Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 86: Nhà kho, tình huống thế nào




Nhà kho Hàn gia ở phía sau chủ viện Bách Thảo viện của Hàn Tòng An, là một tòa mật kho ngầm, lối vào có hộ vệ chuyên môn gác nhà kho. Những hộ vệ đó cũng không phải là gã sai vặt, một đám đều có võ công. Mặc dù Hàn Tòng An đã bị giam giữ, nhưng bọn họ vẫn luôn thủ vững ở chỗ này, chờ đợi gia chủ đời kế tiếp xuất hiện.

Nhà kho là một khu vực bị cấm, tất nhiên là không cho phép tùy ý tới gần, rất xa, gã sai vặt liền dừng bước, "Vương Phi nương nương đi thôi, tiểu nhân ở chỗ này chờ ngài."

Hàn Vân Tịch đi qua, lập tức có hộ vệ tiến lên ngăn cản, "Người nào, dám tự tiện tới gần nhà kho?"

"Đích nữ Hàn Vân Tịch." Hàn Vân Tịch lạnh lùng trả lời.

Hộ vệ nghiêm túc nhìn, lúc này mới nhận ra là Hàn Vân Tịch, nhưng, vẫn như cũ không di chuyển, "Đã là đại tiểu thư, thì càng nên biết gia quy Hàn gia."

Hàn Vân Tịch khí định thần nhàn lấy chìa khóa nhà kho ra, "Thấy chìa khoá nhà kho như thấy gia chủ, các ngươi hẳn là rõ ràng đi."

Thấy thế, hộ vệ kinh hãi, mà mấy hộ vệ khác cũng đều bị thu hút lại đây, nhận ra đây xác thật là chìa khóa nhà kho.

Trên thực tế, thấy chìa khoá nhà kho như thấy gia chủ, bọn họ là hạ nhân, không có quyền chất vấn Hàn Vân Tịch như thế nào có được chìa khoá, chỉ có thể cung kính cho đi.

Hàn Vân Tịch dũng cảm tiếp cận, từ nhỏ nàng đã từng nghe nói nhà kho Hàn gia rất lớn, chỉ là, tự mình đi vào, mới biết được đến tột cùng nó lớn bao nhiêu.

Dùng chìa khóa mở cửa lớn nhà kho, phát hiện bên trong phân thành hai kho trái phải, bên trái là kho tiền, được lưu trữ toàn là thỏi vàng thỏi bạc, là tiền tài dự phòng của Hàn gia, chưa đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không bắt đầu dùng.

Bên phải là kho dược, Hàn Vân Tịch vừa đến cửa, mùi vị dược liệu nồng đậm liền ập vào trước mặt, loại hơi thở quen thuộc này, khiến tâm tình nàng cảm thấy thoải mái không ít.

Kho dược này giống như một tòa thư viện loại nhỏ, giá dược san sát cao ngất, mỗi một bên giá dược đều có dược liệu đã phân loại, mà trước ngăn kéo trên giá đều được viết tên dược liệu, phân loại, rất tỉ mỉ kỹ càng rõ ràng, rất tiện để tìm kiếm.

Rất nhanh, Hàn Vân Tịch đã tìm đến một loại độc dược, Hàn gia không phải độc môn, mà là y học thế gia, độc dược nơi này không phải là độc dược chính nghĩa, mà là những dược thảo đó có thể dùng làm thuốc độc.

Nếu không tìm thì không biết, một khi tìm đã bị dọa nhảy dựng. Hàn gia tàng trữ dược so với trong tưởng tượng của Hàn Vân Tịch muốn cao lớn và rộng hơn rất nhiều. Đáng tiếc, nàng đều đã đem mỗi loại độc dược trong mỗi ngăn kéo nhất nhất tìm một lần, ngay cả ám các cũng đều đã tìm, nhưng chỉ tìm được bảy vị Xà Độc thường thấy, trước sau vẫn không thấy ba vị dược khác mà nàng đang muốn tìm.

Nhìn có vẻ như ba vị Xà Độc kia cũng không phải xuất phát từ Hàn gia, tuyến này lại bị chặt đứt.

Hàn Vân Tịch đóng lại một ngăn kéo cuối cùng, nhẹ nhàng thở dài, lúc này, khoé mắt lại thoáng nhìn qua bàn viết một bên, phía trên là một quyển sách, đã lật xem được một nửa.

Hàn Vân Tịch đi qua, lật đến bìa mặt, chỉ thấy bốn chữ to 《Hàn Thị Y Điển》, nguyên lai thứ này nằm tại đây nha!

