu tình nhìn hắn.

Làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục đánh tiếp hay sao? Không, hắn sợ đau!

Hàn Ngọc Kỳ rơi vào đường cùng, chỉ có thể đưa ánh mắt về phía mẫu thân cầu cứu, Từ phu nhân thấy hai lần tát mà đau lòng vô cùng, muốn phát tác nhưng lại không dám, vội vàng khom người khuyên bảo, "Vương Phi nương nương, tốt xấu cũng là thân đệ đệ, hắn cũng là vô tâm có lỗi, không phải thật sự bất kính đối với ngươi. Chỉ cần giáo huấn, lần sau hắn cũng sẽ không dám."

Lúc này, Hàn Vân Tịch rốt cuộc đã mở miệng, "Sợ đau nha?"

"Đau, mặt đều sưng lên, giáo huấn này cũng đủ để hắn nhớ suốt đời." Từ phu nhân vội vàng nói.

"Vậy sao......"

Hàn Vân Tịch cúi người xuống, khí định thần nhàn nâng cằm Hàn Ngọc Kỳ, Hàn Ngọc Kỳ vô cùng khẩn trương, không dám lộn xộn.

Hàn Vân Tịch nghiêm túc quay nắn mặt hắn, ngó trái ngó phải, đều sạch sẽ trắng nõn, bảo dưỡng còn tinh tế hơn so với nữ tử, một chút dấu vết cũng đều không có.

Nếu hắn tính đây cũng coi như đau đớn, vậy trên cánh tay nàng khi còn nhỏ từng vệt vết thương bị roi vút qua thì tính là gì? Từng vết thương máu chảy đầm đìa sau lưng Hàn Vân Dật lại tính là gì?

Đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một sự phẫn nộ, lạnh giọng, "Mặt sưng phù hay không, không phải là do các ngươi nói!"

Nàng dứt lời, hung hăng ném cằm Hàn Ngọc Kỳ ra, lạnh giọng, "Tiểu Trầm Hương, đánh cho bổn Vương phi!"

"Không......"

Từ phu nhân kinh hô, ngữ khí đột nhiên sắc bén ba phần, "Vân Tịch, hắn là thân đệ đệ ngươi, các ngươi đều là cùng một cha! Ngươi không thể nhẫn tâm như thế!"

Hàn Vân Tịch cười lạnh, "Nằm trong phòng kia cũng là thân đệ đệ, cũng là cùng một cha, vì sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy?"

Nhi tử mình làm gì, trong lòng Từ phu nhân đương nhiên hiểu rõ.

Nàng nhất thời nghẹn lời, chuyện vừa chuyển, lạnh lùng nói, "Vân Tịch, tiểu tử thúi này không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi cũng theo......"

Từ phu nhân còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch đã cười lạnh, "Như thế nào, Nhị di nương đây là đang trách Vân Tịch không hiểu chuyện sao?"

Nhị di nương?

Từ phu nhân sửng sốt, trong lúc nhất thời cũng chưa phản ứng lại được cách xưng hô của Hàn Vân Tịch đối với nàng.

Đúng, nàng không phải là chính thê, nhưng, Hàn Tòng An cưới nàng chính là dựa theo nghi lễ chính thê, nghênh thú dùng kiệu tám người nâng, từ ngày đầu tiên nàng vào cửa, tất cả mọi người đều gọi nàng là Từ phu nhân, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nghe được ba chữ "Nhị di nương"!

Ba chữ này, đại biểu cho thiếp!

Hàn Vân Tịch đây là đang nhục nhã nàng!

Tay trong tay áo Từ phu nhân đều căng thành móng vuốt, được lắm Hàn Vân Tịch! nàng đã cố gắng khuyên bảo, nàng ta còn muốn như thế nào a! Nếu không phải trên tay nàng ta có nhược điểm của Ngọc Kỳ, nàng mới không phải bận tâm như thế!

Từ phu nhân hít sâu một hơi, nỗ lực bỏ qua cách xưng hô của Hàn Vân Tịch, cố gắng giữ bình tĩnh, hảo hán không ăn mệt trước mắt, nàng nhịn.

