Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 223




Bây giờ An Điềm thấy Cố Thiên Tuấn và An An khá hợp nhau, nên trong lòng không còn căng thẳng như lúc trước nữa, cô để cháo trên bàn, hỏi: “Khỏe hơn chưa?”

“Đỡ một chút rồi.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, rồi lại nói với An An bằng giọng tiếc nuối: “Tiếc là tay chú bị thương rồi, nếu không chắc chắn chú sẽ bế con.”

“Thế con bế chú nhé!” An An nói xong thì bò đến giường bệnh của Cố Thiên Tuấn.

“An An, ngoan nào! Bây giờ chú Cố đang bị thương, con ngồi yên bên cạnh chú là được rồi.” An Điềm dùng ánh mắt cấm cản An An quậy phá.

“Dạ vâng.” An An tiếc nuối ngoan ngoãn ngồi bên giường bệnh của Cố Thiên Tuấn, sau đó cầm bàn tay của Cố Thiên Tuấn, rồi đặt bàn tay nhỏ mình vào trong tay của Cố Thiên Tuấn.

“Chú ơi, cảm ơn chú đã cứu mẹ con.” An An nhìn Cố Thiên Tuấn, khuôn mặt trẻ con rất nghiêm túc, “Con vốn định ôm cảm ơn chú, nhưng không ôm được thì chúng ta vẫn có thể nắm tay nhau!”

“Không sao, sau này còn nhiều cơ hội mà.” Cố Thiên Tuấn nắm chặt bàn tay của An An, bàn tay ấm áp khiến An An rất vui.

An Điềm đứng bên cạnh, thấy An An và Cố Thiên Tuấn vui vẻ bên nhau, lòng cảm thấy rối bời: Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ kết hôn đã bốn năm rồi, nhưng hai người vẫn chưa có con!

Bây giờ thấy Cố Thiên Tuấn thích An An như vậy là biết anh rất thích trẻ con, nếu anh và Chu Mộng Chỉ có con, nhất định anh sẽ rất vui. Bây giờ mình cũng không hận họ như trước nữa, hi vọng họ có thể nhanh chóng có con!

An Điềm thở dài trong im lặng rồi lại tươi cười, cô nhìn ân nhân cứu mạng mình hỏi: “Bây giờ ăn cháo không?”

“Được!” Cố Thiên Tuấn đưa mắt lên nhìn An Điềm, ánh mắt rất sáng.

“Chú ơi, chú kể con nghe, chú cứu mẹ con thế nào không chú?” An An kéo cổ áo của Cố Thiên Tuấn không chịu buông ra, khiến cho Cố Thiên Tuấn có một chút tôn sùng và quyến luyến An An.

Ánh nhìn rạng rỡ, Cố Thiên Tuấn đón lấy cháo mà An Điềm đưa đến, gật gật đầu: “Đương nhiên là được”

An Điềm cũng tìm một vị trí ngồi thích hợp, nghe Cố Thiên Tuấn kể chuyện cho An An nghe.

An Điềm trước đây không không phát hiện ra, anh đối với mình và người ngoài kiệm lời lắm, nhưng khi đối mặt với An An thần thái rất khác.

Từ lúc chùm đèn thủy tinh rơi xuống cho đến lúc Cố Thiên Tuấn ôm lấy An Điềm lăn qua một bên cũng chưa đến mười giây, nhưng Cố Thiên Tuấn lại mô tả rất hoành tráng sinh động, trong đó còn sử dụng các biện pháp tu từ so sánh, tăng tiến, khiến cho An An đôi lúc há hốc miệng mồm nhìn Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn cũng rất biết nắm lấy thời cơ, khi kể đến đoạn quan trọng, thì không quên ăn miếng cháo mà An Điềm nấu cho anh, An An sốt ruột kéo áo anh để anh tiếp tục kể.

Cố Thiên Tuấn lúc này mới thỏa mãn ho một tiếng, tiếp tục kể.

An Điềm ở bên cạnh chưa từng thấy qua Cố Thiên Tuấn như thế, bộ mặt lạnh như băng trước đây bây giờ không những nở nụ cười mà cả con người dường như tỏa ra ánh sáng ấm áp.

An Điềm thấy vậy thì suy nghĩ: Cố Thiên Tuấn anh ấy có vẻ rất thích trẻ con. Dù trong mắt anh, An An là con của cô và người đàn ông khác thì anh cũng rất thích.

Khi Cố Thiên Tuấn kể chuyện cho An An nghe xong, An Điềm cũng chưa suy tư xong, chính An An đã chạy đến kéo tay của An Điềm, giọng nói trẻ con: “Mẹ ơi, chú Cố khen mẹ nấu cháo ngon lắm!”

