Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 316




“Anh đi chết đi.” An Điềm thật sự hoàn toàn bó tay với Cố Thiên Tuấn, dường như câu nào anh nói ra cũng đều có thể khiến cô nổi điên, “Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”

“Đến nơi rồi em sẽ biết.” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm qua gương chiếu hậu, nhoẻn miệng cười.

“Cố Thiên Tuấn, tôi thấy việc gì anh làm cũng đều không đúng cả.” An Điềm thấy mình có nổi nóng lên thì cũng chẳng ngăn được sự tự tiện của Cố Thiên Tuấn, thế nên đổi sang thái độ ôn hòa rồi bắt đầu lên lớp, “Theo tôi thấy, vào thời điểm không còn sớm thế này thì anh nên về nhà. Tuy trước đây tôi không chúc phúc cho cuộc hôn nhân của anh và vợ anh, nhưng sau hai lần anh cứu tôi thì tôi đã tha thứ cho anh rồi, cho nên tôi thật lòng khuyên nhủ anh đấy.”

An Điềm nói một tràng dài như thế, nhưng Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không nghe, chỉ bình thản nói: “Em thắt dây an toàn chưa?”

An Điềm không hiểu sao Cố Thiên Tuấn lại hỏi vậy, thế nên gật đầu hỏi: “Thắt rồi, có chuyện gì sao?”

“Ừ, thế thì tốt.” Cố Thiên Tuấn vừa nói xong thì lập tức đạp lên chân ga, ngay sau đó, chiếc xe lập tức như mọc thêm cánh, lướt như bay trên đường.

“Á á á!” An Điềm kêu lên thất thanh.

Nhưng Cố Thiên Tuấn lại càng tăng tốc nhanh hơn.

“Cố Thiên Tuấn! Anh! Cố Thiên Tuấn! Chạy chậm thôi!”

“Á á á, đằng trước! Đằng trước có xe kìa! Cẩn thận chút!”

“Á á á á, chiếc xe kia sắp tông vào kìa, sắp tông vào kìa! Cố Thiên Tuấn, anh dừng xe cho tôi, tôi chưa muốn chết, tôi chưa muốn chết!”

“Không ổn rồi, tôi buồn nôn quá! Anh mau dừng xe đi!”

Từ lúc Cố Thiên Tuấn tăng tốc xe thì An Điềm không còn tâm trạng giáo dục anh phải về nhà với vợ nữa, cả quãng đường chỉ ôm chặt dây an toàn, gào khóc bảo Cố Thiên Tuấn chạy chậm thôi.

Cuối cùng, Cố Thiên Tuấn lạng một vòng thật đẹp rồi tấp lại bên bờ sông.

Sau đó anh mau chóng bước xuống xe.

Nước sông nhè nhẹ vỗ vào bờ, sương tỏa nhè nhẹ, hàng liễu bên sông đã nhú mầm xanh, ánh sao trên trời lấp lánh chiếu xuống mặt nước, lấp lánh theo con sóng.

“Ôi trời ơi…” An Điềm tái xanh mặt mày, lồm cồm bò ra khỏi xe, cô nhìn bóng dáng Cố Thiên Tuấn đứng trầm tư bên bờ sông, thật sự muốn giơ chân đạp anh một phát xuống sông.

Chỉ tiếc cả quãng đường đi An Điềm quá sợ hãi, liên tục gào rú, thế nên khi xuống xe thì cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào nữa, thậm chí còn không nói lớn tiếng nổi.

“Cố… Cố Thiên Tuấn, nửa đêm nửa hôm anh chở tôi ra đây làm gì?” An Điềm vừa ôm ngực vừa khó khăn lấy lại hơi thở bình thường.

“Anh hơi mệt, muốn ra đây thư giãn một chút.” Cố Thiên Tuấn vẫn đứng quay lưng lại với An Điềm rồi khẽ hỏi: “Mỗi khi em có tâm sự thì thường làm gì?”

