Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 256




“Phì…” Lâm Hiểu Hiểu phì cười, “Chí hướng này của cô đúng là quá vĩ đại rồi đấy!”

“Cho nên, để có thể hoàn thành được chí hướng vĩ đại này, Lâm đại tiểu thư à, cô có thể nghiêm túc một chút được không?” An Điềm cảm thấy rất sốt ruột, vì chỉ một lát nữa là bắt đầu quay hình rồi.

“Nhưng muốn biểu diễn thì trước tiên phải đặt mình vào tình cảnh đó đã!” Lâm Hiểu Hiểu nghi hoặc nhìn An Điềm rồi hỏi, “Cô trước đây chắc cũng từng có người mình yêu chứ? Mau nhớ lại những năm tháng thanh xuân của cô đi, có khi sẽ giúp ích cho việc diễn xuất sắp tới của cô đấy.”

“Tôi…” An Điềm nghĩ ngợi một lúc, sau đó kiên định nói, “Tôi trước nay chưa từng yêu ai cả.”

Phải, cô chưa bao giờ yêu ai cả, những chuyện xảy ra với Cố Thiên Tuấn trước kia chỉ có thể gọi là sự mù quáng ngu ngốc mà thôi, chứ không thể nào gọi là tình cảm được!

An Điềm cay đắng nghĩ.

“Thật sự không có sao?” Lâm Hiểu Hiểu không tin được mà nhìn An Điềm: Nếu cô không có người mình yêu, vậy thì An An ở đâu chui ra?

“Bớt nói nhiều, tôi nói không có là không có, cô còn kinh nghiệm nào khác muốn truyền đạt cho tôi không?” An Điềm vội phẩy tay chuyển chủ đề.

“Thôi được rồi.” Lâm Hiểu Hiểu nhún vai, quá khứ của An Điềm đúng là không thể động vào được, hễ động vào là An Điềm liền nổi điên ngay.

“Vậy tôi chỉ còn cách dạy cô một vài kĩ xảo diễn xuất gương mặt thôi.” Vẻ mặt Lâm Hiểu Hiểu trở nên rất nghiêm túc, “Còn về động tác thần thái của mấy cô gái tuổi teen thì thường chỉ có vài động tác điển hình.”

Lâm Hiểu Hiểu vừa nói vừa thị phạm cho An Điềm: “Ví dụ cô gặp người mình thích thì tay sẽ căng cứng, đầu sẽ hơi cúi, môi mím lại, sau đó khẽ đưa mắt lên, ngẩng đầu lên rồi mỉm cười.”

“Trời đất ơi, quả nhiên là dáng vẻ của học sinh tuổi teen mà.” An Điềm nhìn một tràng động tác mà Lâm Hiểu Hiểu vừa làm, không khỏi cảm thán, “Quả không hổ danh là diễn viên chuyên nghiệp, bình thường thì ăn nói đao to búa lớn, nhưng bây giờ diễn dáng vẻ thiếu nữ e ấp thật sự là rất giống!”

“Khỏi cần khen tôi, tôi biết tôi diễn giỏi mà.” Lâm Hiểu Hiểu đắc ý lúc lắc đầu rồi nhìn An Điềm, “Nào nào nào, cô cũng diễn thử đi.”

“Tôi?” An Điềm quay đầu nhìn xung quanh, cảm thấy hơi ngại.

Lâm Hiểu Hiểu trông thấy dáng vẻ ấy của An Điềm thì sốt ruột quát: “An Điềm, có gì ghê gớm đâu, chẳng qua chỉ là diễn xuất thôi mà! Cô bây giờ là nhân vật chính quảng cáo cho Fairy rồi, chuyện nhỏ này mà làm cũng không xong thì sau này biết phải làm sao đây?

“Tôi…” An Điềm mấp máy môi, lại quay sang nhìn xung quanh, cảm thấy mình khó mà làm được chuyện này.

“An Điềm!” Lâm Hiểu Hiểu có hơi thất vọng lắc vai An Điềm, “Chính tôi đã tiến cử cô, anh Tô cũng đã chính miệng đồng ý, cô tuyệt đối không được khiến tôi và anh Tô thất vọng!”

An Điềm cúi đầu, cảm thấy Lâm Hiểu Hiểu nói rất đúng, chẳng qua chỉ là diễn xuất thôi mà, có gì ghê gớm đâu? Lần trước cô còn mặc Fairy đi một vòng trên sàn thời trang lớn nhất thành phố H kia mà!

Nghĩ đến đây, An Điềm liền kiên định ngẩng đầu lên nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Để tôi thử xem.”

“Ừ!” Lâm Hiểu Hiểu gật đầu khích lệ.

An Điềm khẽ thở dài, nắm chặt bàn tay mình lại. Cô đưa mắt nhìn ra cổng trường quay, tưởng tượng ở cánh cổng không người ấy bây giờ đang có bạch mã hoàng tử của mình đang đứng.

An Điềm lúc này đã nhập tâm, bắt đầu ngượng ngùng cúi đầu xuống. Trong lòng cô bây giờ đang muốn nói chuyện với bạch mã hoàng tử ấy, thế nên cô cứ đắn đo mím đôi môi căng mọng của mình, sau đó thử ngước mắt lên thăm dò rồi dũng cảm ngẩng hẳn đầu dậy, mỉm cười với người mình thích.

Nhưng nụ cười của An Điềm còn chưa kịp nở hết thì đột nhiên cứng đờ lại!

Bởi vì Cố Thiên Tuấn lại đột nhiên xuất hiện đúng ngay chỗ An Điềm đang nhìn! Tất nhiên, dáng vẻ e ấp thẹn thùng đầy tình cảm vừa rồi của cô cũng tình cờ lọt hết vào trong đôi mắt sáng như sao của anh!

