Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 297




Khưu Doanh Doanh xoa xoa miệng mình, rồi nói hơi với giọng thì thầm và lấy làm lạ: “Chị và Cố tổng rất thân, đó đâu phải là chuyện xấu, sao phải sợ sệt như vậy? Lẽ nào hai người đang ngoại tình với nhau?”

Giọng điệu của Khưu Doanh Doanh lúc nói ra câu này rõ ràng không phải đùa, nhưng An Điềm cũng biết rằng Khưu Doanh Doanh đang nói đùa mà thôi.

Nhưng nghĩ lại chuyến nghỉ mát lần trước, chuyện đã xảy ra giữa cô và Cố Thiên Tuấn, làm sao An Điềm không chột dạ cho được? Bên cạnh đó, vợ của Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ, đang ngồi cách đó không xa. Nếu cô ta biết mình rất thân với Cố Thiên Tuấn thì nhất định sẽ nghi ngờ.

Vì vậy, bất kể thế nào, An Điềm cũng phải làm cho Khưu Doanh Doanh kín miệng như bưng.

“Cố tổng là người thế nào, mà quen thân với một nhân vật nhỏ bé như chị hả? Rõ ràng là không thân mà cứ nói rất thân, lỡ bị người khác xem là mối quan hệ bấu víu, vậy phải làm sao?” An Điềm chất vấn Khưu Doanh Doanh với vẻ mặt nghiêm túc.

“Cũng phải.” Khưu Doanh Doanh gật đầu, rất đồng ý với lời An Điềm nói. “Được rồi, sau này em sẽ không nhiều chuyện nữa, được chưa?”

“Vậy còn tạm được!” An Điềm mới hơi yên tâm một chút.

Ngay lúc này, cánh cửa văn phòng được mở ra, trợ lý Lily của Tô Thanh Dương bước vào. Trước tiên, cô nhìn quanh văn phòng một lượt, và cuối cùng dừng lại trên người Dương Thanh Lộ: “Dương Thanh Lộ, cô đi theo tôi, Tô tổng muốn gặp cô.”

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người trong văn phòng đều ngước lên nhìn vào Dương Thanh Lộ.

Dương Thanh Lộ lúng túng đứng dậy, sau đó gật đầu: “Dạ được.”

Sau khi Dương Thanh Lộ theo Lily ra ngoài, mọi người trong văn phòng bàn tán một hồi, sau đó các giọng nói mới dần lắng xuống.

Nhớ lại cuộc cãi vã giữa Dương Thanh Lộ với Chu Mộng Chỉ ngày hôm qua, An Điềm bất giác nhìn sang Chu Mộng Chỉ: Việc này nhất định có liên quan đến Chu Mộng Chỉ.

Quả nhiên, lúc này, sau khi Chu Mộng Chỉ nghe thấy Dương Thanh Lộ bị Tô Thanh Dương gọi đến gặp, cô ta liền tỏ vẻ rất đắc ý. Cô ta dựa lưng vào ghế, tiếp tục nhắm mắt nghe nhạc.

Không biết Dương Thanh Lộ sẽ bị xử phạt thế nào nữa, An Điềm lắc đầu thầm nghĩ trong lòng.

Ở bên này…

Dương Thanh Lộ đến trước cửa văn phòng của Tô Thanh Dương, trước tiên lịch sự gõ cửa, sau khi được phép mới đi vào.

Tô Thanh Dương đang ngồi trên ghế, bên trái là cửa sổ sát sàn rất lớn. Ánh mặt trời mùa xuân chiếu vào từ bên hông, khiến cả người anh tỏa sáng.

Dương Thanh Lộ vuốt nhẹ phần ngực hơi khác thường của mình, rồi nhìn vào Tô Thanh Dương: “Tô tổng, anh tìm tôi?”

Lúc này, Tô Thanh Dương mới đặt cây bút trong tay xuống. Anh chậm rãi nhìn vào Dương Thanh Lộ, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, nhưng vẫn không vội vàng mở miệng.

Thấy Tô Thanh Dương như thế, Dương Thanh Lộ lập tức cúi gằm mặt xuống với một chút lo lắng, kinh nghiệm đi làm nhiều năm đã nói cho cô biết: Chuyện tiếp theo chắc chắn không phải chuyện tốt, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.

Bởi vì, dù gì mình cũng là người được công ty Lâm Thị cử đến, nếu không phải là chuyện quan trọng, Tô tổng cũng không cần đích thân gọi mình đến hỏi chuyện.

Nhưng, ngoài việc có tranh chấp với Chu Mộng Chỉ vài câu ở buổi họp ra, mình đâu làm gì quá đáng!

Dương Thanh Lộ càng phỏng đoán thì thấy càng khó hiểu, càng khó hiểu thì càng bất an. Cô cắn chặt đôi môi gợi cảm của mình, thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.

“Dương Thanh Lộ, bản phác thảo của cô tại cuộc họp hôm qua, khá đẹp đấy.” Tô Thanh Dương nhàn nhã lên tiếng, như thể đang ca ngợi Dương Thanh Lộ vậy.

“Cám ơn Tô tổng đã khen ngợi.” Dương Thanh Lộ lịch sự cúi đầu xuống, nhưng không vì vậy mà cảm thấy yên tâm.

Thường nghe mọi người nói, Tô tổng là người khiêm tốn và dễ gần, nhưng hôm nay xem ra, tin đồn có phần không đúng sự thật. Mặc dù Tô Thanh Dương không nói gì, nhưng Dương Thanh Lộ lại bị khí thế của Tô Thanh Dương làm cho cảm thấy bị áp bức.

