Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 280




Cho đến ngày hôm đó, sau khi anh liều mình cứu mạng An Điềm ngay dưới chùm đèn, Cố Thiên Tuấn mới nhận ra rằng gánh nặng đó, là cảm giác áy náy đối với Chu Mộng Chỉ sau khi anh thích An Điềm.

Bây giờ anh biết Chu Mộng Chỉ đã phạm sai lầm trước, nên anh không còn bất kỳ áp lực và sự ràng buộc nào, vì vậy anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Những suy nghĩ đó bỗng kéo dài hơn, Cố Thiên Tuấn tất nhiên sẽ nghĩ về An Điềm, và ngay cả đôi môi vừa mím chặt cũng đã nở một nụ cười nhẹ: Thật ra, năm đó, sau khi anh cưới An Điềm, tình cảm anh dành cho cô đã trở nên rất phức tạp.

Sau này lại trải qua rất nhiều chuyện như thế, nên với anh mà nói, An Điềm đã trở thành một sự tồn tại duy nhất.

Thế nên, dù họ đã ly hôn, sau khi An Điềm biến mất, Cố Thiên Tuấn vẫn thường nhớ đến An Điềm.

Khi một lần nữa gặp lại An Điềm, Cố Thiên Tuấn liền không thể rời mắt khỏi cô. Trước đây, anh luôn nghĩ rằng cảm giác của mình đối với An Điềm là áy náy, bây giờ nghĩ lại, thì ra chỉ là tự gạt mình gạt người mà thôi.

Cố Thiên Tuấn thu tầm mắt của mình lại: Bây giờ trời đã tối, không biết An Điềm đã ngủ chưa.

Anh suy nghĩ một lúc rồi mở cửa phòng tổng thống và đi ra ngoài.

Lần này, Cố Thiên Tuấn không đi đến phòng của An Điềm.

Mỗi lần nhớ An Điềm, anh đều đứng bên ngoài phòng của An Điềm nhìn vào ánh sáng trong phòng cô. Cho đến khi không kìm lòng được nữa, anh mới đóng giả bộ dạng bắt nạt An Điềm, đi vào phòng cô, kiếm cớ nói vài lời với cô.

Không khí ngoài trời vẫn hơi se lạnh, cộng thêm buổi tối không có ánh mặt trời chiếu rọi, hơi nước lơ lửng trong không khí dần biến thành giọt nước, đọng lại trên cây cỏ.

An Điềm ngồi dưới gốc cây, chai rượu đào lớn đã được uống hơn một nửa. Cô yếu ớt dựa vào cây thông và ợ hơi. Loại rượu đào này không phải được sản xuất công nghiệp, mà là do người dân địa phương tự làm ra. Mặc dù uống vào có vị rất ngọt, nhưng nồng độ cồn rất cao và ngấm từ từ.

Cứ thế, An Điềm có hơi say, nhưng cô không cảm thấy vậy.

Một cơn gió lạnh thổi qua, An Điềm không những không tỉnh rượu, mà ngược lại còn bị lạnh đến mức hắt hơi một cái rõ to.

“Sao vẫn còn lạnh quá vậy!” An Điềm xoa xoa vai mình, đã uống nhiều rượu vậy rồi mà vẫn không thấy ấm. Cô vịn tay vào thân cây, lảo đảo muốn đứng dậy: Không thể để bị nhiễm lạnh nữa, nếu không, bệnh cảm sẽ càng nặng hơn.

Ngay khi An Điềm vừa định đứng dậy, một chiếc áo khoác thật dày rơi từ trên trời xuống, che kín đầu An Điềm.

An Điềm say nên hơi chóng mặt, hai tay liên tục kéo chiếc áo khoác trên người xuống. Cô nhìn quanh và thấy một bóng người cao lớn đang đứng trước mặt mình.

An Điềm nhìn thật kỹ người trước mặt mình, đột nhiên cười phá lên: “Này, anh chàng đẹp trai, anh trông giống Cố Thiên Tuấn thật đấy!”

Cố Thiên Tuấn đang mặc một chiếc áo len cao cấp màu trắng, khoanh hai tay trước ngực và nhìn vào An Điềm: Anh vốn định ra đây để nhìn vào phòng An Điềm, không ngờ ông trời thương tình anh đã bị Chu Mộng Chỉ lừa dối bấy lâu nay, nên đã cho anh gặp được An Điềm.

“Em uống rượu hả?” Cố Thiên Tuấn ngồi xổm xuống và nhìn An Điềm.

“À, thì ra là Cố Thiên Tuấn thật!” An Điềm nhìn kỹ Cố Thiên Tuấn một lúc, rồi mỉm cười và lắc lư chai rượu còn lại một ít trong tay, hoàn toàn không còn vẻ dè dặt mà Cố Thiên Tuấn thường nhìn thấy. “Phải, có uống một chút.”

“Một chút?” Cố Thiên Tuấn buồn cười và véo má An Điềm, một chút mà hơn nửa chai rượu lớn đấy trời!

“Ừm, một chút.” An Điềm gật đầu thành thật. Cô chớp mắt và còn học theo Cố Thiên Tuấn, đưa tay ra và véo má anh!

Cố Thiên Tuấn ngây người ra, nhất thời không có phản ứng gì.

“Cảm giác thật tuyệt!” An Điềm đánh giá xong thì nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Tuấn rồi nói một cách bí ẩn: “Cố Thiên Tuấn, có ai từng nói với anh rằng anh khá đẹp trai không?”

Cố Thiên Tuấn cạn lời. Anh sờ cằm mình, trả lời nghiêm túc: “Thật ra, không cần ai nói, anh cũng biết điều đó.”