“Ăn.” An Điềm bắt đầu nghiêm túc phân tích kĩ lưỡng, “Tinh thần và sinh lí của con người là hai phần không thể tách rời, khi tinh thần của anh sa sút thì tuyệt đối không được để cơ thể cũng bị bạc đãi, trên thế gian này không có nỗi buồn nào mà việc ăn không thể giải quyết được, nếu ăn rồi mà vẫn không giải quyết được thì lại tiếp tục ăn nữa.”

Nghe lời nói nhảm nhí hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm cá nhân của An Điềm, Cố Thiên Tuấn lại hoàn toàn không phản đối, thậm chí còn chuyển từ câu hỏi nhân sinh sang vấn đề ăn uống: “Em nói như vậy, khiến anh nhớ lại món cháo mà khoảng thời gian trước em nấu cho anh ăn.”

“Lần đó nấu cháo cho anh là vì muốn trả ơn cứu mạng của anh thôi, sau khi anh xuất viện thì hai chúng ta không ai nợ ai nữa.” An Điềm gân cổ lên nói, “Cho nên anh đừng có mà bảo tôi đi nấu cháo cho anh ăn nữa, muốn nấu thì bảo cô vợ Chu Mộng Chỉ của anh nấu cho đi.”

Cố Thiên Tuấn tâm trạng vốn đang vui, nhưng vừa nghe đến tên Chu Mộng Chỉ thì vẻ mặt đang dịu dàng bỗng trở nên hơi nhăn nhó.

An Điềm lập tức nhận ra sự thay đổi tâm trạng của Cố Thiên Tuấn, liền bĩu môi nói: “Sao hả? Không muốn tôi nhắc đến tên của vợ anh à? Tôi cứ nhắc đấy, Chu Mộng Chỉ! Chu Mộng Chỉ! Chu Mộng Chỉ! Ưm…”

Môi của An Điềm chợt bị Cố Thiên Tuấn khóa chặt.

Gió đêm như thổi mạnh hơn, tiếng nước vỗ vào bờ sông càng lúc càng lớn hơn, mái tóc đang buộc của An Điềm bị thổi đến mức sắp tung ra, cô giơ tay phải lên, muốn đánh Cố Thiên Tuấn, nhưng lại bị Cố Thiên Tuấn đưa tay trái lên giữ lại, cô liền giơ tay trái lên định đẩy Cố Thiên Tuấn ra, nhưng lại tiếp tục bị anh dùng tay phải tóm chặt.

Cố Thiên Tuấn đưa lưỡi sâu vào bên trong, bá đạo chiếm đoạt. An Điềm nhíu chặt đôi mày của mình, động tác vùng vẫy dần dần trở nên chậm lại, kĩ thuật hôn của Cố Thiên Tuấn khiến cô bất giác bị cuốn vào.

Cố Thiên Tuấn cũng từ từ bỏ tay An Điềm ra, chuyển xuống ôm chặt lấy cô, áp sát người An Điềm vào cơ thể mình.

Hơi nóng từ người anh như muốn làm cho An Điềm tan chảy.

Nhưng lúc đó, một cơn gió đêm thổi mạnh qua, cái lạnh cuối đông đầu xuân ấy xuyên qua áo của An Điềm mà đập vào da cô, khiến ý thức có hơi mơ hồ của cô lập tức tỉnh táo trở lại.

An Điềm lập tức mở mắt ra, dùng hết sức đẩy mạnh vào người Cố Thiên Tuấn, sau đó trừng mắt nhìn anh một cái rồi im lặng quay người chạy vào trong xe.

An Điềm ngồi ở sau xe, cảm thấy tim đập mạnh thình thịch: Cố Thiên Tuấn rốt cuộc là người thế nào? Mình càng lúc càng không hiểu nổi anh ta nữa, anh ta yêu vợ như vậy, tại sao lại còn dụ dỗ mình?

Trong lúc An Điềm đang nghĩ ngợi lung tung thì Cố Thiên Tuấn chợt mở cửa, cúi đầu bước vào ngồi cạnh cô.

Anh vươn đôi cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy An Điềm, quay ngang gương mặt điển trai của mình rồi cúi mắt nhìn cô, trong mắt vẫn ánh lên vẻ dịu dàng của nụ hôn lúc nãy.