An Điềm hốt hoảng lùi lại mấy bước, quay mặt sang một bên không nhìn Cố Thiên Tuấn nữa. Sao mà trùng hợp thế? Đừng nói là mấy động tác luyện tập vừa rồi của mình đã bị Cố Thiên Tuấn hiểu lầm là cười với anh ta nhé!

Vừa mới lạnh lùng băng giá phân định rõ mối quan hệ với Cố Thiên Tuấn xong, bây giờ lại nhìn anh ta mà cười ngượng ngùng! Chuyện này… chuyện này phải giải thích làm sao đây?

Nghĩ đến đây, An Điềm căng thẳng nắm chặt tay lại, cô cúi đầu né tránh ánh mắt của Cố Thiên Tuấn, nhưng lại muốn ngẩng lên nhìn anh để giải thích về nụ cười vừa rồi…

“Đúng đúng đúng, động tác lần này diễn còn thuần thục và tình cảm hơn vừa rồi nữa, thế này rất hợp với tâm trạng của gái teen đấy! Nhớ là phải ngẩng đầu lên, sau đó cười nhé.” Lâm Hiểu Hiểu đứng quay lưng lại với Cố Thiên Tuấn và Lâm Kính Trạch đang bước đến, thế nên vẫn cứ tưởng An Điềm hiện giờ đang tập diễn xuất.

“Hiểu Hiểu, anh trai cô đến kìa!” An Điềm ngượng ngập chỉ tay về phía Cố Thiên Tuấn và Lâm Kính Trạch.

“Hả, anh, anh ba, hai người đến đây làm gì?” Lâm Hiểu Hiểu quay lại, trông thấy Lâm Kính Trạch và Cố Thiên Tuấn thì liền bước lên chào hỏi.

Cố Thiên Tuấn gật đầu với Lâm Hiểu Hiểu, ánh mắt bất giác chuyển sang nhìn An Điềm, vừa nãy khi anh mới bước vào cửa thì chợt trông thấy An Điềm nhìn mình cười, nụ cười ấy Cố Thiên Tuấn chỉ thấy vào năm năm trước mà thôi!

“Anh đếm xem em quay hình ra sao rồi, vì gần đây đoàn phim xảy ra nhiều chuyện quá.” Lâm Kính Trạch nhìn Lâm Hiểu Hiểu rồi đưa mắt nhìn ra xung quanh, “Đang là giờ nghỉ à?”

“Vâng.” Lâm Hiểu Hiểu hớn hở khoác tay anh trai nói, “Em đang dạy An Điềm cách làm sao để diễn vai tuổi teen!”

“Thú vị thế à?” Lâm Kính Trạch cười rồi quay sang nhìn An Điềm, lập tức bị thu hút bởi nét trang điểm của cô: một lớp trang điểm nhẹ nhàng vừa đủ tôn lên đường nét gương mặt cô, mái tóc buộc gọn, đôi mắt bình thường đã rất lấp lánh bây giờ được kẻ đậm thêm, phối với bộ đồng phục nữ sinh trên người càng khiến cô trông thêm phần ngọt ngào đáng yêu.

Trong lúc An Điềm đang được Lâm Kính Trạch ngắm đến mức cảm thấy hơi ngượng thì Cố Thiên Tuấn chợt lặng lẽ đứng chắn ngay trước mặt Lâm Kính Trạch rồi lạnh nhạt hỏi: “Kính Trạch, không phải cậu đến đây để tìm ai đó sao?”

“À…” Lâm Kính Trạch vội vàng thu lại ánh nhìn, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt lạnh như băng của Cố Thiên Tuấn thì bất giác ngẩn người, anh ba sao lại dùng ánh mắt này để nhìn mình?

“Còn không mau đi đi?” Cố Thiên Tuấn nhướn mày nhìn Lâm Kính Trạch.

“À, em sẽ đi ngay.” Lâm Kính Trạch gật đầu rồi thắc mắc bước đi.

“Anh, anh khoan đi đã.” Thấy Lâm Kính Trạch cứ thế mà bỏ đi, Lâm Hiểu Hiểu liền gọi lại: “Em còn có việc muốn nói với anh mà! Bạn gái mới Amanda của anh…”

Lâm Hiểu Hiểu vừa hô to vừa chạy đuổi theo.

Bây giờ ở đó chỉ còn lại An Điềm và Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn chăm chú nhìn An Điềm, trong ánh mắt ánh lên nét dịu dàng hiếm thấy: “An Điềm…”

“Tôi bây giờ đang học diễn xuất với Hiểu Hiểu, cho nên nụ cười khi nãy không phải là cười với anh đâu.” An Điềm vừa thấy xung quanh không còn ai nữa thì lập tức giải thích.

Cố Thiên Tuấn tuy có hơi thất vọng với lời giải thích của An Điềm, nhưng nhìn dáng vẻ hốt hoảng của An Điềm, anh lại cảm thấy thú vị: “Cô sợ tôi hiểu lầm, sau đó sẽ động lòng với cô sao?”

“Sợ anh hiểu lầm thì đúng, nhưng còn chuyện sợ anh thích tôi thì… tôi rất biết tự lượng sức, anh sẽ không bao giờ động lòng…”

“Nếu tôi thật sự động lòng với cô thì sao?” Cố Thiên Tuấn ngắt lời An Điềm, bước lên áp sát cô rồi nói khẽ vào tai cô, “Hơn nữa, không chỉ động lòng mà còn động cái khác.”

An Điềm lúc đầu ngơ ngác, sau đó lập tức nổi giận, cái tên Cố Thiên Tuấn này thật sự chẳng ra làm sao, lại dám chọc ghẹo mình thế này!