Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 367




 “Khốn kiếp, cái gì thế này?!” Chu Minh Phong hốt hoảng trừng mắt lên, đạp phanh như điên.

 Nhưng xe vẫn lao đi với tốc độ chóng mặt, càng lúc càng nhanh, giống như mũi tên bắn ra vậy, lao đến đầu cầu.

 Xe cộ trên cầu qua lại rất nhiều, Chu Minh Phong cố gắng điều khiển vô lăng để kiểm soát phương hướng, nhưng không kiểm soát nổi, xe ông ta sắp lao vào một chiếc xe tải chở hàng to.

 Chu Minh Phong trợn mắt, dùng hết sức xoay vô lăng, chiếc xe lập tức đâm vào hàng rào bảo vệ ở trên cầu.

 Do tốc độ xe quá nhanh, quán tính quá lớn, chỉ nghe một tiếng “rầm”, chiếc xe đã đâm vỡ con lươn, đống đổ nát trước mắt rơi xuống sông.

 Mặt sông bắn nước tung tóe cả lên, xe của Chu Minh Phong cũng rơi ùm xuống rồi từ từ chìm xuống.

 Khi Chu Minh Phong đập vào con lươn thì đã bị đụng tới máu me khắp người, ông ta rơi xuống sông còn bị kẹt trong xe không cử động được.

 Chu Minh Phong đau đớn khắp người, mở miệng rên rỉ thì bị dòng nước bẩn của con sông tràn vào miệng.

 Vừa đau đớn vừa ngạt thở, khiến cả cơ thể của Chu Minh Phong cong vặn lại, ông ta trừng mắt lên, lộ rõ tròng trắng thê thảm, bụng đã trương phình vì uống nước sông, máu không ngừng từ vết thương chảy ra, nhuộm đỏ một mảng nước sông, rồi lại nhanh chóng bị xối đi.

 Chu Minh Phong cho đến giây phút cuối cùng vẫn không dám tin, ông ta lại chết như vậy, ông ta vẫn còn chưa tiêu hết tiền trong tay, vẫn chưa thể làm gì thì làm, ông ta không cam tâm, ông ta không cam tâm!

 Chu Minh Phong cứ như vậy không can tâm mà chìm xuống đáy sông, nước tràn vào xe đẩy thi thể của ông ta ra khỏi xe, sóng cả từng cơn dưới đáy sông, cũng không biết sẽ đẩy thi thể này về đâu…

 Lúc này, xe cộ trên cầu hỗn loạn, âm thanh đạp phanh, tiếng khóc đan xen nhau.

 “Cô ơi, phía trước có tai nạn xe! Hay là chúng ta đi đường khác đi!” Tài xế taxi tận mắt chứng kiến tai nạn dừng xe lại, lo lắng nhìn Chu Mộng Chỉ.

 “Không cần đâu, cứ đến công ty Tô Thị đi.” Chu Mộng Chỉ ngẩng đầu lên cười nham hiểm: Cái xe đó, chính là trước khi Chu Mộng Chỉ gặp Chu Minh Phong, đã mua lại từ một người lạ, phanh xe đương nhiên hư rồi. Sao cô ta có thể tốt bụng tặng xe cho Chu Minh Phong chứ, từ lúc cô ta hiểu chuyện thì đã muốn ông ta chết đi cho xong rồi!

 “Được.” Tài xế taxi gật đầu, sau đó quay đầu lại.

 Tâm trạng của Chu Mộng Chỉ rất tốt, cô ta gỡ kính râm ra, nhìn xe cộ ngoài đường, trong lòng vui sướng: Chu Minh Phong, để ông chết như vậy là còn nhẹ đấy! Sau kiếp nạn ngồi tù mười mấy năm, ông vẫn độc ác như thế!

 Nên ông cứ ở dưới đáy sông muôn đời cho cá rỉa thịt đi!

 Chu Mộng Chỉ làm xong việc vui vẻ về công ty Tô Thị, khi vừa tan làm Chu Mộng Chỉ lại về sớm như chốn không người.

 Chu Mộng Chỉ về đến biệt thự Cố Thị, vừa bước vào đã thấy chị Lý đã chạy đến: “Thưa mợ, lúc mợ đi làm, cậu Chu Hán Khanh có gọi điện cho mợ mấy cuộc, nhưng vẫn không được, nên đã gọi vào máy bàn, còn dặn tôi, khi nào mợ về phải gọi lại cho cậu ấy ngay.”

 “Chu Hán Khanh?” Chu Mộng Chỉ cau mày, không phải anh ta vừa đi một tuần thôi sao? Trong thời gian ngắn như vậy sao lại gọi điện thoại cho mình chứ?

 Chuyện này mà để Thiên Tuấn biết được sẽ lại không vui!

 “Tôi biết rồi!” Chu Mộng Chỉ bực mình phản ứng rồi lên phòng ngủ lầu hai.

 Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Chu Mộng Chỉ vừa mở điện thoại, lập tức có mấy tin nhắn thông báo đến.

 Chu Mộng Chỉ thở dài, cô ta tắt máy vì không muốn ai quấy rầy kế hoạch của mình, không ngờ trùng hợp Chu Hán Khanh lại gọi điện cho mình vào hôm nay.

 Chu Mộng Chỉ cầm điện thoại ngồi dựa vào tường, gọi cho Chu Hán Khanh.

 Điện thoại vừa reo lên một tiếng là Chu Hán Khanh đã bắt máy lên, “Mộng Chỉ?”

 “Ừ!” Chu Mộng Chỉ gật đầu, “Anh gọi điện thoại cho em có việc gì?”

 “Mộng Chỉ, anh đã suy nghĩ mấy tuần rồi, cảm thấy vẫn nên nói chuyện này cho em biết, nhưng em đừng kích động, người đó sau khi bị anh uy hiếp thì không dám làm gì nữa rồi.” Giọng của Chu Hán Khanh có chút do dự.

 “Anh nói đi.” Chu Mộng Chỉ gật đầu, bây giờ Chu Minh Phong đã chết rồi, còn gì có thể khiến cô ta kích động nữa!

 “Thực ra, Chu Minh Phong, ông ta đã ra tù rồi.”

 “Ừ, em biết rồi.”

 “Em biết sao?” Chu Hán Khanh hoảng hốt, “Sao em lại biết?”

 “Ông ta đến thành phố H tìm em rồi, còn uy hiếp em đòi tiền.”

 “Sao lại có thể như vậy? Sao ông ta lại biết em ở thành phố H?” Chu Hán Khanh nghiến răng, vậy ra những lời nói hôm đó của mình, Chu Minh Phong đều để ngoài tai, con người này, tuyệt đối không thể để yên được!

 “Mộng Chỉ, em đừng sợ, anh sẽ đến thành phố H ngay, anh sẽ giúp em giải quyết ông ta! Tuyệt đối không để ông ấy quấy rầy cuộc sống của em, anh...”

 “Không cần đâu!” Chu Mộng Chỉ nhàn nhã khẩy móng tay, “Em đã giết ông ta rồi.”

 “Giết rồi?!” Giọng của Chu Hán Khanh lên cao, “Mộng Chỉ, chuyện lớn như vậy sao không thương lượng với anh? Tay của em không được nhuộm máu!”

 “Anh tưởng em muốn nhuộm máu của Chu Minh Phong sao?” Chu Mộng Chỉ cười khẩy, “Thở chung không khí với ông ta thôi mà em đây đã buồn nôn rồi! Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng ông ta cũng chết rồi...”

 “Nhưng làm sao ông ta tới thành phố H? Lại còn biết tìm em nữa?!” Thái dương của Chu Hán Khanh đau nhói, anh ta cảm thấy chuyện này không hề đơn giản!

 “Về việc này em còn định hỏi anh đấy!” Chu Mộng Chỉ kích động ngồi dậy, “Chu Minh Phong không những biết em ở thành phố H mà còn biết em làm việc của Tô Thị, ngay cả số di động và điện thoại bàn cũng biết!”

 “Sao có thể như vậy!” Chu Hán Khanh sững sờ, “Làm sao ông ta có những thông tin này?”

 “Anh hỏi em, em hỏi ai đây?!” Chu Mộng Chỉ nói xong thì hỏi lại với giọng nghi ngờ, “Tại sao lại trùng hợp như vậy, anh vừa về quê, Chu Minh Phong lại ra tù, còn nhanh chóng có được thông tin của em, rồi lại chạy đến thành phố H tìm em uy hiếp! Tính ra thì chỉ có một mình anh biết rõ sự tồn tại của Chu Minh Phong thôi!”

 “Mộng Chỉ, em nghi ngờ anh?” Chu Hán Khanh lắc đầu, “Bao năm nay anh đối với em thế nào, lẽ nào em không biết sao?”

 “Em biết là trước đây anh đối xử với em rất tốt, nhưng bây giờ thì em không biết!” Chu Mộng Chỉ dừng lại một chút, hỏi, “Chu Hán Khanh, có phải là anh hận em đuổi anh đi, nên mới tìm Chu Minh Phong, muốn kéo em cùng anh trở về cuộc sống dưới đáy xã hội không?!”

 “Mộng Chỉ, em không được nghĩ anh như vậy!” Chu Hán Khanh có chút kích động, bất luận là phấn đấu làm việc ở công ty Cố Thị hay là nhẫn nhịn trước mặt Cố Thiên Tuấn và tất cả sự nhún nhường thì đều là vì Mộng Chỉ cả!

 Nhưng hôm nay Mộng Chỉ nói những lời này, thật khiến cho Chu Hán Khanh cảm thấy tấm lòng bao năm nay của bị làm nhục một cách trắng trợn!