An Điềm ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn Cố Thiên Tuấn, cố gắng giữ cho cơ thể mình tránh xa anh: “Cố Thiên Tuấn, tôi muốn về nhà, tôi phải về nhà ngay.”

“An Điềm…” Cố Thiên Tuấn mấp máy đôi môi gợi cảm của mình, giọng nói trầm dày tràn đầy sức hút, khiến An Điềm bất giác quay lại nhìn anh.

Ánh mắt Cố Thiên Tuấn lại bất giác nhìn xuống môi của An Điềm, rồi anh nhẹ nhàng khe khẽ cúi xuống hôn cô.

“Không được!” An Điềm dùng chút lí trí còn sót lại của mình, ngậm chặt môi lại.

Nhưng Cố Thiên Tuấn vẫn không dừng lại mà tiếp tục cúi xuống, chạm môi mình vào ngón tay của An Điềm.

Một cảm giác ấm áp mềm mại lan tỏa, khiến An Điềm cảm thấy toàn thân như tê dại, cô trợn tròn mắt, hốt hoảng rụt tay lại.

Cố Thiên Tuấn lại ngẩng đầu lên, rất tự nhiên hôn vào môi An Điềm, nụ hôn của anh không bá đạo mạnh bạo như vừa rồi mà giống như đang nâng niu một báu vật vậy, vừa dịu dàng lại vừa cẩn trọng.

An Điềm lần này không còn sức lực đẩy Cố Thiên Tuấn ra nữa.

Cố Thiên Tuấn nhắm mắt, vẫn cứ dịu dàng kiên nhẫn hôn lên môi An Điềm, anh cảm thấy mình đã lâu lắm rồi không được ở bên An Điềm, cảm giác kìm nén được giải tỏa này thật sự rất sung sướng.

Nhưng đúng lúc đó, một chất lỏng mằn mặn chợt chảy qua kẽ răng Cố Thiên Tuấn, anh đưa mắt lên thì trông thấy An Điềm đang khóc.

“An Điềm…” Cố Thiên Tuấn vội buông An Điềm ra, trở nên lúng túng.

“Cố Thiên Tuấn, tôi cảm thấy chúng ta làm thế này không đúng.” Nước mắt An Điềm tuôn rơi, không phải vì sợ bị Cố Thiên Tuấn cưỡng hôn, mà là vì sợ bản thân sẽ càng ngày càng không kiểm soát được trái tim mình. Tuy Chu Mộng Chỉ đã làm cô tổn thương, nhưng nếu cô và Cố Thiên Tuấn bây giờ cứ tiếp tục làm chuyện này để khiến Chu Mộng Chỉ tổn thương thì chẳng phải cô cũng là loại người giống Chu Mộng Chỉ sao?

An Điềm có nguyên tắc và đạo đức của riêng mình, cô sẽ không bao giờ làm như thế.

“Xin lỗi.” Cố Thiên Tuấn đưa tay ra, dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt An Điềm, anh rõ ràng đã dặn bản thân phải giải quyết xong hết mọi vấn đề thì mới cho An Điềm một câu trả lời, nhưng hễ trông thấy An Điềm thì anh lại không kìm được mà chủ động làm những chuyện này.

An Điềm hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn đi nơi khác, giọng nói đầy nét mệt mỏi: “Không sao. Nhưng mà, mong anh sau này đừng làm thế này nữa, nếu không thì tôi sẽ rất căm ghét bản thân mình.”

Ngón tay Cố Thiên Tuấn khựng lại, sau đó anh từ từ buông tay khỏi mặt An Điềm: “Anh biết rồi.”

An Điềm nuốt nước bọt, có vẻ như đang phải trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm rất dữ dội, sau đó bất lực nói: “Đưa tôi về nhà đi.”

Cố Thiên Tuấn gật đầu, bước ra khỏi xe vòng lên ghế tài.

Chiếc xe đỗ bên sông từ từ lăn bánh, hệt như muốn để cho gió đêm cuốn đi về nơi tận cùng của thế giới.