Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 271




“Ưm...” An Điềm nhắm mắt và miệng lại, cô cảm thấy mũi của mình đã đầy ắp nước, nhất thời bị sặc không thể thở được.

An Điềm vùng vẫy giãy giụa để có thể nổi lên mặt nước, nhưng có làm thế nào thì cánh tay đang nắm lấy chân mình vẫn không chịu buông ra.

“Cứu… cứu với...” Đôi tay An Điềm liên tục vùng vẫy để nổi lên, cô cảm thấy mình bị thiếu oxy, rồi mọi thứ bắt đầu trở nên mơ hồ.

Lúc này, một cánh tay bất ngờ ôm lấy eo của An Điềm, kéo cô lên.

Tiếp đó, một bờ môi ấm áp cũng nhanh chóng áp vào môi của An Điềm.

Lập tức, An Điềm cảm thấy hơi thở tràn đầy nam tính dần truyền vào miệng mình.

An Điềm bị thiếu oxy giống như vớt được chiếc phao cứu sinh vậy, cô nhắm mắt lại ghì chặt môi mình vào, dường như muốn hút hết oxy từ phổi của anh vào trong miệng mình.

Và đôi tay nắm lấy bàn chân của An Điềm cũng dần buông ra, ngón tay của anh đưa lên cao dần, cuối cùng giữ lấy sau gáy của An Điềm rồi hôn cô mãnh liệt dưới nước..

An Điềm sau khi có đủ oxy thì dần tỉnh lại, cô từ từ mở mắt ra, bỗng dưng nhìn thấy khuôn mặt Cố Thiên Tuấn đang xuất hiện trước mặt mình!

“Ùm”!

Một âm thanh mạnh vang lên, An Điềm đẩy Cố Thiên Tuấn rơi xuống nước.

Cố Thiên Tuấn vì hôn An Điềm mà tư thế đứng chưa vững lắm, bây giờ bị An Điềm đẩy xuống, anh bị trượt chân, ngửa mặt ngã xuống nước.

An Điềm không hề có ý định tha cho Cố Thiên Tuấn, cô tiến về trước, bước qua người của Cố Thiên Tuấn.

An Điềm đưa tay ra, dùng sức nhấn Cố Thiên Tuấn xuống để mặt của anh ấy tiếp tục ngụp lặn trong nước: “Cố Thiên Tuấn, không phải là anh cảm thấy vui lắm sao? Hôm nay tôi sẽ cho anh chơi cho đã.”

Cố Thiên Tuấn bị nhấn nước há hốc miệng muốn xin lỗi An Điềm, không ngờ vừa mở miệng thì dòng nước nóng tràn vào miệng, anh liên tục lắc đầu làm nước bắn tung tóe cả lên, trông có vẻ rất khó chịu.

An Điềm nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Cố Thiên Tuấn nên nén cơn giận kéo anh ra khỏi nước, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không để Cố Thiên Tuấn đứng dậy.

“Khụ khụ...” Cố Thiên Tuấn vừa bị nhấn nước xong lau mặt mình, ho liên tục, xem bộ dạng có vẻ bị sặc nước dữ dội lắm.

An Điềm lần đầu tiên thấy Cố Thiên Tuấn thảm hại như vậy, cơn giận dữ trong lòng cũng vơi đi, cô nói với Cố Thiên Tuấn: “Xin lỗi tôi đi!”

“Xin…xin lỗi...” Giọng xin lỗi của Cố Thiên Tuấn rất thành khẩn.

“Hừ!” An Điềm hừ một tiếng rồi buông tay đang để trên vai của Cố Thiên Tuấn ra.

Nhưng, điều mà An Điềm không ngờ chính là, Cố Thiên Tuấn không hề có hành động gì cả, đôi mắt sâu sắc thường ngày đó, giờ lóe lên ánh nhìn kỳ lạ, cứ nhìn về nơi xa xăm nào đó.

An Điềm không hiểu, nên nhìn theo ánh mắt của Cố Thiên Tuấn.

Nhưng không ngờ, nơi mà Cố Thiên Tuấn nhìn về lại là phần ngực của mình!

“Cố Thiên Tuấn, đồ lưu manh!” An Điềm vừa hạ hỏa giờ lại trở nên nóng giận, cô lại nhấn Cố Thiên Tuấn xuống nước, “Tôi cho anh biết tay! Lưu manh này!”

An Điềm nhấn Cố Thiên Tuấn xuống, bất luận anh vùng vẫy thế nào đi nữa thì An Điềm cũng không chịu buông tay: Không cho Cố Thiên Tuấn một bài học thì anh ta sẽ ức hiếp mình chết mất!

“Ưmm...” Cố Thiên Tuấn trong nước phát ra tiếng nói mơ hồ, sắc mặt cũng sắp trở thành giống lúc nãy rồi.