“Vậy anh có biết khi nào anh đẹp trai nhất không?” An Điềm lại uống một ngụm rượu đào khác, vị rượu thơm ngọt bay ra từ cổ họng cô.

“Khi nào?” Cố Thiên Tuấn không cản An Điềm uống rượu. Nếu An Điềm có thể nói chuyện với mình mà không có bất kỳ sự kiêng kỵ nào như bây giờ, anh cũng sẵn lòng để cho An Điềm uống say mãi.

An Điềm cười lên ha hả, cơ thể cô từ từ nghiêng về phía trước, kề sát với Cố Thiên Tuấn: “Thật ra thì…”

Mùi hương trên cơ thể của An Điềm bao quanh Cố Thiên Tuấn, khiến cho cả người anh căng thẳng lên. Anh nhúc nhích cổ họng, nghe thấy An Điềm khẽ nói bên tai mình: “Không nói cho anh biết đâu!”

Cố Thiên Tuấn cười nhẹ một tiếng. Anh nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của An Điềm, và nhìn thẳng vào mắt cô: “Vậy làm sao em mới nói cho anh biết?”

“Tôi sẽ không bao giờ nói cho anh biết đâu!” An Điềm cười rồi hét lên, một tiếng vang yếu ớt phát ra từ thung lũng trống trải. Cô nghiêng đầu nhìn lên mặt trăng trên bầu trời và lẩm bẩm. “Không nói chuyện với anh nữa thì hơn, nếu không lại phải suy nghĩ lung tung nữa!”

An Điềm nói rồi đưa một chân lên, định đi về phía trước.

Nhưng lại quên mất rằng vết thương ở lòng bàn chân vẫn chưa khỏi, nên khi vết thương vừa chạm đất, cô bỗng co chân lại ngay lập tức.

Tư thế của chân và phần trên cơ thể không phối hợp tốt với nhau, An Điềm lảo đảo ngã xuống đất cũng không có gì bất ngờ.

Cố Thiên Tuấn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy An Điềm, nhưng chai rượu trong tay cô lại rơi xuống đất, đổ ra khắp nơi.

“Rượu của tôi!” An Điềm vùng khỏi vòng tay của Cố Thiên Tuấn, và vội vã chụp lấy chai rượu đã trên xuống đất.

“Cẩn thận!” Cố Thiên Tuấn lo rằng An Điềm sẽ vì bất cẩn mà té ngã xuống đất, nên anh siết chặt tay mình, giữ chặt cô vào lòng mình.

“Buông tôi ra.” An Điềm cắn vào ngực Cố Thiên Tuấn, tuy cố cắn thật mạnh, nhưng cách một lớp áo len dày, sức lực đó đã nhỏ đi nhiều, và trở thành một sự mơn trớn đúng nghĩa.

Đôi mắt của Cố Thiên Tuấn bỗng như rực lửa, anh nhìn An Điềm đang trong vòng tay mình: An Điềm có biết cô ấy đã cắn vào chỗ nào của mình không?

“Phòng tôi có rất nhiều rượu, sẽ đem tất cả đền cho cô.” Cố Thiên Tuấn nói xong liền bế An Điềm đi đến phòng tổng thống của mình.

Vì Cố Thiên Tuấn ở khu VIP trong làng suối nước nóng, có đường đi riêng, nhưng anh thường không đi lối đó. Bây giờ bế An Điềm, vì để không xảy ra sơ suất gì, nên anh lần đầu tiên đi qua lối đó.

Trên con đường này, cứ cách một đoạn thì có vài vệ sĩ mặc áo đen đứng đó. Thấy Cố Thiên Tuấn bế An Điềm đi tới, tuy họ ngạc nhiên nhưng vẫn không chớp mắt dù chỉ một cái.

Cố Thiên Tuấn đạp cửa phòng tổng thống ra rồi đột nhiên dừng lại. Anh cúi mắt xuống suy nghĩ, sau đó lại bế An Điềm đi về phòng của cô.

Tuy nhiên, phòng của An Điềm tương đối xa, lại đang đêm hôm, nên trên đường đi không gặp bất kỳ người lạ nào.

Cố Thiên Tuấn đạp cánh cửa phòng của An Điềm mở ra và ném cô lên giường.

Khi anh quay người đi đóng cửa, An Điềm liền ngồi dậy khỏi giường. Cô chỉ vào Cố Thiên Tuấn vừa quay người đi, và hét lên: “Cố Thiên Tuấn, anh vào đây khi nào?”

Cố Thiên Tuấn cười khúc khích, ngọn lửa trong mắt đang bùng cháy. Anh đi vài bước về phía trước, khuôn mặt đẹp trai tiến đến gần An Điềm: “Em quên rồi à? Em uống say, là anh bế em về đây đấy.”

An Điềm trợn tròn mắt, cố nhớ lại rồi túm lấy tóc mình hét lên: “Hình như có chuyện đó thật. Anh còn làm đổ rượu của tôi nữa!”

An Điềm nói đến đây liền giơ tay ra và nắm lấy cổ áo của Cố Thiên Tuấn: “Anh nói sẽ đền rượu cho tôi. Rượu đâu?”

“Anh có rất nhiều, em muốn lấy không?” Cố Thiên Tuấn đưa tay ra nâng cằm An Điềm lên, ngọn lửa trong mắt càng rực đỏ, giọng nói càng cố kìm nén.

“Muốn!” Đôi mắt đào hút hồn của An Điềm nhướn lên, như khiến người ta đắm chìm vào trong nó.