Chần chờ một lát, Hàn Vân Tịch vẫn là đem 《Hàn Thị Y Điển》 thu vào trong tay áo, bên môi nàng nổi lên một nụ cười giảo hoạt, lẩm bẩm, "Vẫn còn quá sớm để đưa cho Dật Nhi, ta trước sẽ thay nó bảo quản!"

Một đường đi ra khỏi nhà kho, Hàn Vân Tịch đều cúi đầu cân nhắc, hiềm nghi tại Hàn gia có thể được bài trừ, hiện giờ cũng chỉ có thể chờ xem bên Mục Thanh Võ có tra ra được manh mối gì hay không.

Thật hy vọng có thể nhìn thấy Cố Bắc Nguyệt sớm chút, với quan hệ rộng rãi của hắn, nàng sẽ không cần phải tìm kiếm vất vả như vậy.

Rời khỏi nhà kho không bao lâu, gã sai vặt thủ vệ liền đuổi theo, "Vương Phi nương nương, phải về phủ sao? Tiểu nhân đưa ngài ra ngoài."

Hàn Vân Tịch nhìn hắn chằm chằm, nhàn nhạt nói, "Ngươi tên gì?"

"Bẩm Vương Phi nương nương, tiểu nhân là Vương Tiểu Tứ, là người canh gác đại môn, sự tình ra ra vào vào của quý phủ tiểu nhân đều biết." Vương Tiểu Tứ vội vàng trả lời.

Hàn Vân Tịch đang lo không tìm được ai để sử dụng, không nghĩ tới có gia hỏa đã chủ động dâng lên như thế.

Nàng thấp giọng nói, "Để ý đến phòng Thất di nương, hiểu không?"

Đang nói, ném một thỏi bạc qua, "Đi uống rượu cùng với mấy huynh đệ, đường ở Hàn gia, bổn Vương phi vẫn nhận ra được!"

Vương Tiểu Tứ là người thông minh, tiếp nhận bạc, vui mừng khôn xiết, liên tục tạ ơn, "Tạ Vương phi nương nương cất nhắc, tiểu nhân nguyện ý vì Vương Phi nương nương tận lực như chó hay ngựa."

Hàn Vân Tịch đã đi xa, Vương Tiểu Tứ vẫn còn đứng tại chỗ đắm chìm trong vui sướng, đã làm thủ vệ nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng hắn cũng nắm bắt được cơ hội thăng tiến, hắn có thể không vui sao?

Không nói đến thân phận cao quý Tần Vương phi, liền nói trên tay nàng có chìa khoá nhà kho, ngày sau còn không phải nàng nói ai là gia chủ, thì người đó chính là gia chủ hay sao? Trong cuộc tranh đấu của đại gia tộc, loại tiểu nhân giống như hắn phải tìm đúng hàng ngũ nào mà đứng là quan trọng nhất, chỉ cần đi theo Tần Vương phi, bảo đảm sẽ không đứng sai đội ngũ trong cuộc tranh đoạt vị trí gia chủ.

Để có một đội ngũ tốt, hắn đương nhiên cần mượn sức của một số huynh đệ để giúp đỡ Thất di nương, nghĩ đến điều này, Vương Tiểu Tứ vui rạo rực cẩn thận cất bạc, lúc này mới vội vàng rời đi.

Lúc này, Lý thị từ một bên bụi hoa đi ra, nàng nhìn nhìn cửa vào nhà kho cách đó không xa, lại nhìn nhìn bóng dáng Vương Tiểu Tứ, bên môi nổi lên một ý cười khinh miệt......

...........

Sự cạnh tranh vị trí gia chủ Hàn gia rất khốc liệt, nhưng, Hàn Vân Tịch đánh cuộc cùng Mục Lưu Nguyệt còn cấp bách hơn, nàng chỉ có một tháng, nháy mắt 10 ngày đã nhanh chóng trôi qua.

Hàn Vân Tịch trở lại quý phủ, đợi hai ngày, nguyên bản cho rằng Cố Bắc Nguyệt hẳn là đã có thời gian gặp nàng, thế nhưng ai biết bi kịch đã xảy ra.

"Vương Phi nương nương, quản gia Cố phủ nói trong vòng một tháng Cố thái y đều sẽ không thể ra khỏi cung, sự tình cụ thể là gì, tiểu nhân đã hỏi không được." Gã sai vặt đúng sự thật bẩm báo.

"Cái gì?" Hàn Vân Tịch kinh sợ.