An Điềm cau mày, tiếp tục nhấn vai Cố Thiên Tuấn xuống: Anh ta lại giả vờ! Lần này tuyệt đối không tha cho anh ta, nhất định phải cho anh ta một bài học nhớ đời mới được!

“Ưm... ưmm...” Cố Thiên Tuấn bị nhấn nước lại kêu lên, sau đó tiếng nói nhỏ dần, động tác vùng vẫy cũng không mãnh liệt nữa.

Cả quá trình chưa đến mười giây, đợi An Điềm phản ứng buông tay ra thì Cố Thiên Tuấn đã nhắm mắt lại, nằm thẳng băng trên nước không nhúc nhích.

“Cố... Cố Thiên Tuấn!” An Điềm hoang mang vội vàng vớt Cố Thiên Tuấn từ dưới nước lên, cô ôm Cố Thiên Tuấn vào lòng, dùng tay vỗ vỗ vào mặt của Cố Thiên Tuấn la lên, “Cố Thiên Tuấn anh tỉnh lại đi, anh đừng dọa tôi!”

Nhưng mặt của Cố Thiên Tuấn áp vào ngực của An Điềm, anh vẫn nhắm mắt lại, bộ ngực đầy đặn nhấp nhô trông rất hấp dẫn.

“Cố... Cố Thiên Tuấn...” Giọng của An Điềm như muốn khóc, cô sững sờ vài giây, đột nhiên đứng dậy dùng hết sức kéo Cố Thiên Tuấn lên bờ.

“Bì bõm bì bõm...”

Tiếng đập nước vang lên, An Điềm đẩy Cố Thiên Tuấn rồi trèo lên, cô quỳ bên cạnh Cố Thiên Tuấn òa khóc: “Cố Thiên Tuấn, anh không được chết, tôi xin anh đấy, tôi sai rồi, tôi không nên nhấn nước anh như vậy!”

Nhưng Cố Thiên Tuấn nằm ở đó như ngủ say vậy, bất luận An Điềm có khóc thế nào thì anh cũng không nhúc nhích.

An Điềm dùng tay lau nước mắt, sau đó nằm bò lên trước ngực Cố Thiên Tuấn nghe tiếng tim đập.

Vẫn ổn, tim của Cố Thiên Tuấn vẫn đập bình thường chỉ là ngợp nước quá lâu nên hôn mê bất tỉnh.

An Điềm quẹt mũi, bắt đấu nhấn vào lòng ngực của Cố Thiên Tuấn.

“1, 2, 3, 4.” An Điềm một giây nhấn bốn lần, lại vội hít thở sâu, cô cạy miệng Cố Thiên Tuấn rồi hô hấp nhân tạo cho anh.

Cô đặt môi mình lên môi của Cố Thiên Tuấn, sau đó truyền oxy vào miệng…

Lúc này, An Điềm bỗng nhiên cảm thấy sau gáy mình bị giữ chặt lại, tiếp theo đó bị lật ngược lại, vài giây sau cô đã bị Cố Thiên Tuấn đè xuống.

Cố Thiên Tuấn giả ngất áp sát vào mặt của An Điềm, không kiêng nể gì cả tấn công vào đôi môi của An Điềm, mái tóc ướt sũng của anh không ngừng nhiễu nước vào khuôn ngực của An Điềm, đôi mắt gian xảo ánh lên.

An Điềm trợn mắt chưa kịp phản ứng gì cả, lập tức dùng sức đẩy anh ra Cố Thiên Tuấn.

Nhưng Cố Thiên Tuấn lại dùng tay rờ eo của An Điềm, dùng sức ôm chặt cô, giống như muốn cùng cô hòa quyện vào một.

An Điềm nhìn vẻ mặt đáng ghét của Cố Thiên Tuấn, cô tức điên người, cô nheo mắt ra sức cắn mạnh...

“A...” Cố Thiên Tuấn la lên một tiếng, đầu lưỡi bị thương không dám đi vào trong miệng của An Điềm nữa, lúc này anh mới lỏng tay ra.

Cố Thiên Tuấn mặc kệ mùi máu tanh trong miệng, nhìn An Điềm không chớp mắt: Gương mặt đáng thương như phù dung trên mặt nước, đôi mắt hoa anh đào đặc biệt long lanh, mũi hơi cau lại, bờ môi mím chặt, mái tóc mềm mượt ướt sũng, một phần tóc xõa trên xương bướm, một phần để rủ xuống phần ngực.

Cố Thiên Tuấn hít mũi một cái, phát hiện không khí xung quanh đều có hương vị ngọt ngào của An Điềm, dường như đều có vị ngọt ngào quyến rũ trong miệng của cô, miệng anh còn để lộ nụ cười mãn nguyện và xấu xa, nói: “An Điềm, em thơm quá.”

“Bốp!”

An Điềm không hề do dự táng vào mặt của Cố Thiên Tuấn, cô tức đến run người, uất ức nhìn Cố Thiên Tuấn, sau đó đứng dậy bỏ đi không nói một lời nào cả.