"Không không, ta sao sẽ có ý tứ này, Vân Tịch, ngươi là đại tỷ, từ nhỏ ngươi là người hiểu chuyện hơn so với bọn hắn."

Hàn Vân Tịch cười lạnh, "Ý tứ của Nhị di nương, vẫn là trách ta không hiểu chuyện sao?"

Từ phu nhân lại nghẹn lời một lần nữa, cũng không biết nên nói gì, khuỷu tay huých Âu Dương đại nhân bên cạnh một cái.

"Vương Phi nương nương......"

Âu Dương đại nhân đang muốn khuyên, Hàn Vân Tịch lại giơ tay ngăn lại, hỏi, "Âu Dương đại nhân, ngươi vừa mới nói dĩ hạ phạm thượng, phạt đánh 50 trượng, không phải là lừa bổn Vương phi chứ?"

Âu Dương đại nhân sửng sốt, thấy Hàn Vân Tịch nghiêm túc như vậy, sợ ôm tội vào thân, vội vàng lắc đầu, "Không dám không dám, xác thật là phạt đánh 50 trượng."

"Vậy vừa rồi Hàn Ngọc Kỳ lại mắng bổn vương phi là tiện nha đầu, đây cũng tính là dĩ hạ phạm thượng đi?" Hàn Vân Tịch hỏi lại.

Âu Dương đại nhân đành phải gật đầu, "Tính."

"Nếu tính, vậy hai lần dĩ hạ phạm thượng, có phải nên đánh 100 trượng đúng không?" Hàn Vân Tịch đột nhiên lạnh giọng.

Lời này vừa ra, cả người Hàn Ngọc Kỳ lập tức nằm liệt, cả người vô lực, đầu óc trống rỗng, Từ phu nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, mắt lạnh hướng về phía Âu Dương đại nhân nhìn lại, tất cả đều là cảnh cáo!

Nhưng, cảnh cáo thì sao, Âu Dương đại nhân cũng không dám đắc tội Hàn Vân Tịch nha, chỉ có thể tránh đi tầm mắt của nàng.

"Âu Dương đại nhân, đem người mang ra ngoài cho ta, chấp hình!" Hàn Vân Tịch không cho bọn họ cơ hội thở dốc.

Đánh 100 trượng, có thể sẽ ra mạng người, so với phạt trượng, bàn tay tát mặt tính là cái gì nha?

Bọn họ chỉ có hai con đường, hoặc đánh, hoặc 100 lần trượng.

"Đánh!"

Từ phu nhân không có lựa chọn, nàng đột nhiên đứng lên, vội vàng nói, "Vương Phi nương nương, tiểu tử thúi nên đánh! Nên đánh!"

Thừa dịp Hàn Vân Tịch còn chưa khăng khăng yêu cầu đánh trượng, nàng vội vàng tiến lên giữ chặt tay tiểu Trầm Hương, "Cô nương, ngươi đánh! Đánh!"

Tiểu Trầm Hương cực kỳ chán ghét mẫu tử này, hung hăng vung tay ra, lão thần ở đây, chậm rì rì nói, "Cô nương ta tay nhỏ, đại thiếu gia da dày, không chừng đại thiếu gia mặt chưa sưng, tay của ta đã sưng lên trước."

Hàn Vân Tịch cười thầm, tiểu Trầm Hương này nguyên lai cũng là một tiểu độc miệng nha.

Vừa nghe tiểu Trầm Hương nói không đánh, Hàn Ngọc Kỳ tựa hồ dọa cho choáng váng, ngồi liệt dưới đất vẫn không nhúc nhích. Đáy mắt Từ phu nhân âm trầm, hiện lên một tia tính kế, hốc mắt đỏ lên liền khóc.

"Vân Tịch, ngươi hãy buông tha cho đệ đệ ngươi một con ngựa đi, ta cầu xin ngươi......"

Cầu xin? Giả vờ đáng thương?