Gã sai vặt cho rằng nàng chưa nghe rõ, vội vàng nói lại, "Quản gia Cố phủ nói Cố thái y ở trong cung, trong vòng một tháng sẽ không thể ra khỏi cung, tiểu nhân hỏi vì sao, quản gia nói không biết."

Sắc mặt Hàn Vân Tịch sớm đã trắng bệch, Cố thái y một tháng không thể ra khỏi cung, vậy nhất định là bệnh tình của Thiên Huy hoàng đế đã chuyển biến xấu nha! Loại chuyện này, quản gia chưa chắc biết được, cho dù có biết, cũng chưa chắc dám nói ra.

"Hỏng rồi!"

Hàn Vân Tịch lẩm bẩm tự nói, chần chờ một lát, liền ra cửa đi phủ Mục đại tướng quân.

.........

"Vương Phi nương nương, vi thần đang muốn đi bẩm, không nghĩ tới ngươi đã tới rồi." Mục Thanh Võ thực ngoài ý muốn, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn Lưu Nguyệt đã đi ra ngoài với bằng hữu, bằng không để nàng nhìn thấy Tần Vương phi, không biết lại sẽ nháo ra sự tình gì.

"Sự tình lần trước ngươi tra, có tiến triển gì không?" Hàn Vân Tịch hỏi.

Lần cuối cùng, bọn họ căn cứ vào dược tính cùng tần xuất hạ độc Vạn Xà Độc, người hạ độc, hoặc chính là người bên trong Mục gia, hoặc chính là người thường xuyên lui tới Mục gia. Ngay cả nếu là người bên trong, cũng cần đến người thường xuyên cung cấp độc dược.

Mục Thanh Võ thập phần bất đắc dĩ, "Vương Phi nương nương, vi thần nghiêm túc điều tra qua......"

Mục Thanh Võ còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch đã thấy trán hắn mây mù che phủ, liền biết không có kết quả, manh mối này cũng bị chặt đứt.

Vì sao lại như vậy?

Lý luận của bọn họ cũng không có vấn đề gì nha, Vạn Xà Độc sau khi được phối chế nhất định phải dùng hết trong vòng một ngày, nếu không sẽ có màu sắc cùng hương vị, dựa vào sự cẩn thận của Mục Thanh Võ thì sẽ phát hiện ra.

Mà muốn tích lũy ra độc tố, ít nhất cũng cần phải hai ba ngày hạ độc một lần, mặc kệ nói như thế nào, người hạ độc nhất định có liên hệ vô cùng chặt chẽ với phủ Đại tướng quân.

Chỉ là, đã điều tra qua, đã thẩm vấn qua tất cả mọi người tình nghi, thế nhưng vẫn không tìm ra.

Chẳng lẽ là bọn họ đã bỏ rơi chi tiết nào đó, xem nhẹ nhân vật nào đó hay sao?

Muốn tra ra nội gian, chỉ có hai con đường, một chính là tiếp tục điều tra những nhân vật hiềm nghi trong phủ Đại tướng quân, một đường khác chính là ba vị Xà Độc hiếm thấy kia, và sau đó, chính là mục đích chuyến đi này của Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch lấy ra một đơn dược đưa cho Mục Thanh Võ, "Thiếu tướng quân, đây là ba loại Xà Độc khác, là Xà Độc phi thường hiếm thấy, đừng nói là các tiệm thuốc, cho dù là đại bộ phận thế gia y học cũng sẽ không có, có lẽ, bắt đầu từ ba vị Xà Độc này, sẽ nhanh hơn một chút."

Nàng đã giữ lại chúng trước đây, nhưng, hiện giờ không tìm được Cố Bắc Nguyệt, chỉ có thể đem manh mối này cũng giao cho Mục Thanh Võ, ít nhất, Mục Thanh Võ có nhiều quan hệ xã hội hơn nàng, nhiều thêm một đường hy vọng.

Mục Thanh Võ nhìn thoáng qua đơn dược, chần chờ một lát, nhưng rất nhanh, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng Hàn Vân Tịch, trực tiếp hỏi, "Tần Vương phi lúc trước không đem ba vị Xà Độc này nói ra, là sợ...... Là sợ ta cùng phụ thân làm việc thiên vị đúng không?"

Chất vấn chợt tớt như vậy, làm Hàn Vân Tịch trở tay không kịp, nhưng mà, Mục Thanh Võ hỏi rất đúng, nàng xác thật là có tâm tư này.