An Điềm vội định thần lại, ngước lên nhìn đôi mắt Cố Thiên Tuấn đang rất vui vẻ và nói: “Ha ha, không có gì, anh thấy ngon là được.”

Cố Thiên Tuấn không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn cái bát trong tay, cái bát này vốn đi cùng bộ giữ nhiệt mà An Điềm xách đến, cái bát nhỏ màu hồng có ba con gấu trắng, hai con lớn một con nhỏ, dưới chân con gấu trắng còn có vài ngọn cỏ bông hoa được ngẫu nhiên vẽ vào.

Từ nhỏ Cố Thiên Tuấn đã dùng qua rất nhiều dụng cụ ăn uống quý giá, sau khi kết hôn với Mộng Chỉ, cô thích những đồ xa hoa nên dụng cụ ăn uống đều rất hoa lệ tinh tế.

Bộ đồ ăn phong cách gia đình thế này, Cố Thiên Tuấn rất hiếm thấy.

Lại nhìn vào cái bát, Cố Thiên Tuấn đột nhiên nhớ ra, khoảng thời gian hôn nhân một năm với An Điềm, An Điềm cũng rất thích dùng bộ đồ ăn màu nhạt như vậy, nhìn có vẻ rất yếu đuối, còn có một chút trẻ con, nên anh không thèm nhìn, không thèm dùng.

Nhưng sau bốn năm, anh rất muốn dùng bộ đồ ăn trẻ con như vậy, nhưng không biết có còn cơ hội không, có phải đã quá muộn rồi không?

Nhưng, muộn thì đã sao?

Chuyện mà Cố Thiên Tuấn anh muốn làm thì chưa từng thất bại, dù anh đã phạm sai lầm nhưng cũng sẽ lặng lẽ khiến cho người để anh mắc sai lầm trả giá gấp một trăm ngàn lần!

An Điềm nhìn Cố Thiên Tuấn đầu tiên là vẻ mặt vui cười nhẹ nhàng nhìn vào cái bát, sau đó lại trở về biểu cảm lạnh như băng như xưa, thật sự rất khó hiểu: Lẽ nào anh thích cái bát trong tay? Do quen dùng phong cách xa hoa nên thích phong cách bình dị sao?

An Điềm đã nhiều năm không làm người giàu có rồi, nên cũng không rõ suy nghĩ của người giàu như thế nào, nên đành nhìn Cố Thiên Tuấn dò hỏi: “Anh thích cái bát à? Tặng anh đấy.”

An Điềm vừa dứt lời thì cảm thấy có gì đó không ổn, sao mình lại nói ra những lời như vậy? Dùng cái bát làm quà tặng cho ân nhân của mình, thực sự nhảm nhí, mà lại còn là bát đã dùng qua rồi chứ.

Đang lúc An Điềm muốn thu lại lời nói thì chuyện không ngờ xảy ra: Cố Thiên Tuấn nghe xong An Điềm nói thì gật đầu: “Được, cảm ơn, đúng là tôi rất thích cái bát này.”

An Điềm ngẩn người, không biết nên trả lời Cố Thiên Tuấn thế nào

An An cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Chú Cố à chú thích sưu tập bát à? Mẹ con cùng con ăn vặt, mỗi lần còn cái cuối cùng mẹ đều nói, cái cuối cùng không ai được ăn, để mẹ sưu tập, mẹ còn bảo mẹ rất thích sưu tập.”

“À?” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm rồi hỏi, “Rồi sau đó thế nào?”

“Sau đó mẹ nói với con, đồ ăn vặt và mẹ sưu tập đã bị siêu nhân mà con thích nhất lấy mất rồi. “ An An nói đến đây, đau lòng nói, “Đó là siêu nhân mà con thích nhất, để siêu nhân lấy đi cũng không sao, nhưng đồ mà mẹ vất vả sưu tập mất rồi, nên mỗi lần còn món cuối cùng, con luôn chủ động nhường cho mẹ, không để mẹ phải buồn nữa.”

“Thế à?” Cố Thiên Tuấn chau mày gật đầu, sau đó xoa đầu An An, giọng nói cảm thông, “An An đúng là đứa trẻ ngoan.”

Cố Thiên Tuấn nói xong liền cười với An Điềm: Anh thật chưa bao giờ gặp An Điềm mà An An kể.

Khi kết hôn, An Điềm luôn e thẹn ngại ngùng dành hết tất cả đồ vật cho bản thân; sau bốn năm gặp lại mình, cô lúc nào cũng mang đầy sự đay nghiến hung dữ.

Nhưng ánh mắt lừa dối, gạt đứa con ruột của mình thì anh chưa từng gặp qua bao giờ.