Bên môi Hàn Vân Tịch nổi lên một nụ cười lạnh, hướng về phía Thất di nương Hách Liên Tuý Hương vẫn còn đang hôn mê ở một bên nhìn lại, nếu cầu xin có tác dụng, vị mẫu thân đáng thương này sẽ không bị người uy hiếp muốn lục soát người.

Nếu cầu xin có tác dụng, nàng từ nhỏ đến lớn, cũng sẽ không bị ăn nhiều đau khổ như vậy.

Hàn Vân Tịch hung hăng ném tay Từ phu nhân ra, không lưu tình, "Âu Dương đại nhân, đem người mang đi cho ta!"

"Không! Không cần!"

Từ phu nhân hô to, ngăn Âu Dương đại nhân lại, "Ta đánh! Ta tự mình đánh! Vân Tịch, ta tự mình giáo huấn hắn!"

Nàng nói, sợ Hàn Vân Tịch không cho cơ hội, không chút do dự hung hăng tát một cái trên mặt Hàn Ngọc Kỳ, "Bang!" Một thanh âm thật lớn vang lên.

Lần này, trực tiếp đánh tỉnh Hàn Ngọc Kỳ, hắn theo bản năng che mặt lại, đang muốn trốn, Từ phu nhân lạnh giọng, "Người tới, giữ hắn lại cho ta."

Một đám gã sai vặt quanh mình, mắt đều xem đến choáng váng, nghe Từ phu nhân kêu lên như thế, hai người mới đi lên nắm giữ Hàn Ngọc Kỳ.

"Nương......"

Hàn Ngọc Kỳ lời vừa ra khỏi miệng, Từ phu nhân lại một cái tát vung qua, "Bang!"

Tiếng vang trong trẻo, làm một đám gã sai vặt quanh mình toàn tâm run rẩy kinh sợ, mà Âu Dương đại nhân cũng không dám nhìn xem, quay đầu đi chỗ khác.

Hai cái tát này, khiến cho gương mặt Hàn Ngọc Kỳ xuất hiện dấu ấn hồng của bàn tay, hơi sưng vù lên.

Từ phu nhân tay đau, tâm càng đau, nàng yêu quý đứa con trai bảo bối này a! Đừng nói là bản thân nàng, ngay cả Hàn Tòng An nàng cũng tuyệt đối không cho phép đánh nhi tử một chút.

Nhưng, hôm nay, nàng lại phải đích thân động thủ, tay Từ phu nhân đang run, trái tim đều vỡ tan thành từng mảnh.

Hàn Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy hai má nóng rát, đau khiến hắn ngay cả sờ cũng không dám sờ.

Như vậy, đủ rồi chứ?

"Vương Phi nương nương, nó đã sưng lên, hoàn toàn sưng lên." Từ phu nhân nghẹn ngào nói, trong lòng hận không thể xông lên tát Hàn Vân Tịch!

Nó thực sự có chút sưng vù, nhưng so với vết thương trên lưng của Dật Nhi, đơn giản là quá tầm thường, đánh hai cái tát để đổi lấy 100 trượng, Từ phu nhân không khỏi quá nhọc tâm tính toán đi?

Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói, "Bổn vương phi vừa rồi đã nói, sưng hay không sưng, không phải do ngươi nói!"

Cái gì?

Lời này vừa ra, Hàn Ngọc Kỳ đều muốn khóc, Từ phu nhân đã bắt đầu khóc trước, nhưng lại không dám cãi cọ, chỉ có thể cắn răng và tiếp tục.

Bên trái một tát, bên phải một tát liên tiếp không ngừng, "Bang! Bang! Bang!" Tiếng vang hết đợt này đến đợt khác, nghe rất kịch liệt.

Từ phu nhân đau tay, Hàn Ngọc Kỳ đau mặt, hai mẹ con khóc thành một mảnh, nhưng Hàn Vân Tịch vẫn không kêu bọn họ dừng lại.

Cuối cùng, tất cả những gã sai vặt quanh mình đều không dám nhìn, trong lòng sôi nổi sợ hãi, vị đại tiểu thư này, không...... chính xác phải nói là Tần Vương phi, thiệt tình không dễ chọc a, bọn họ hoàn toàn nhìn lầm!