Nàng cùng Mục Lưu Nguyệt đánh đố một tháng, đánh cuộc người thua thì cởi áo ngoài chạy một vòng trên đường cái Huyền Vũ, hậu quả của việc này dù là nàng hay là Mục Lưu Nguyệt, ai cũng đều không thể thừa nhận. Nhưng, loại đánh cuộc này chỉ có thắng thua, không có tay thế gia nhúng vào, hai người bọn nàng nhất định sẽ có một người thua.

Nếu như trong quá trình tra án, tất cả đều hoàn toàn dựa vào Mục đại tướng quân cùng thiếu tướng quân, hai cha con bọn họ hoàn toàn có thể kéo dài thời gian, chờ đến một tháng sau mới tra ra nội gian, kể từ đó đối bọn họ không có tổn thất gì, hơn nữa cũng sẽ không làm Mục Lưu Nguyệt thua trận.

Mục Lưu Nguyệt dù như thế nào, chung quy vẫn là nữ nhi duy nhất của Mục đại tướng quân, nàng đương nhiên là muốn giấu nghề, tự mình đi điều tra, ai biết Cố Bắc Nguyệt không thể ra khỏi cung đâu?

Nếu Mục Thanh Võ đã hỏi như thế, Hàn Vân Tịch cũng không có gì phải dấu diếm, nàng thản nhiên cười, thoải mái hào phóng thừa nhận, "Đúng!"

Ai ngờ, Mục Thanh Võ luôn luôn khiêm tốn bỗng nhiên trở nên đặc biệt nghiêm túc, đặc biệt nghiêm trọng, hai tròng mắt trong veo của hắn thẳng bức nhìn Hàn Vân Tịch, nghiêm túc nói, "Vương Phi nương nương, ngươi nghĩ Mục Thanh Võ ta là người nào?"

Điều này......

Nhìn đáy mắt Mục Thanh Võ lỗi lạc quật cường, Hàn Vân Tịch đột nhiên có cảm giác lấy bụng tiểu nhân đo dạ quân tử, nhưng, nàng cũng không cho rằng tự bảo vệ mình như thế là sai.

"Thiếu tướng quân, nếu muội muội ngươi thua, ngươi thật sự sẽ thiết diện vô tư, để nàng cởi quần áo đi ra bên ngoài chạy một vòng hay sao?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc chất vấn.

Ai ngờ, Mục Thanh Võ lại không hề do dự, "Ta sẽ!"

Trong lòng Hàn Vân Tịch hơi ngẩn ngơ, nàng không muốn tin, nhưng nhìn thấy cặp mắt trong sáng của Mục Thanh Võ, lại khiến nàng không thể nghi ngờ.

"Ta cùng phụ thân mấy ngày hôm trước còn từng khuyên qua nàng, để nàng biết điều không phải, ngay cả khi đó là đánh cuộc, chỉ tiếc nha đầu kia không thấy quan tài không đổ lệ." Mục Thanh Võ nhàn nhạt nói.

"Cho nên...... Ngươi muốn khuyên ta?" Hàn Vân Tịch nhíu mày hỏi.

"Không, mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn riêng của chính mình, Vương Phi nương nương, đây là hai người ngươi cùng Lưu Nguyệt đánh cuộc, mà vi thần cùng ngươi, chỉ có một chuyện tra án, thỉnh Vương Phi nương nương cứ việc yên tâm, vi thần nhất định toàn lực phối hợp." Mục Thanh Võ nghiêm túc nói.

Nhìn Mục Thanh Võ, trong lòng Hàn Vân Tịch tràn đầy cảm khái, không trách được Mục Thanh Võ tuy tuổi còn trẻ đã nắm giữ trọng binh, xuất thân danh môn quý tộc, lại có nguyên tắc như thế, quang minh lỗi lạc, đúng là hiếm có, trong cả triều văn võ Thiên Ninh quốc có thể có mấy người?

Hàn Vân Tịch biết, nàng có thể giải phóng trái tim một trăm lần.

"Thiếu tướng quân, ta sẽ tin tưởng ngươi. Đầu tiên, ba vị Xà Độc này, nhanh chóng tìm người điều tra. Tiếp theo, theo ta thấy, phàm là người có thể tiếp cận ngươi, cũng cần phải bí mật điều tra, bất luận thân phận là gì, bao gồm người chí thân." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Vừa nghe lời này, Mục Thanh Võ chấn kinh rồi, "Người chí thân?"

"Đúng, thiếu tướng quân, chúng ta đã bỏ qua chi tiết rất quan trọng, người hạ độc, có thể muốn mượn tay người khác, mà người bị mượn, rất có khả năng đến nay cũng còn chưa biết!" Hàn Vân Tịch nói thẳng.