Tô Thanh Dương lại chuyển sang một tư thế ngồi khác, lưng thẳng lên và hơi dựa vào ghế rồi nói: “Tôi cảm thấy, nếu cô có thể đem phần sức lực dưa thừa lúc tranh cãi với người khác dồn vào thiết kế của mình, nó chắc chắn sẽ còn tuyệt hơn thế nữa.”

Dương Thanh Lộ hơi nhíu mày lại. Người mà mình phát sinh tranh chấp gần đây cũng chỉ có Chu Mộng Chỉ, vậy là, Tô tổng muốn nói đến việc này?

Nhưng Chu Mộng Chỉ chỉ là một nhân viên cỏn con thôi mà, dù cô ta là người được Lâm tổng yêu thích, nhưng cũng không đến mức để Tô tổng phải đích thân nói với mình chứ? Vì suy cho cùng, ngay cả Lâm tổng cũng đâu có đến tìm mình.

Tô tổng này, cũng quá coi trọng Chu Mộng Chỉ rồi thì phải!

Dương Thanh Lộ vẫn cúi thấp đầu xuống và không nói gì.

Tô Thanh Dương nhìn thấy bộ dạng cắn chặt môi tỏ vẻ không hiểu của Dương Thanh Lộ, chỉ khẽ thở dài: Dù tính cách của Dương Thanh Lộ thế nào, thì anh vẫn biết rõ tài năng thiết kế thời trang của cô. Bây giờ anh làm điều này, cũng chỉ vì nghĩ cho tương lai của Dương Thanh Lộ mà thôi. Vì Chu Mộng Chỉ, không phải là người dễ bị bắt nạt.

Tô Thanh Dương suy nghĩ một lúc rồi nói thẳng: “Dương Thanh Lộ à, dự án này là dự án mà cả Tô Thị và Lâm Thị đều rất xem trọng. Tôi không muốn vì bất cứ ai, hay bất cứ chuyện gì, khiến nó xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Chuyện hôm qua, suy cho cùng, vẫn do cô nhiều hơn.”

Tô Thanh Dương nói đến đây rồi nhìn vào Dương Thanh Lộ: “Vậy nên, phải làm gì tiếp theo, chắc cô biết rõ.”

Dương Thanh Lộ cắn cắn răng với vẻ không cam tâm: Tô Thanh Dương đã nói đến chuyện ngày hôm qua, vậy chắc chắn là chuyện giữa mình và Chu Mộng Chỉ rồi!

Cái cô Chu Mộng Chỉ này đúng là không thể xem thường! Không chỉ có quan hệ với Lâm tổng, mà nghe các đồng nghiệp nói, hôm qua còn đi theo Tô tổng vào văn phòng nữa!

Tuy nhiên, không cam tâm thì không cam tâm. Bây giờ Tô Thanh Dương đã lên tiếng rồi, mình cũng phải nể mặt anh ấy. Dù gì cô vẫn phải làm việc, chỉ có điều sau này, đấu với Chu Mộng Chỉ không thể quá trắng trợn như thế nữa.

“Cám ơn Tô tổng đã nhắc nhở.” Dương Thanh Lộ cuối cùng đã gật đầu và hứa với Tô Thanh Dương. “Tôi sẽ đi làm việc đó ngay lập tức.”

“Cô ra ngoài đi.” Tô Thanh Dương thở dài và không nói gì thêm: Bây giờ những điều nên làm cũng đã làm rồi, về con đường tương lai, Dương Thanh Lộ có đi tiếp được hay không, phải xem ở bản thân cô ấy.

Trong văn phòng của nhóm dự án…

Sau khi Dương Thanh Lộ bị Tô Thanh Dương gọi đi, không bao lâu sau đã quay về. Không chỉ vậy, An Điềm còn thấy trên tay Dương Thanh Lộ có thêm một cốc Cappuccino.

Lúc này, Dương Thanh Lộ bước trên đôi giày cao bảy phân, bê cốc Cappuccino đi đến trước mặt Chu Mộng Chỉ.

Chu Mộng Chỉ vẫn đeo tai nghe, khuôn mặt xinh xắn vẫn giữ biểu cảm như cũ. Đôi mắt mai xinh đẹp chỉ nhìn vào màn hình đầy thích thú, không thèm nhìn sang Dương Thanh Lộ.

Dương Thanh Lộ cũng không nói gì, chỉ đứng như thế.

Sau một phút lâu đằng đẵng, Chu Mộng Chỉ vẫn không thèm đếm xỉa đến Dương Thanh Lộ.

Đây là lần đầu tiên Dương Thanh Lộ bị một nhân viên cỏn con vừa vào công ty đối xử lạnh nhạt đến thế. Lúc này, cô thực sự rất muốn đổ cốc Cappuccino lên đầu Chu Mộng Chỉ. Nhưng, nghĩ lại những lời Tô Thanh Dương vừa nói với mình trong văn phòng, Dương Thanh Lộ liền cố nhịn.

“Này.” Cuối cùng, vẫn là Dương Thanh Lộ lên tiếng trước. Cô tự đặt cốc Cappuccino xuống trước mặt Chu Mộng Chỉ và nói: “Đây là đồ uống tôi mua cho cô. Chuyện hôm đó, tôi cũng có chỗ không đúng, nên việc đó cứ cho qua đi nhé. Sau này, chúng ta vẫn là đồng nghiệp.”

Lúc này, Chu Mộng Chỉ nãy giờ vẫn dán chặt mắt vào màn hình đã quay sang nhìn Dương Thanh Lộ. Cô ta bỏ tai nghe xuống, giả vờ ngỡ ngàng rồi nói: “Ơ, cô đến từ khi nào vậy? Cô vừa nói gì? Tôi không nghe thấy gì cả!”